Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 27: Tà tữa vẫn chưa bao giờ hết trend:)




Crush tao đập bàn quát lớn. Anh ta đang điên tiết lên vì câu nói ấy.

- Mày biết vì sao tao chia tay mày không?

.........................................................................................

- Là vì mày là đứa đanh đá, láo loét nhất tao từng thấy!. Mày chẳng bao giờ xinh đẹp mà cũng chẳng bao giờ dịu dàng được như Trân Châu hết!. Mày không xứng với tao...

Câu nói vang lên trong phòng học khá lớn, xoáy sâu vào tâm trí của tôi. Sao có thể dùng những lời này nói với tôi. Mà cũng đúng, cả đời tao cũng chưa bao giờ dịu hiền lại được. Ai mà lại chịu được tính tao chứ. Thôi tao không còn luyến tiếc gì nữa, tao cảm thấy vậy đủ rồi.

Câu nói đau lòng ấy làm tao như thức tỉnh, tao không muốn crush bị ràng buộc bởi người như tao. Chia tay thôi thì chia tay, tao không còn muốn trói buộc sự tự do yêu đương của nó.

Tao im lặng không nói gì thêm rồi rời đi trong yên tĩnh, hắn lúc này mới bảo.

- Ăn nói không suy nghĩ trước sau, đồ ngốc!_Hắn cũng rời đi.

...Tao ngồi ở ghế đá, vừa ôm cuốn tập vừa đưa cái bản mặt thất tình 10 năm ra. Ai đi cũng thấy tao như con ngáo đá đang hít cần, nhìn mặt tao lúc này thấy ngu hơn là thấy thương. Lắm lúc cũng biết buồn chứ bộ, ai mà lại tăng động miết. Nếu tăng quá thì có ngày vô bệnh viện tâm thần ở nha.

Đang ấm ức ngồi đó, câu nói lại hiện lên trên đầu. Thì tao không xứng thật, mặt mũi chẳng có gì đẹp. Cũng chẳng học giỏi gì, cảm thấy ông trời không cho tao gì hết. Chỉ cho tao cái miệng để đi khẩu nghiệp.

Hắn đi bên tao, lúc này đang buồn lại gặp đúng ngay người cần tâm sự, tao vào chủ đề hôm nay ngay.

- Buồn quá chế ơi!_Tao nhăn nhó xót xa.

- Ai chế?_Hắn nhíu mày.

- Không phải chế à?_Tao ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.

Thôi đi, bê đê thì nói đại đi, tao có làm gì đâu mà sợ. Chị chị em em với nhau không mà diễn sâu dễ sợ. Nếu thừa nhận là bê đê thì tao ủng hồ tán dương ngay mà. Cần gì phải dấu chi cho mệt.

Hắn khẽ chắc lưỡi, nói lại lần cuối. Khẳng định một lần nữa.

- Tôi không bê đê, con mắt nào của cô thấy tôi bê đê vậy?

- ...2 con, nó hiển thị tần suất bóng lộ của chế. Vừa da trắng lại vừa có khuôn mặt câu dẫn nam nhân thế kia mà, ước gì em cũng đẹp như chế!

- Nè nha, không được nói tôi là chế nữa. Tôi thích con gái!. Được chưa? Cô còn nói nữa là tôi nghĩ đóng kịch với cô nữa!

Tao nhíu mày, hôm nay buồn quá cho xưng hô bằng chế đi rồi mới có hứng thú buồn tiếp. Chứ kêu bằng anh tuột hứng thì sao mà vô cảm xúc viết truyện cho mấy độc giả nghe?. Tao dùng khuôn mặt như đang hửi địch nhìn hắn.

- Hôm nay em buồn, cho xưng bằng chế đi. Ngày mai em đổi lại!

- ...Ừ..._Hắn ậm ực cho qua chuyện.

- Yeah~~~!!

Tao la lên vui mừng rồi lại ỉu xìu không còn sức sống nữa, ngồi lại một nhịp như bà già rồi làm bộ mặt vui mừng kia biến đổi thành bà già buồn rầu chỉ trong vài phút. Hắn thấy thế có hơi hoang mang, nhìn tao.

- Ủa, sao lật mặt nhanh vậy?

- Cuộc sống nó đa sắc màu lắm. Phải tinh tế bắt kịp mọi hoàn cảnh người ta mới gọi là đỉnh! Chế hiểu không?.. Mà em buồn quá chế!, crush nó bao nhiêu năm giờ mới biết nó chả xem em ra gì!

- Buồn làm gì em ơi?. Chuyện chia tay đâu ai cản được!_Hắn an ủi tao.

- Ớ hợ hợ hợ ( giọng tao không đó). Em buồn quá, cảm giác lạc lõng không còn ai nương tựa, mối tình đầu của em trao nhầm cho tên khốn nạn, mất dạy!_Tao bức lên tao tức tao chửi á.

