Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 46: Nghe bảng giá món ăn mà muốn gớt nước mắt.






Một màn phản dame cực gắt đến từ Bành Thị Trân Châu.

Tụi tao há miệng tròn mắt nhìn nhau như không tin đôi tay nghe được từ phía người quản lý kia đang cuối chào nó một cái thật sâu. Hành động vô cùng tôn kính. Nó mỉm cười nụ cười nửa bên miệng nhìn đám kia cũng kinh hãi ngạc nhiên. Khuôn mặt lộ vẻ đắc chí...

Một đứa trong đám lắp bắp giọng.

- Không thể nào. Sao anh lại gọi con nhỏ này là cô chủ??

Quản lý chỉ cười gượng rồi nói.

- Xin lỗi quý khách, đây là chủ nhà hàng này!

Song, quản lý tiếp lời.

- Hình như quý khách gọi quản lý? Có chuyện gì không ạ?

...................................


Nó ngồi xuống bàn của đám kia, rồi thong thả nói.

- Cô muốn đuổi tôi ư?. Xin lỗi, tôi là chủ nhà hàng này!

Đám kia rung bật bèn đứng dậy, hành động có chút sợ sệt. Cô không thèm nhìn bọn nó rồi chỉ thẳng vào lối ra.

- Người nên đi mới là bọn cô đó! Ở đây không phục vụ những kẻ xem thường người khác như bọn cô!

Nói xong, nó kêu bảo vệ đuổi cổ ba con nhỏ kia đi ra khỏi cửa hàng trước ánh mắt ngưỡng mộ của những vị khách bàn kế bên. Cô mặt vẫn bình thản rồi nói với quản lý.

- Từ nay, nhớ cẩn trọng những vị khách như thế! Cả anh cũng vậy, đừng thấy tiền thì quên mất câu nói của nhà hàng này!_Cô la rầy quản lý, lời nói dõng dạc, khẩu khí đầy người, cô vừa nói vừa chỉ vào bức tường gần cửa vào của nhà hàng, cô cho người treo ở đó vì cho những vị khách biết rằng : " Người không đạo đức, không được đón tiếp ở đây!"

- Vâng, xin lỗi cô chủ. Tôi sẽ nhớ nó suốt đời!

Quản lý sợ hãi rồi cuối đầu lễ phép. Cô la rầy như thế thôi cũng vì muốn tốt cho nhà hàng này. Rồi trở về trạng thái vui tươi, mỉm cười nói.

- Anh đi xem khách cần gì đi!

- Vâng!

- Sẵn tiện xem bạn tôi cần gì, anh kêu phục vụ mang lên cho họ những món ngon nhất!

- Vâng ạ!

....................................................

Chỉ trong một tích tắt, cô đã sử lý cái đám vô lễ kia biến đi mất. Những vị khách kia bỗng khen cô nức nở, khen cô là người thẳng thắn, không hám tiền bạc. Đó cũng chính là thứ làm cho nhà hàng này trở nên nổi tiếng và nhiều khách hơn bao giờ hết. Đối với cô, tiền bạc chỉ là thứ phù du "có như không có", vì nó là thứ sống mong mỏi nhưng chết không thể mang theo. Nên nó chỉ là thứ bình thường vô vị đối với cô!.

Nó mỉm cười trở về vị trí cũ của mình, nở một nụ cười. Nó cứ cười! Cứ cười với bọn tao. Thế Mỹ quay sang nói nhỏ với tao.

- Má Châu này má lật mặt còn hơn lật bánh tráng nữa!

- Mặt này mà chuyển hóa từ lạnh lùng sang vui vẻ coi cũng không dễ đâu nhé!


Thế rồi, bọn tao được hắn tiếp đãi những món ăn ngon vô cùng như lẩu hải sản, cua hoàng đế, phi lê bò kobe, burger khalifa và món sang nhất trong cửa hàng là món trứng cá muối hoàng đế. Chúng rất ngon, nhưng chúng tao chưa ăn bao giờ. Đó giờ chỉ ăn món đắt nhất là lẩu hải sản thôi.

Tao chỉ chỉ trỏ trỏ vào cái viên tròn tròn vàng nhạt đang đựng trong cái chén thủy tinh khắc hoa văn kia.

- Món này là món gì mà ngộ vậy?

- Là trứng cá muối hoàng đế đó! Ngon lắm ăn thử đi!_Nó nói.

Đỉnh Đỉnh kinh ngạc nói.

- Món này nghe nói là đắt lắm đó!

Tao vẫn bình thản hỏi lại.

- Khoảng bao nhiêu?

Hắn tiếp lời.

Là 20 triệu!

Bọn tao xém nữa té ngay xuống đất khi nghe bảng giá của nhà hàng. Mà phải rồi, nhà hàng này 5 sao. Toàn những món phải gọi là đắt đỏ thì khách mới thích, với lại nghe nói nhà hàng này thiết kế theo phong cách ẩm thực Dubai, nên những món rẻ nhất cũng tầm 12 triệu đồng. Nghe mà muốn gớt nước mắt, thấy mình không biết may mắn hay xui xẻo mà vô nhà hàng bạc triệu này, hông biết ăn xong trả nỗi không. Mỗi món đã gần 20 triệu rồi, nghe mấy món kia chắc nằm đi cấp cứu vì không có tiền trả quá!.

Tao quay sang Thế Mỹ hỏi nhỏ.

- Thế mày có...đem tiền không?.

- Mày không nghe gì hả? Hắn trả tiền cho tụi mình đó!

Tao nghe thế thì mừng rúm lên, vội ăn miếng thịt bò trên đĩa rồi vui tươi hơn một chút. Đi ăn có đứa bao là vui muốn tuột dây áo dú rồi. Hắn nhìn tao mỉm cười hỏi.

- Sao vui vậy?

- Tự nhiên tui thấy cảm giác hưng phấn trong lòng đó!


- Chứ không phải là lượt like đang tăng sao?_Hắn nhướng đôi chân mài.

Tao hoang mang, đang tăng sao?. Tăng bao nhiêu nhỉ? 10 like? hay 20 like? Đối với tao nhiêu đó là nhiều rồi. Tao vừa ăn vừa check máy xem thử thì hỡi ơi. Tao nuốt mẹ nguyên cục thịt bò xuống cổ luôn sau khi nhìn thấy lượt like. Miếng thịt bò to quá nên mắc nghẹn, cũng may có chợp được cái ly nước trên bàn rồi uống để tống nó xuống. Hai con quỷ bạn thân tao tò mò rồi hỏi.

- Mày nhìn thấy gì mà sốc dữ vậy Bình? Thấy trai hả... hay trường mình cháy?

- Cái con này ăn nói hồ đồ!_Thế Mỹ vả vô mỏ Đình An.

- Thấy BTS comeback chắc luôn!_A Đỉnh búng tay nói.

- Không phải!

Tao thở hỗn hển rồi lấy hơi lên. Đập cái điện thoại vô mặt bọn nó, hiển hách nói giọng đầy kêu ngạo

- Lượt like tao tăng đang tăng lên rất nhiều!

- Bao nhiêu??.

- 10k like trong vòng 1h!

- Cái gì? Hơn tao luôn, 1h tao cũng chỉ có 5,6k like thôi! Mày đăng kiểu gì mà hay vậy? Hay mày hack tài khoản??._Đình An cau mày xem cmt.

- Thì tiểu mỹ thụ đăng giúp tao đó!_Tao vui vẻ đáp.

- Đăng cái caption là " Corona thì gặp bác sĩ, codonqua thì gặp em!"!_Nó hoang mang nhìn tao.