Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 52: Troll người ta ai ngờ tự troll mình.






Sau một hồi nói chuyện không đau với hắn. Hắn kể cho tao về chuyện của hắn, tuy gia thế hắn là người giàu có, không cần phải lo chuyện gì cả nhưng ba mẹ lại có một mối tình không đẹp. Nói thẳng ra là ba mẹ hắn ly dị lúc hắn chưa đầy 10 tuổi. Lúc đó hắn không biết nên đi theo ai, nhưng hắn lại quyết định nơi nào có Trân Châu thì hắn sẽ đi theo. Khi nghe tới đó, tao chớp chớp cặp mắt nhìn hắn.

- Vậy Châu nó quyết theo ai?

- Không biết là nó có ý chí người lớn thì bé khi nào, nhưng nó quyết không theo ai cả!

- Ơ?. Vậy không theo ai sao hai người lại giàu có như thế?

Thật sự thì ở cái lứa tuổi đó, rất ít có đứa trẻ nào mà lại không muốn ở bên cạnh ba mẹ mình cả. Huống hồ chỉ là những con nhóc tầm 5-10 tuổi, chưa trãi sự đời thì làm sao mà tự lập được?. Thấy tôi có chút tò mò, hắn mỉm cười kể.

Thì ra là lúc đó Trân Châu đã biết được ba mẹ muốn ly hôn từ lâu rồi. Nó lập ra một kế hoạch sau khi ba mẹ ly hôn, nó tạo tài khoản giả mạo trên giới cổ phiếu để kiếm tiền. May mắn lại được cái thông minh, nó am hiểu về máy móc còn giỏi hơn những người lớn tuổi hơn. Sinh ra đã là thiên tài sở hữu IQ 148, lại có ý chí tự lập hồi nhỏ. Sau khi đầu tư toàn bộ số tiền mà nó kiếm được từ việc làm thêm bán thời gian ở một cửa hàng nhỏ gần nhà. Sau mấy ngày chờ đợi, công ty mà nó đầu tư tiền vào lãi suất lại lên đến gấp đôi 50 lần. Nghe hắn kể mà tao thấy ham luôn ấy, đúng là thông minh lại sinh thêm may mắn thì làm cái mẹ gì cũng thành công, lại không gặp sóng gió.

Còn nói về tương lai của tao thì nó cong cong vẹo vẹo, nó chập chùng khó đi thấy mẹ. Đi muốn ẹo xương sống mà không bao giờ được may mắn tí nào cả. Đen thôi, đỏ quên đi :((.

Tao lại nhiều chuyện, hỏi thêm.

- Vậy lúc đó anh làm gì trong khi Trân Châu đầu tư cổ phiếu?

- Lúc đó hả? Lúc đó tôi làm nhiều việc lắm, đi làm phục vụ, phát tờ rơi... À, tôi còn chơi game để kiếm tiền nữa!

- Game á? Chắc anh chơi giỏi lắm!

- Cũng không hẳn, nhưng lúc tôi 13 tuổi đã từng thi đấu với Thiên Đăng!


Tao nghe tới tên Thiên Đăng thì bật ngửa lên, xém nữa đổ cốc sữa milo trên tay xuống áo. Thiên Đăng là game thủ số một về Phục Kích, vừa đẹp trai lại vừa nhà giàu. Lúc đó tao cũng từ mê cậu ta một thời, khi nghe nói về có từng chơi với Thiên Đăng thì tình yêu cháy bỏng ấy lại hiện lên. Nhưng tiếc là cậu ấy đã ngừng việc chơi lại rồi. Từ đó cũng ít còn nổi hơn nữa. Nhưng nếu hắn thi với anh ấy năm 13 tuổi còn anh ấy thì năm đó cũng chỉ 18, bây giờ hắn 17 thì giờ anh ấy 23 rồi. Chắc học đại học rồi lấy vợ sinh con mẹ rồi không hay. Tao ngạc nhiên, khăm phục.

- Tôi rất mê anh ấy. Vậy rồi ai thắng?

- Thật không may, tôi thắng anh ấy! Cô chưa đọc vụ tin tức cậu nhóc 13 tuổi thắng game thủ nổi tiếng Thiên Đăng à?. Cô bảo cô mê mà mê kiểu gì không biết gì hết vậy?_Hắn nhíu cặp mắt lại.

- Thì tôi có đọc vụ đó, nhưng ai biết là anh? Anh ấy thi đấu với mấy game thủ khác, trẻ hay thanh niên gì cũng có...Sao tôi biết được?_Tao lượn lẹo một hồi, mắt láo liên nhìn hết thảy phòng.

