Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 20: Của nợ lớn nhất cuộc đời là mấy con bạn khốn nạn




Qua ngày hôm sau. Tao nhí nha nhí nhảnh mặc bộ đồ gọn gàng nhìn cute vãi chưởng. A há há há há:))). Nhìn vào gương tao nói một mình, ển người theo đường cong, kiêu sa mĩ lệ nói.

- Mình cũng là một mỹ nhân chứ bộ! Crush mà thấy mình mặc bộ này chắc nhào vô hôn mình tới tấp quá!

- Oẹ! ỌE ỌE!!

Tao không để ý mấy con bạn thân khốn nạn nó tới hồi nào. Quay sang hất mặt nhìn chúng nó. Khuôn mặt tao bỗng trở nên tối sầm lại, ánh mắt ánh lên tia lửa. Hất hàm bảo với chúng nó.

- Tụi bây đi vô nhà crush tao hay đi đám cưới thế??

- Thì tụi tao...đi chơi mà!

Đm, ai đời đi chơi nhà con trai mà quất nguyên bộ váy trắng như cô dâu thế kia. Hai con dở hơi, Đình An dạo này nhìn cũng xinh ra điệu đà nữ tánh ra chứ, mặc bộ váy xẻ cao muốn tới háng luôn còn gì. Còn con quỷ lớp trưởng - Thế Mỹ, nó đi hát dự lễ trao giải Billboard hay sao á. Mấy con đỉ dở hơi. Ánh mắt tao dò xét từ đầu tới cuối, chả có con nào mặc đồ như một người bình thường giống tao được. Chợt quay sang chỗ cô gái mặc bộ áo đen với cái quần thể thao cao tới nách.

- Trân Châu. Mày cũng đi sao??

- Đình An bảo tui đi mà, với lại anh tui đang chờ ở trước nhà á!!_Nó mỉm cười tươi rối trên môi.

Tao nghe như xét đánh ngang tai. Ánh mắt hoang mang nhìn hai con kia, mặt chẳng còn biểu hiện gì nữa. Một giây đứng hình. Tụi nó lo lắng, đi lại lay lay tao thoát khỏi sự bất ngờ.

- Mày sao thế?? Thái Bình?_Tụi nó đồng thanh hỏi.

- ...Đcm chúng mày!, Đm n*ng *** cả đám hả, hôm qua rủ có hai đứa mà bữa nay...Đcm chúng mày!, rủ lầm rủ lốn. Tao đi chơi nhà crush chứ có phải đi nhà hàng đâu?

- Thôi đằng nào cũng lỡ rồi, dắt theo tụi tao cũng đâu có sao! Lỡ crush giở trò với mày thì sao??_Thế Mỹ suy nghĩ trong đầu.

- Vậy thì càng kích thích hơn chứ sao!_Tao vô liêm sỉ quát.

Tụi nó chỉ lắc đầu nhìn tao. Đm, vác theo 3 cái của nợ này thêm cái của nợ bên ngoài cửa nữa. Sao mà sống nổi!. Ăn nói với crush sao đây! Đúng là cái miệng hại cái thân. Lũ bạn bè khốn nạn mất dạy. Tụi nó còn nổi bật hơn tao, nhất là con mẹt Trân Châu ấy. Đúng đáng yêu luôn, kiểu này là tao bị dìm hàng là cái chất. Ăn mặc quê mùa thế này cơ mà:(((.

Bất lực nói.

- Tụi bây đi thì đi, nhưng nhớ không được nói bậy bạ nha! Với lại, đéo được để ý tới crush tao! Tao tán lòi *** à!_Tao hù dọa.

Tụi nó im thinh thích đi theo tao ra ngoài. Rồi khóa cửa nhà cẩn thận lại. Đi tới tiểu mĩ thụ, đập vào mắt tao là một thanh niên ngồi trên chiếc xe oto, tao há hốc mồm dài cả thước nhìn hắn. Hắn ở ngoài xe dựa mình vào chiếc xe, hai tay để vào túi quần. Khuôn mặt cool ngầu khi nhìn thấy tao. Quả đúng là soái ca của các chị em nhưng đối với tao chỉ là một thằng thụ:vvv. Nó mặc bộ quần áo màu đen từ đầu tới chân, mà ngộ nha. Con trai ăn cái gì mà trắng thế nhỉ?. Còn tao thì không bằng một góc của nó.

Cơ mà, nhà giàu tới mức đi xe oto sao??

