Drama kết thúc mang theo con người kia đến vinh quang. Trân Châu mỉm cười nhếch môi đi vào lớp, phía sau là tụi tao. Nhìn đó đúng chuẩn ngầu lòi. Đình An bước theo nó rồi đẩy vai.
- Cậu đúng là thông minh, Trân Châu à!
Đình An nó mê đắm đuối cô. Khuôn mặt ửng hồng nhìn cô, ánh mắt xao xuyến như một đứa ngốc. Rõ là nó đang cảm nắng ẻm đấy. Tao mới nói đằng sau.
- Có người đang mê mày đó Trân Châu!
- Có ư? Ai vậy???_Nó ngạc nhiên.
Nó quay sang chỗ tao với ánh mắt chết người. Tao mới dẫy dẫy lên nói giọng yểu điệu thục nữ, khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương.
- Ơ, sao mày lại nhìn tao với ánh mắt đó... Đừng làm tao đau lòng mà...Đình An~~~
- Mày im đi con kia, đừng có nghe con đó nói bậy! Mồm nó độc lắm đấy!
Thế là Đình An kéo cô vào lớp nhanh bỏ mặt tụi tao đứng đó như đứa con hất hủi trong lớp. Tao quay sang nói với Thế Mỹ - Lớp trưởng khá thân của tao.
- Mày thấy chưa, mê gái bỏ bạn là có thật!
- Ừ, kiểu này tao phải chơi nó một vố!
Tao ngạc nhiên nhìn, khuôn mặt hoang mang.
- Thế mày muốn làm gì??
- Cứ từ từ đi rồi biết! Tao cho nó biết tay vì dám bỏ chị em mình!
...................................
Đang đứng đó thì crush chạy lại, vẻ mặt lo lắng tột đỉnh. Nó nói nhanh với tao như muốn hét vô bản mặt.
- Có sao không??_Nhìn xung quanh người tao.
- Là sao ba??_Khó hiểu hỏi lại.
- Nghe nói là cục cưng của anh bị nhốt!. Rồi sao em vô đây được dợ??_Nó hỏi.
- ...Thế nãy giờ mày đi đâu??_Tao nghiêm mặt.
- Đi ăn rồi mới có sức cứu em nè!
Tao đứng đó như con dở hơi chửi crush trong ánh mắt của biết bao nhiêu bàn dân thiên hạ.
- Cứu ông nội tao! Trong lúc tao đứng đó phơi nắng thì mày ở căn tin ăn uống muốn ngập l**. Mày làm dị rồi ai làm lại mài??
- Thôi như lỗi của tao đi! Để tao đền bù cho mày!_Nó cười dâm nhìn.
Tao quay qua quay lại rồi nói nhỏ.
- Chú muốn đền bù cho tôi gì đây?_Cười.
Nó từ từ nói sát bên tai tôi.
- Ngày mai qua nhà tao đi, tao cho mày một bất ngờ!
- Cũng được, miễn là có mày thì cái gì tao cũng đi!_Tao gật đầu.
Thế là tao đá nó văng vô lớp nó học rồi tung tăng trên con đường vàng của lớp. Không biết ngày mai nó sẽ cho tao bất ngờ gì đây? Hay là nó tặng quà cho tao nhỉ?? Chắc là vậy. Tao vừa đi vừa cười như con dở, bọn kia chạy tới hỏi.
- Ê, mày bị ai giựt mồng vậy?
- Thì crush tao đó!_Tao kiêu sa bảo.
- Crush mày? Nó làm gì mày?_Đình An nghi ngờ.
- Thì crush tao nói ngày mai qua nhà nó, có điều bất ngờ cho tao!
Tao lỡ miệng nói ra với đám giặc bạn thân của mình. Tao che miệng lại với thần thái ngu đần, đúng là đần thật! Sao lại nói với tụi nó không biết! Đúng là ngu 3 năm dại một giờ! Ơ, có cái gì đó sai sai!!...:)))
Tụi nó nhảy dựng lên, Thế Mỹ hét lên vui vẻ.
- Thế ngày mai cho tụi tao đi với nha!
Biết thế nào cũng đòi đi theo! Sao mấy lúc tao lên văn phòng tụi bây không đi chung đi? Đm tụi mày. Chắc kiếp trước tụi nó với tao là nghiệp duyên quá! Cứ thích phá những khoảnh khắc lãng mạn cơ!. Đúng là một lũ trời đánh. Tao lắc đầu khoanh tay kiên quyết bảo.
- Không được! Tao đi nhà crush chứ có phải đi nhà hàng đâu mà dắt tụi bây theo??...
- Ơ...Tao hiểu rồi!..._Giọng nó yểu xìu
Tụi nó quay sang chỗ khác. Đứng thu mình một góc như đứa đáng thương lắm vậy. Khuôn mặt ủ rũ diễn các kiểu, nó nói với nhau.
- Thái Bình nó nói với tao mày mê gái bỏ bạn, giờ nó bị nghiệp quật lại rồi...Nó mê trai bỏ bạn đó mày ạ!_Thế Mỹ nói với Đình An.
Nó quay sang tao với ánh mắt khinh bỉ trề môi đáp lại.
- Dòng mấy đứa đó ưa nói người khác sớm muộn gì cũng bị quật tới tả à. Mấy đứa tụi mình đúng thật là đáng thương, đối xử tốt với nó cho nó ăn trước đồ ăn chúng ta làm mà giờ nó lại làm thế với chúng ta!
Tao phản dame lại. Hất hàm quát vào mặt tụi nó.
- Thế lần nào tụi bây cũng cho tao làm con chuột bạch thí nghiệm mấy món ăn kinh khủng của tụi bây à! Lần nào cũng cho tao ăn trước! Kết quả là tao ngồi trong toilet mấy tiếng! Đứa nào mới đáng bị nghiệp đây??
Thế là cả lớp cười hề hề. Tụi nó quay sang banh *** rồi cãi lộn với tao.
- Ủa, chứ tụi tao tốt dị còn đòi gì nữa??... Vậy sao mày không cho tao đi cùng??
- Chuyện của tao đây phải của mày đâu mà đi...
- Tao hiểu rồi, nghỉ chơi với nó đi Thế Mỹ... Con đỉ bạn mê trai!
- Chúng ta đi thôi!_Thế Mỹ kéo Đình An.
Tao thấy không ổn nên đành bất lực nói.
- Thôi thôi! Muốn đi thì đi!
- Yeahhh...!_Hai tụi nó nhảy dựng lên.
- Kêu Trân Châu đi nữa..._Đình An.
Nó vừa nói tao đá vào mông nó một cái rõ mạnh. Gắt lên.
- Lúc nào cũng Trân Châu, đứa nào mới gây nghiệp đây??
- Thôi thôi, bạn bè không à?
Nó nói xong tán cho tao một cái muốn sái quai hàm. Tao đứng đó ôm mặt, nó ưỡn vai rồi ngước lên trên nóc trường cười hố hố. Có lẽ nó là đứa nghiệp nặng nhất. Là lớp trưởng mà như cọng lông mũi ấy. Cả lớp cười ầm lên.
Tao đứng đó hối hận nói một mình.
- Ước gì có ai đó cứu vớt cuộc đời mình!
- Không ai cứu được đâu! Gái ơi!
- Phật sẽ không độ mày đâu con đỉ!_Tao quát.