Mà hay thật, cách nhau 5 tuổi mà hắn lại có thể thắng. Như vậy tay nghề chắc cũng lão luyện dữ lắm nhỉ. Tao vừa nghỉ ngợi vừa tu một ngụm sữa cho ngon miệng. Hắn vừa xem TV vừa nói với tao rằng.

- Tôi đã thắng anh ta, tôi đã thắng khoảng 50 triệu cho mỗi bàn!

- Vậy mấy anh thắng mấy lần?

- 5/5!

- Gì cơ? Không thể nào, Thiên Đăng giỏi như vậy...sao có thể? Anh ta không thể thắng một bàn nổi sao?_Tao tròn xoe mắt.

Hắn quay sang, nhếch đôi môi cong. Lời nói có phần chua như nồi canh mà bỏ một đống muối vào không cần gia vị nào thêm vậy ấy.

- Chắc hắn thấy tôi nghèo nên nhường tôi đấy!

- Nói cái giọng muốn đấm một phát ghê!

..........................................................

Sau một hồi lâu, Đình An với Thế Mỹ đạp cửa xong vào. Nó đạp muốn sứt cái cửa phòng của tao vậy đó. Rồi hiên ngang đi vô, đứng chống nạnh quát lớn.

- Con mồng Thái Bình đâu ra tao biểu!

Thế Mỹ đi đằng sau đạp nó một phát rồi chửi.

- Con hâm, biết ở đây là khách sạn không? Không phải nhà mày đâu mà mày làm dị! Quản lý lên hỏi là xách cái lồn chạy tám hướng nha!

Đình An gật gù một cái rồi nhìn xung quanh. Tụi nó không thấy ai ngoài hắn, nên hỏi một cách dịu dàng.

- Ủa. Thái Bình đâu?

- Ở trong toilet...

Sau đó, tụi nó chạy nhanh tới toilet. Thấy tao đang đứng một tay chống nạnh một tay cầm cái lược đỏ chống lên tường nhà tắm. Đứng hất mặt lên trên trần nhà. Khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Tụi nó đứng gãi đầu nhìn nhau rồi hỏi tao.

- Mày bị cái gì vậy? Ma nhập hả?_Đình An khó hiểu nhăn mặt.

- ...

- Ê Thái Bình. Mày bị sao vậy? Hôm qua thấy ma rồi rớt não ra ngoài luôn hả rồi giờ bị bang bang dị luôn á hả?_Thế Mỹ hoang mang.

Tao vẫn im lặng không trả lời. Tụi nó nhìn nhau không hiểu gì cả. Chắc mấy con đĩ này chưa coi clip người đàn bà hóa đá rồi. Đúng là mấy con đĩ lạc hậu quê mùa. Suy nghĩ chưa coi clip đó của tao lóe lên, sau đó bị dập tắt bởi Thế Mỹ ngay.


- Mày định làm người đờn bờ hóa đá hả mạy? Tao cho mày ăn chài đâm tiêu à!

Tao quay mặt đú đởn nhìn tụi nó.

- Ủa sao biết hay dọ?.

- Đụ má, mày tưởng tao lạc hậu lắm hả con đỉ? Hồi tao đi đường quyền mày giờ ở đó xàm xàm!

- Dô phòng tao có chuyện gì?

Tao trở lại bình thường rồi kéo tụi nó ra ngoài. Thế Mỹ ngồi ở ghế sofa rồi nói.

- Tính rủ mày bữa nay đi chơi rồi đi ăn, sáng ngủ dậy tự nhiên đói quá!

Đình An liếc một hồi mới để ý.

- Ủa sao mặt mày như ai quánh dạ?

- Hôm qua ma nó gõ cửa tao ngủ hông được!_Tao thất thần nhớ lại hồi hôm qua.

- Ủa, dị hả. Ngủ hông được hả, còn tụi tao ngủ ngon lắm! Đúng là con póng nhút nhát mà.

- Kệ con đĩ mẹ chị!_Tao lấy cái ly sữa vừa mới uống xong đưa vô mặt tụi nó.

- Hôm qua mới bị hù có chút mà đã sợ muốn gớt cái lồn trên cay ổi rồi! Đúng là nhát cấy...

Vũ Hào ngồi kế bên im lặng không nói gì, nhìn tụi tao nói chuyện tào lao. Dân tri thức, quý tộc không bao giờ chửi thề. Có lẽ là vậy! Nghe hắn chưa bao giờ nói bậy luôn ấy. Sao sống được hay dợ trời?. Tao mới kiếm cớ quay sang nói to.

- Thấy chưa, tụi nó ăn hiếp tui kìa. Anh chửi mấy câu cho tụi nó nín dùm tui đi!

- Tôi có thấy họ ăn hiếp gì cô đâu? Tôi thấy cô muốn ăn tươi nuốt sống họ đúng hơn!