- Này, xe ai đấy??

- Xe của tôi, giờ mới có việc xài này!_Hắn lạnh lùng đáp.

Tôi trề môi không tin.

- Có chém gió không vậy chú? Cỡ tuổi của chú chưa được lái xe đâu!

Hắn nhíu mày rút ra tấm bằng lái xe bốn bánh như muốn vả vào mặt tao một cái. Cái bản mặt trên đó, tên trên đó thì không thể cãi được.

- Mà cô biết nhà thằng bạn gì gì đó của cô ở đâu không??

- Người ta có tên có tuổi đàng hoàng đó. Tên là Tự Văn đó nha! Còn nhà thì tôi quên hỏi rồi!...

Giờ tao mới nhớ ra. Đm, đúng là khùng gì đâu mà. Tao giờ muốn tán vô mặt tao ghê, rồi giờ sao biết đường mà đi trời??.Đúng là tao ngu hơn tao tưởng.

Tụi nó ở sau, tán cho tao vài phát.

- Mày có điên không? Rồi giờ sao vô nhà nó?_Đình An chửi.

- Anh hai...Anh biết nhà của anh Tự Văn mà, hai người là bạn thân mà!

- Ừmm! Lên xe!_Hắn gật đầu ngây ngô.

Tao nghe không lầm chứ??. Thằng thụ này mà là bạn thân lâu năm sao? Sao tao chưa bao giờ thấy nó đi với crush tao nhỉ. Chắc là không để ý. Hôm nay nhiều điều bất ngờ quá, tao đỡ không nổi. Mà cũng không muốn đỡ. Đỡ mấy của nợ này lên xe cũng mệt, ngồi với hai con đi dự tiệc này còn mệt hơn. Bộ bị rãnh hay sao mà mặc bộ này trời?. Mĩ Thụ thì lái xe, kế bên là Trân Châu em gái nó. Còn tao ngồi ở sau với hai con mồng biển này. Ngồi mà nó chen nhau khiến tao tưởng tượng mình đang đắm mềm trong xe ấy. Váy của nó thiếu điều muốn bay lên đầu tao rồi chế tạo đi luôn ấy.

Tao quay sang hỏi hai con bạn thân rảnh rỗi của mình.

- Ê, tụi mày...Có bị n*ng *** hông??

- Sao mày nói gì kì vậy?_Thế Mỹ nhíu mày với tao.

- Chứ sao mặc bộ đồ dài 8 thước vậy? Bộ tụi bây đi rước dâu hả??

- Không, hôm nay nhà tao đi chơi nhưng vì mày, vì mày là con bạn thân lâu năm của tao nên tao phải ăn mặc trong hình hài này mà lén đi thôi chứ sao!

Tao nghe thế thì cảm động không chừng. Ánh mắt trìu mến.

- Mày làm tao xúc động nước mũi chảy tè le rồi nè! Còn mày?_Quay sang nhìn Đình An, con nhỏ đàn ông chưng diện nhất.

- Để tạo ấn tượng với con gái!

- Tạo ấn tượng sao mặc bộ này? Phải mặc bộ nào cho nó nam tính hơn chứ??_Thế Mỹ góp ý.

Nó ghé sát tai bọn tao ý như không cho hai người ngồi trên biết, nhất là Trân Châu - nạn nhân sắp bị con đàn ông nam tính kia gài bẫy rồi dụ dỗ trước sự nữ tánh kia;)))

- Trời ơi mày sai rồi, cái đó xưa quá, giờ phải làm cho mấy em gái đó tưởng mình là bánh bèo sau đó thì tỏ tình với em ấy, ai đời lại muốn mình nằm dưới?. Với lại, con gái luôn thích nằm trên người khác, sau đó em ấy bị tao dụ rồi...Bùm. Lật kèo rồi khống chế mấy ẻm, lúc đó mấy ẻm thương mình rồi nên sẽ không rời xa mình nữa! Muahahha_Nó cười dâm.

- Mày thật là tham vọng...Chúng nàng may mắn! Tao thấy nó không dễ nuốt đâu!_Tao chỉ nói qua loa.

- Yên tâm đi, dễ hay không thì bọn mày sẽ biết!...Muahahahaha...

Trân Châu nghe giọng cười quái dị biến thái thì quay xuống sau hỏi.

- Hai người đang làm gì mà cười vui thế??

- À, tụi mình bày cách cho Đình An lấy lòng được crush của nó!