Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 63: Thanh niên biến thái thích chọc gái.






Top Đình An và Thế Mỹ cuống cuồn chạy như ai đó giật mồng tụi nó nhưng chạy được một đoạn thì mệt không chạy nữa, tao mới khẽ chề môi chỉ trích.

-Tuổi trẻ của tụi mày thật yếu đuối và nhạt nhẽo, mới chạy có một chút mà lại ngừng thở như trâu vậy?

-Mày đừng có coi thường tao nha! Tại hai đứa tao thấy tụi mày đi chậm sợ chạy nhanh quá không theo kịp thôi!_Nó biện hộ.

-Vậy à?Chứ không phải là hết hơi chạy rồi sao?_A Đỉnh hỏi.

Thế Mỹ bực tức nó nãy giờ.

-Ê cái con mập địt! Tao quạo mày nãy giờ nha mại!

-Sao?Mày nói ai mập địt? Hả cái con động kinh kia?_A Đỉnh bật cười rồi đi nhanh lại nó.

Dáng vẻ yếu đuối hồi nãy với cái khuôn mặt mệt mỏi kia đâu rồi nhỉ? Chỉ thấy một con người đầy nghị quyết với ngọn lửa nóng giận đang sôi ùn ụt kia lên. Lúc nào hai đứa nó cũng giở chứng cãi lộn với nhau hết, thấy mà mệt dùm á. Lớp trưởng a5 và lớp trưởng a6 cãi nhau trong thật buồn cười. Đình An khuyên ngăn nhưng không có ít gì hết nên đành không xen vào mắc công lại bị hai con kia đập trước khi hai đứa nó choảng nhau không thương tiếc. Thế Mỹ săn tay áo rồi nghiến răng nghiến lợi, nó hỏi trong quạo quọ.

-Mày nói ai động kinh? Cho mày nói lại lần nữa đó trong khi tao là đứa bình thường nhất đám! Cái con heo này!

-Vậy mày nói ai heo? Trong khi đó eo tao chỉ chạm tới 54cm!

-Eo mày tiêm cái lồn gì mà có nhiêu đó vậy? Ngon thì mày cởi ra cho tao xem đi!


-Thích thì chiều, bố mày sợ mày quá cơ nhỉ?_A Đỉnh nổi gân tay, nó săn tay áo lên.

- Vậy thì cởi ra xem nào!_Nó nhếch đôi môi cười.

Một giây khựng lại, A Đỉnh vốn thông minh nên mới suy nghĩ lại. Nó biết Thế Mỹ là con mưu mô xảo trá nhất trong đám nên mới hạ nhiệt xuống, nó không dễ gì bị mất lừa ngu ngốc như vậy. A Đỉnh thở mạnh một hơi, quay sang chỗ khác.

-Không! Tao không cho loại như mày coi đâu…

-Gì cơ? Không muốn cho hay không có vòng eo hả? Con heo nái?

Nó trợn mắt nhìn y như sắp đánh nhau. Trân Châu vội ngăn lại.

-Thôi mà, thôi mà…Chúng ta nên nhanh chân lên núi thôi!

Trân Châu kéo tay A Đỉnh lại trong lúc nó như muốn nhảy bổ lên nắm tóc Thế Mỹ, nếu không kịp kéo tay lại chắc chắn có thương vong xảy đến.

-Cậu tránh ra đi, nếu không cậu sẽ bị thương đó…Tránh ra,để tớ đi đường quyền với con quỷ đó!

-Trân Châu, nữ quái xế coi thường tánh mạng của người khác im mồm đi, nếu không tao luộc hai đứa bây ngay cánh đồng hoang vu này đó!

Nghe tới hai chữ “quái xế”, Trân Châu mới nghĩ vịnh tay của A Đỉnh lại, kết quả là do A Đỉnh nó lấy đà cộng thêm không có lực kéo của A Châu nên một giây nó té sml. Tao với Đình An lấy tay che môi xém nữa bật cười chọc quê nó. A Châu quay sang cười khẩy.

