Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 47: Bạn thích ăn ở nhà hàng hay ăn ở ven đường?






Thấy cái stt cũng bình thường mà, sao lại nhiều like thế nhỉ?. Chắc là nói về virus corona nên mới nhiều người like. Hắn không biết có bí quyết câu like nào không nhỉ, thế nên tao mới mạn phép hỏi, chớp chớp đôi mắt nhìn.

- Có bí quyết câu like gì không? Chỉ tui đi!

- Bí quyết ư?

Hắn xoay xung quanh nhà hàng, rồi chỉ tới cái gương lớn trên tường. Hắn mỉm cười với tao rồi đáp.

- Bí quyết đó!

- Gương?. Là sao?_Thế Mỹ không hiểu cho lắm.

- Khi soi gương các cô thấy cái gì?

- Mặt chứ gì cha nội!_A Đỉnh cục súc nói.

Hắn nhếch đôi môi cười, đưa hai tay lên trên gương mặt trắng trẻo mịn màng kia tạo thành một bông hoa. Khuôn mặt lạnh lùng trở nên đáng yêu hết nất nhờ hành động ấy làm tụi tao có chút mê mẩn. Nói thật thì mặt hắn trước giờ đẹp trai sẵn rồi, nên làm cái quẹo gì cũng đẹp.


Hắn nói.

- Thì bí quyết chính là một gương mặt đẹp!

Tao mới chen ngang vào.

- Ủa mày nói tao có nhan sắc hả Vũ Hào?_Tao cười tươi.

- Rút lại lời nói đi, coi chừng nó nghe trai đẹp khen nó phái rồi nó nhảy lầu tao cản cũng hông nổi đâu!_A Đỉnh nói giọng nhạt như nước óc, chỉ mò mẫm xem cái bộ phim nó đang xem lúc nãy.

Con mẹ A Đỉnh này mở cái miệng ra là hổng có câu nào nghe lọt tai hết trơn á, đẹp gái mà ăn nói dô diên, cái diên bị kẹp trong mép háng hả gì á. Nghe mà tức cái lồng ngực dễ sợ. Hên là ở đây là nhà hàng đó, chứ quán ven đường là nãy giờ tao đem trồng ghế nện vô đầu nó lâu rồi, cho bỏ tật cục súc với bạn bè, với đứa dễ thương đáng yêu như tao!.

Cả bọn cười phá lên, Đình An nói.

- Hôm nay A Đỉnh gan dữ vậy! Không sợ Thái Bình nó lột da mày nấu lẩu luôn sao?

- Lột da tao tiện thể lột luôn cái nết nó ra luôn!_Nó cười ha hả lên.

Tao cười khinh bỉ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc nhìn chúng nó.

- Tụi bây hay lắm! Trân Châu ơi, nó ăn hiếp tui kìa!

Trân Châu cũng hùa theo nói.

- Mình biết nhưng mình không làm gì được hết bạn à!

Nay tao tủi càng thêm tủi, hông có ai bênh tao hết. Bạn bè dì mà kì khôi, tối ngày cứ ăn hiếp một đứa hiền lành, đáng yêu như tao miết. Tao khổ quá tụi xem truyện ơi!. Chắc kiểu này không bị mấy con bánh bèo xiên xỏ chết mà cũng bị mấy con mồng này hùa theo chọc ghẹo rồi sinh bệnh tức chết quá!.

................................................

Xong xuôi, tụi tao chờ hắn đi tính tiền. Tao mới quay sang Đỉnh Đỉnh hỏi rằng.

- Ê, mày nghĩ là bao nhiêu?


- Ủa đâu phải tiền mày đâu mày lo dữ vậy? Hay mày lo Hào nó trả hông nổi?_Nó chăm chọc tao nhưng không buồn nhìn tao một cái.

- Với lại là nhà hàng của em cậu ta, không chừng nó khỏi trả luôn ấy!_Thế Mỹ đẩy đẩy vai tao nói.

Tao cũng tạm gác chuyện đó qua một bên rồi ưỡn vai một cái. Nói chung mình khỏi trả ba cái món đắt tiền ấy là vui lắm rồi, có làm phục vụ ở nhà hàng này đến già cũng trả hông nổi quá! Hắn thì kiểm tra xem xung quanh nhà hàng, còn cô thì nói với phục vụ chuyện riêng.

Một lúc sau, chúng tao mới rời khỏi quán. Thật sự thì rời khỏi quán đã lạnh muốn teo não rồi, tụi nó còn đi chậm như rùa. Ủa, mà hông lẽ đi ăn đêm rồi về à? Phải đi đâu chơi chứ!. Tao rủ rê bọn kia đi xem thử có chỗ nào vui không. Nhưng hắn lại nói.

- Cũng đã khuya rồi nên không có chỗ nào mở cửa đâu, với lại dịch đang hoành hành nên đừng đi đến chỗ nhiều người!

- Không lẽ đi ăn rồi về ư?. Hay là đi mua đồ ăn vặt gì đó ven đường rồi về!_Tao lại nghĩ tới món ăn.