Hắn thở dài rồi kéo đầu tao vào vai hắn như cặp tình nhân đang ôm ấp nhau trong trường học, tao một giây giật nãy không chịu. Tao đẹp chứ tao không có dễ dãi nha mạy.

- Chế định làm gì em?. Chị em đụng nhau là cháy nhà đó má!

- Đừng có xàm nữa, cô nói không có ai nương tựa mà. Nương vào vai tôi này!

- Ờ!

Tao tiếp tục dựa vào đôi vai rộng rắn chắc kia. Thật là dễ chịu trong người, hương tóc bạc hà của hắn làm tao muốn ngửi thêm, thật là thơm mà. Sao mà con trai gì mà điệu thấy ớn, mùi nước hoa từ áo khoác riêng của hắn xộc thẳng vào mũi tao. Bảo là chị em mà cứ khăn khăn không chịu hà. Kì ghê!

Đang ngồi rầu rĩ thúi ruột thì tụi bạn đi ngang qua, gặp ngay đám bạn thân khốn nạn nó chạy lại la hét nhưng đang gặp idol ngoài đường ấy. Con Đình An nhảy tưng tưng lên nói.

- Á, Thái Bình ôm trai lạ!

- Mê trai quá Thái Bình ơi, trai trong lớp cũng không tha?

- Đĩ mẹ tụi mày, đang buồn thúi ruột nè ở đó còn cà khịa, chị lấy gạch ống chị phan chết mẹ từng đứa!

Tao thủ sẵn gạch ống trong túi áo, đề phòng những đứa thích gây hấn để tao còn lấy gạch ống tao phi vô *** từng đứa. Đang buồn bực gặp mấy con này máu dồn lên não thông minh trở lại rồi. Đồ mấy con đĩ lúc tao đang phân vân, lúc hoạn nạn thì không thấy nó ở đâu còn giờ đang tâm trạng, hay đang sướng thấy mẹ thì nó chui đâu ra mà nhiều thế không biết. Thiệt, hôm nay tao không tán từng đứa tao không phải trưởng môn của hội tuột quần liên hoàn tiếp của trường này!.

Mấy con kia nghe thế thì la làng rồi chạy mất tiêu, dòng đĩ n*ng ***. Tao cầu mong chạy tuột cái *** đi mất tiêu. Chị ghim hai con quỷ đó lâu rồi.

Rồi trở lại tâm trạng kia, tiếp tục dựa vào vai của hắn. Hắn mới nhíu mày, không chịu bản tính hay chửi thề của tao.

- Này, đừng lúc nào cũng chửi thề. Con trai thích gái dịu dàng chứ không thích gái la làng điếc tai!

- Woa, văn chương dữ!.

Rồi tao sực nhớ cốc tà tữa để trên bàn, chưa uống nữa, sợ mấy con điên kia vô thấy ly trà sữa để trên bàn của tao rồi lại sục máu *** đi uống mất thì lấy gì tao uống. Tao nói với hắn.

- Chết em rồi chị ơi, ly trà sữa em để trên bàn. Thôi, em lên lấy rồi xuống. Chế chờ em nha!

- Ừm_Hắn gật đầu.

Đi nhanh nhất có thể, tao chạy với tốc độ bàn thờ để bắt kịp hai đứa kia đang đú đỡn cùng nhau la cà, dẹo trai từng lớp. Chưa bao giờ tao đổ mồ hôi như hôm nay, sợ hai con kia tạo nghiệp cho tao nhiều hơn. Tụi mày mà uống tà tữa của tao là chết bà dới tao!.

Và không ngoài mong đợi, khi tao chạy vào lớp thì hai con kia đang thảo mei cùng nhau rồi cầm ly trên bàn uống như đúng rồi. Thấy tao rồi hai đứa kia diễn.

- Này anh yêu ơi em muốn uống tà tữa!

- Oki em yêu há miệng ra!

- A...

Nó hả họng thiếu điều muốn nuốt mẹ ly trà sữa chứ không uống một ngụm nào hết. Thấy còn nhiều nên tao bay đến như siêu nhân giật cốc trà sữa trên tay.

- Mấy em làm gì bé tà tữa thân yêu của chị!_Tao lấy ra cục gạch đưa lên mặt tụi nó.

- Dạ hông em đâu có làm gì đâu, em thấy cốc tà tữa này nè nó để ở trên bàn sắp rơi xuống nền gạch này nè nên mới đi kiếm chủ nhân cho nó mà chị!_Thế Mỹ cố chối.

- Em đừng có xạo *** ở đây, cốc trà sữa này á. Nó được đặt trong một phạm vi cách xa mặt bàn rất nhiều cm không có lý nào nó có thể rơi được em!_Tao vừa nói vừa uống một ngụm.

- Hông phải hông phải, là cái cốc tà tữa này nè nó có chân tự duy chuyển rồi nó tự văng vô tay em mấy chịu hiểu hông?_Đình An chề môi nói.

- Em nghĩ sao vậy chị không hiểu! Bây giờ em phắn khỏi bạn chị còn không là em ăn gạch ống với chị nha em!