-Xin lỗi nha A Đỉnh! Nhưng giờ tớ trả thù cho cậu đây...

-Gì cơ?Định chơi tao à?_Thế Mỹ hoang mang nhìn nó.

-Xin lỗi ngay trước khi có thương vong xảy đến!

-Đùa à?_Nó bật cười.

-Cậu có tin tớ cho cậu đua với tốc độ lần nữa không?

-Hả?_Nó rùng mình.

Cô mỉm cười, nụ cười vô cùng ghê rợn. Vì biết nó sợ có chứng sợ tốc độ, cứ hễ nói tới vận tốc là nó sợ tái xanh mặt mài nhưng đéo hiểu sao lại có thể tính vận tốc một cách chính xác nhất vì nó học giỏi Vật Lý vãi lồn.

-Đi không? Tớ chở cậu lên trên núi nhé với tốc độ y như nãy!

-Không, không…Cho tớ xin lỗi! Cho tớ xin lỗi nha….Do tớ muốn gây hấn nên…Xin lỗi!

-Haha, giờ không sao rồi! A Đỉnh nhỉ?_Trân Châu quay về phía cái con người đang nằm đó.

Nhắc tới tốc độ là có thể trừng trị được Thế Mỹ, nhưng sao khi nãy nó lại không bị gì hết thế? Không lẽ do chửi nhau hăng quá nên quên hết nỗi sợ tốc độ rồi sao nhỉ?. Thế là bọn tôi tiếp tục lên đường. Đang đi một đoạn thì Thế Mỹ lại giở chứng lên hái hoa bắt bướm, tung tăng như khỉ. Xung quanh là toàn bộ cánh đồng, gió trời lồng lộng, mùi hương thoang thoảng của mặt trời thật tuyệt.Nó đồng thời chỉ lên nhành cây chỗ có chú chim đang hót vang.

-Đây là giống loài bướm mới nè tụi mày!


*Bốp*

-Mày có điên hông? Nó là con sâu chứ con chim gì?_Tao biện luận khác.

-Không, nó là một con quạ thành tinh mang trong mình bộ lông màu nâu nhạt!_A Đỉnh lắc đầu.

-Không, đó là một chú chim cơ mà…!_Trân Châu nhíu mày.

Không khí trở nên điềm đạm nhạt nhẽo vì câu nói ấy. Quả là con mẹ này không biết giỡn chút nào, không biết tạo tiếng cười chút nào hết. Nhạt nhẽo y như cuộc đời của tao vậy. Thế Mỹ đưa cái bản mặt khinh bỉ hơn cả thước đến nó. Vừa đi vừa buông lời

-Hình như Trân Châu không biết đùa…Cậu nghiêm túc thật đấy!

-Hì, mình nhạt lắm nên mấy cậu thông cảm cho mình nha!

-Phải nạnh nùng như Vũ Hào cũng là một điểm nhấn đấy!_Đình An nhìn sang hắn.

-Tại anh ấy ngại với con gái thôi nên cứ hay ít nói lắm nhưng khi ở cùng em thì ảnh nói như cái máy vậy ấy!

-Ồ, vậy sao? Thật là thú dị!

-Đúng rồi, dò trúng đài phát thanh nên nói dữ lắm!_Trân Châu cười.

-Nhưng đây là con bướm nhé, bướm lai chim…

-Tao đã bảo là con quạ, con này nhây dễ sợ!_Tao cãi.

-Bố đã bảo là bướm rồi cơ mà…Cái con mặt lồn này!

…Đang la làng la sớm thì có cái họng nào nữa chen vào khiến cả đám im lặng.

-Anh xin em đó, làm ơn lấy anh nha! Anh xin em mà…Anh tha thiết cần khẩn van xin em, lấy anh đi mà lấy anh đi…làm ơn!