- Cô cứ như thế không khéo sẽ thành heo đó!_Hắn xoa đầu tao rồi mỉm cười.

Tụi đằng sau nhìn mà...Oẹ ọe ọe! Tao còn mắc ói huống chi mấy đứa đằng sau gượng gạo nhìn sang chỗ khác. Mà không sao, trai đẹp chọc chứ trai xấu nãy giờ tao ói thật rồi.

Chỉ biết cười một cái rồi lách về phía sau choàng tay mấy đứa kia. Tao nói nhỏ.

- Thà đi với tụi mày con hơn đi với hắn ta!

- Phái chết mẹ bày đặt chảnh!_Mỹ chề môi.

- Tao nói tao phái chết liền á, nhìn nó dị dị sao sao á! Hổng biết tối nay về sao ngủ cùng nữa!

Nhắc tới mới nổi điên thật sự ấy. Mắc cái vẹo gì mà con Trân Châu nó đòi ngủ với A Đỉnh vậy chứ?. Tự nhiên anh em ngủ chung đi không nói gì, đằng nào cũng là hắn cưng chiều nó nhất, tự nhiên lại đưa cho tao cái vé ngủ cùng sở khanh thế không biết. Chắc đêm nay khỏi ngủ, thức canh hắn như canh ăn trộm quá! Tao nghĩ rồi nói với tụi nó, ôm thân mình nói.

- Tao sợ hắn hấp tao đêm nay quá ò!

- Mày yên tâm đi, mày mà có ngủ banh lồn ở giữa đường cũng không có ai dám hấp mày đâu!

- Yên tâm đi, không mất trinh đâu sợ! Vì đéo ai dám, người ta còn sợ mày đè lại người ta đó!

Những câu nói như xoáy sâu vào trong não tao, như một nhát dao vô tình đậm phẹt vào tim, ủa mà sao dùng từ này nhỉ?. Đâm thẳng vào tim đi cho nó hay, đâm phẹt nghe hơi kì. Tao buồn bã ôm tim mình đau đớn, nói to cho tụi nó nghe.


- Còn là bạn của nhau không?

- Không còn sao chơi với mặt lồn mày chi?

Tụi nó đồng thanh đáp rồi tấp vô cái khu dành cho quán bán đồ ăn ven đường, chăm chú nhìn món ăn đang được phơi bày. Nói thật thì ở đó nhiều người lắm, những ven hàng xen sát nhau, mùi đồ ăn cũng sộc thẳng vào mũi tao lúc nào. Khu chợ chở nên đông đúc hơn, tao cũng bị thúc giục bởi những món ăn ngon đường phố. Nào là bánh tráng nướng, bánh mì trứng, hotdog, kimbap, kem ống, bánh gạo, bánh mì, bắp nướng...Những món mà nghe đến tên cũng không cưỡng lại được rồi, tao mỉm cười mãn nguyện chạy tới dang hàng bán bánh gạo và hotdog, không quan tâm kêu hai phần. Mùi thơm ngon sộc đến mũi làm cái bụng kia cũng sốt sắn theo. Mới ăn ở nhà hàng nhưng giờ đã đói meo, thật sự thì món ăn đắt tiền kia ngon thật nhưng tao thấy...những món dân dã, đậm đà mùi vị này hợp với tao hơn nhiều.

Tao đưa tiền rồi nhanh nhẹn đón lấy, cầm que hotdog trên tay chấm thêm nước sốt kế bên rồi há miệng thật to để đón lấy tình yêu nồng nàn ấy. Vội táp một miếng to tướng rồi nhai, khóe miệng đã cảm nhận được mùi thơm và hương vị bên trong, nó làm tao thỏa mãn vô cùng.

Đang ăn ngon lành thì Đình An, Thế Mỹ và cả A Đỉnh cũng chạy tới chỗ tao đang đứng, trên tay cầm một đống đồ ăn, chúng tao ăn ké của mỗi đứa. Tao thành thật nói.

- Nói thật thì tao thích như thế này hơn!

- Sao?_Tụi nó ngạc nhiên.

Tao mỉm cười tươi, khuôn mặt vô cùng thích thú bảo lại.

- So với ăn ở trong nhà hàng phải từ tốn, phải ăn thật quý tộc thì so với ăn ở quán ven đường này, tao thích hơn nhiều! Tao thấy vừa đúng với bản chất của mình!

Tao vừa ăn vừa nói, bọn kia cười ha hả rồi đánh vào lưng tao như tỏ ý tán thành câu nói ấy.

- Con quỷ, mọi ngày nói chiện như lông lồn dị đó, hôm nay nói chiện hay dữ! Tao thích câu nói của mày!_Đình An cười nham hiểm.

- Đúng rồi, món ăn ở đây vừa ngon vừa rẻ lại còn vui! Tao thích ở đây!_A Đỉnh nói.

- Chắc tụi mình không hợp với lối sống con nhà giàu rồi!_Thế Mỹ cũng nói.