Hắn lại hùa theo top mấy con quỷ kia chăm chọc tôi. Phải chi có mấy tờ 20 với 10 ở đây đặng tao đi đường quyền với tụi nó cho bỏ ghét. Tao ngồi đó chịu sự đắc thắng của tụi kia, nó cười ha há đáp lại.

- Ăn ở sao không ai bênh!

- Nói tiếng nữa cho mày ăn chài đâm tiêu, tao đi đường quyền mày à!

Tao bay tới chỗ nhà bếp, lấy cái xoong với cái sạn rồi chỉ vô bản mặt tụi nó. Tao đứng chửi.

- Nay hông có tiền nên lấy tạm cái này, tao cho mày ăn sạn chiên dòn, xoong nướng nha mấy con đỉ ngựa. Tao điện cô Minh Hiếu lấy dàng chọi chết tía tụi mày bây giờ, tao cạo đầu tụi mày bây giờ! Mày thấy mặt tao dữ hông?

Tao mở to cặp mắt nhất có thể chĩa đến tụi nó. Tụi nó ở đó cười to lên, hắn cũng bật cười theo. Sáng sớm đã phải tấu hài cho tụi nó xem rồi, cuộc đời tao khổ quá mà. Sau đó, Trân Châu với A Đỉnh cũng qua sang chơi. Cả nhóm tụ họp đầy đủ. Thế Mỹ lại cà khịa.

- Ê, Thái Bình. Giờ còn sợ ma hù nữa hông?.

- Nói tiếng nữa là cho mày chài đâm tiêu à! Thử nghĩ coi bị nhát có sợ không? Tụi mày là quỷ nên tụi mày có sợ đâu, dòng họ với mấy con ma mà sợ mẹ gì?!


A Đỉnh giờ mới mở miệng ra, nhứt cái đầu nhìn tao rồi bảo lớn.

- Trời ơi Thái Bình ơi là Thái Bình! Mày có não mày suy nghĩ đi!

- Sao?_Tao quay sang.

- Mày có thấy cái con ma nào nó nứng lồn tới nổi chờ tụi mày hù xong rồi nó nhát không? Nó nứng tới nỗi mà mỗi đêm gõ cửa phòng mày hả?. Mày đâu có sức hút mấy con ma tới dị đâu! Với lại có con ma nào mà khùng lồn đi thả bơm không? Nó biết thả bơm nữa hả?

- Đúng rồi đó, ma nó đâu có rảnh tới dị đâu!_Châu cũng tán thành.

Ờ he, ma nào mà biết thả bơm ta?. Nói mới để ý. Sao không nhát mấy con kia mà lại nhát mỗi mình tao. Gõ cửa mỗi phòng tao, bộ nó yêu tao hay sao mà gõ nhiệt tình dị không biết. A Đỉnh nói làm tao mới sáng suốt trở lại, tao lia mắt tới tụi kia. Hỏi trong điềm đạm nhất có thể.

- Hôm qua tụi mày troll tao phải không, tụi mày gõ cửa phòng tao phải không?

- Dì dị, tao đâu có rảnh háng dị đâu! Ban đêm không ngủ gõ cửa phòng chọc cho mày chửi hả?

Đình An chối, mắt láo lia láo lia. Nhìn là biết nó nói xạo. Thế Mỹ tiếp lời.

- Chắc mày quyến dũ quá nên nó gõ có mình ên phòng mày à!_

- Bớt xạo đi. Chỉ có rảnh háng như mày mới chọc thôi chứ không có ai hết á!

- Đã nói không phải tao mà, sao nhây quá dị!_Tụi nó vẫn chối cãi.

Tao cầm gạch ống trên tay rồi nói. Lúc này tao có chút máu điên nổi lên, nhìn tụi nó bằng cặp mắt ghê rợn.

- Mày trả lời cho tao nghe coi hông là bể đầu à? Chết mày nghe mạy.

- Thì...thì có..._Tụi nó có chút sờ sợ.

- Tụi bây rảnh quá ha, biết hồi hôm qua tới giờ người ta sợ lắm hông? Đĩ mẹ, không ngủ được đi ra mở cửa mấy chục lần muốn giảm mẹ 2kg, rồi nhịn đái từ tối tới giờ muốn ung thư cái buồng trứng con luôn rồi nè mấy má!

- Thì cho tụi tao xin lỗi, ai biết mày sợ tới dị!

Rồi cuối cùng cuộc troll của tao nghĩ ra, tao lại là đứa bị troll mà đéo biết. Cảm thấy tao ngu như cái lu dị đó. Tao ngồi đó bất lực, mai mốt nghĩ chơi mấy trò mất dạy đó rồi. Chơi có ngày gặp thiệt rồi xỉu tại chỗ. A Đỉnh hỏi.

- Rồi có đi đường quyền tụi nó không? Để tao còn livetreams?