Bao nhiêu ánh mắt đều dồn đến phía trước, cách mấy bước chân có môt người con trai đang quỳ đó trước mặt cô gái, nắm tay cô khiến cô không thể nào thoát ra được. Thế Mỹ nói lớn.

-Hết hồn hà, dì dậy bây?

Không hiểu sao tự nhiên có một tên con trai cũng chạc tuổi bọn tao đang khóc lóc ỉ ôi ở đó. Cô gái đó dãy dụa, không chịu.

-Buông tôi ra, bộ cậu bị điên hả??

-Lấy anh đi mà, anh xin em đó…Dòng họ anh “từ” anh hết rồi, giờ anh chỉ còn có trái tim chinh nguyên này dành cho em mà thôi! Lấy anh đi nha, anh xin em đó!Anh quỳ anh lạy em dữ lắm rồi sao em không chịu? Lấy anh đi, mình chỉ cần một túp lều tranh với hai quả tim vàng thôi, rồi sinh cho anh một đứa con nha!

-Buông tôi ra…Tôi không quen biết anh, anh làm cái gì mà chặn đường tôi vậy? Đồ điên!!!_Cô gái vẫn đẩy anh ta không ngừng.

-Anh xin em đó, dòng họ nội ngoại nhà anh hổng còn ai, anh trai nuôi cũng đá anh ra khỏi nhà luôn rồi…Anh xin em đó lấy anh đi nha rồi sau này hai chúng ta sẽ nuôi dạy đàn con thơ!Anh tội nghiệp lắm nên hãy cứu vớt cuộc sống của anh nha...


Tao chăm chăm mắt nhìn anh ta quỳ lạy van xin, tự nói một mình.

-Gì đây? Biến thái hả?

-Tao thấy giống vụ lừa lộc hơn đó…!_Thế Mỹ lạnh lùng đáp.

Vũ Hào không chịu được nên đi lại nắm cổ áo tên đó lên. Lạnh lùng bảo.

-Người ta đã không thích rồi sao cậu cứ nhây hoài vậy? Thanh thiên bạch nhật sao dám lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta hả?

-Ai đây? Không phải chuyện của cậu nên đừng có xen vô à nha!...

-Cậu thôi ngay đi, người ta đã khước từ sao cậu còn năn nỉ hoài vậy hả? Cậu có lòng tự trọng chút đi!

Nói đoạn, hắn dùng lực đẩy cậu ta ra xa. Rồi nói với cô gái.

-Xin lỗi cô nha! Giờ cô có thể về nhà được rồi!

Cô gái cúi đầu mỉm cười. Nhìn kĩ lại thì cô ấy vô cùng xinh đẹp.

-Cảm ơn anh nha! May quá có anh đến kịp thời!

Người thanh niên kia bỗng bức xúc, cậu ta bỗng quát lớn.

-Gì dzậy má? Ở đâu chui ra rồi phá nát gia đình tương lai của tôi vậy hả? Cô gái đó là vợ sắp cưới của tôi đó!

Cô gái kia không chịu được nên mới đi lại chỗ anh ta rồi tát cho vài phát, cho chừa cái tội nói nhảm. Như lời đồn, cô gái tán một phát anh trai đó bay mấy vòng trái đất.

-Nói nhảm hả? Tôi có quen biết gì anh đâu! Thấy anh khóc lóc bên vệ đường nên tôi mới lại hỏi xem sao, ai ngờ bị anh lôi lôi kéo kéo! Đồ thần kinh không ổn định!

-HẢ!!! Không phải là em đã trót thương anh nên mới hỏi han anh sao?Anh cứ tưởng anh và em là định mệnh của nhau cơ chứ…_Anh ta kinh ngạc vô cùng vì không phải những gì anh ta đã tưởng tượng ra.

-Anh có bị điên hông? Tôi có người yêu rồi nên đừng có mà mơ tôi thích anh! Đúng là đồ điên…Nếu tôi biết anh như thế này thì tôi có chết cũng không kêu anh đâu cái đồ biến thái…