Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 125: Đỉnh Đỉnh Là Đứa Hiền Nhất Xóm






Một hôm trời tối mát mẻ, Đỉnh Đỉnh nó nảy ra một ý định đi xung quanh nhà nhặt mấy chai nhựa bị vứt, kì trước nó thấy rất nhiều người vô ý thức mà vứt một đóng chai nhựa với rác bẩn ở đây, kì thật mà nói bản thân nó là đứa ở sạch nhất đám.

Lúc trước ăn uống no nê xong, nó thà chết chứ không rửa đóng chén bẩn kia.

Không phải vì nó làm biếng hay là không biết rửa, đơn giản nó nói là.
Đỉnh Đỉnh: Dính nước miếng của tụi bây! Ghê lắm!.
Nhà nó trong 1 con hẻm nhỏ, cũng đã có lịch sử mấy trăm năm rồi.

Nên không đẹp như mấy hẻm khác, cũng không có xây lại hoặc nới rộng diện tích đường đi ra.

Tường hai bên đóng rong rêu dày, nhiều vết nứt cùng với những vết vẽ nghệch ngoạc của đám trẻ con cũng đủ biết nơi đây có biết bao nhiêu cột mốc niên kỉ của ông bà ta để lại.

Mặc dù có chút xấu xí và không đẹp mắt nhưng bản thân nó nhìn lại rất thích nha, kiểu giống như quay về hồi xưa ấy.

Và nó là đứa theo phong cách ăn mặc thập niên 90, kiểu vintage hoặc là kiểu đơn giản như áo sơ mi hay áo thun cụt tay trắng cùng với quần jeans yếm xanh nhạt.

Nó luôn luôn bỏ áo vào quần 24 trên 7, giống như là đã ăn sâu trong máu ấy.

Đỉnh Đỉnh sau khi suy nghĩ có nên hành nghề đi nhặt ve chai xung quanh không, nữa có gì thi rớt rồi về nhặt cũng bớt bỡ ngỡ.

Nó suy nghĩ 1 chút rồi quyết định, Việt Nam muôn năm nói là làm.

Không chần chờ, nó đi ngay và luôn.

Tay cầm bao bố, mặc vội quần áo rồi phóng ra ngoài đường.
Bà nội: Đi đâu đấy?
Đỉnh Đỉnh: Đi hành nghề đạo đức giúp ích cho đời!
Nội ném nó một cái nhìn đầy hoang mang và ái ngại, lại càng không hiểu đứa chào mình đang định làm gì.

Đợt trước nó dẫn bạn của nó đến chỗ nó làm, kết quả ông chủ bị chọc tức điên đến mức lên tăng xông luôn.

Từ đó, hễ có Thái Bình là ông chủ lại lảng đi chỗ khác.

Vì ông ấy sấp sĩ 40 nhưng không có vợ nên là trung tâm bị Thái Bình chọc ghẹo.
Bà nội: Nhớ về sớm! Đừng đi khuya!
Đỉnh Đỉnh: Yên tâm đi nội! Con không bị trap boy dụ đâu!
Bà nội: Tao sợ mày dụ ngược lại nó ấy!.
Đỉnh Đỉnh: Nội đừng nói vậy!.

Con không muốn thằng ất ơ vào bước vào đời con đâu!
Đỉnh Đỉnh tạm biệt bà nội của mình rồi tung tăng hớt hải chạy đi xung quanh tìm kiếm đống chai nhựa được xã đầy khắp nơi.

Nó bắt tay vào nhặt từng chai nước ngọt hay lon bia.


Những ngôi nhà xen sát nhau, cũ kĩ đang sáng đèn.

Lúc này cũng chỉ mới tầm 7h tối.
Nó mỉm cười loay hoay nhặt từng mẫu, loại nước gì cũng có, công nhận mấy ba mấy má này ý thức ghê hồn.

Chỗ vứt rác thì không vứt, chỗ cấm thì lại chất thành đống.

Thật chẳng hiểu nổi đang muốn tạo nghiệp gì đây.

Đỉnh Đỉnh vừa nhặt vừa nói: Không biết là lúc sinh ra cái ý thức bị của mấy người này bị cái mép háng chặn lại hay gì ấy?.

Mắc mớ gì quăng rác một đống vậy nhỉ?
Mà thôi kệ, dù gì mấy thứ phế liệu chai nhựa, giấy này cũng giúp cho nó kiếm được ít tiền tiêu vặt.

Chợt nhớ đến đợt trước thấy 1 đống chai với giấy báo được để ở đầu hẻm.

Nó mỉm cười, nhanh nhẹn vác hai cặp đũa của mình mà chạy nhanh đến, nghe nói là người ta vứt đi rồi.

Với lại nó nhiều vãi đái nên phải tiện tay có được em ấy.

Chỗ đó cách không xa nên chạy 1 chút là tới.

Thấy vẫn còn nguyên vẹn ở đó, được đặt gọn ở một góc của ngôi nhà rất đẹp.

Đỉnh Đỉnh tự hào vì đã vớ được em "rác" siêu to khổng lồ.

Nó bèn nhanh chân nhanh tay mà ném hết vào bao bố đang to lên từng ngày kia.

Bản thân không ngừng hả hê.
Đỉnh Đỉnh: Mình đúng là đỉnh.

Mới có chút đã đầy bao rồi! Không đi làm ở Trần Duy Hưng cũng có thể nhặt đống này cũng được!
Sau đó nó cười khà khà, cười mà hàng xóm nghe xong thức tới sáng đêm khỏi ngủ.

Nụ cười nghe xong đang nứng cái tắt mẹ nó luôn.

Đang hí hửng thì nó nghe được mùi hôi ở đâu đó, không chịu được lắc lắc tay trước mũi cho mùi tản bớt ra.

Mùi nó chua mà nó còn thủm thủm nữa.

Đỉnh Đỉnh: Đụ má mùi gì thúi dữ dậy? Không lẽ là rác trong này??
Nó kiểm tra cái bao đựng "vàng" của mình, thấy không phải là nguyên nhân của cái mùi đó.

Nó chợt nhận ra, đỏ mặt mà cười ên.

Đỉnh Đỉnh: Ồ, hoá ra là mùi hôi nách của mình! Phải về lẹ rồi tắm một cái nghĩ ngơi thôi!
Rồi em quyết định bước đi, đang đi được vài bước.

Thấy có một người con trai đứng gần đó, anh ta dựa vào cột điện rồi hút thuốc phì phèo.

Ở đó có đèn nên thấy rất rõ, anh ta cũng chạc cỡ 25 26 rồi.

Rất đẹp trai nha, cũng mặc đồ rất sang trọng quý phái, tay cầm điện thoại đang nói chuyện với ai đó.

Đỉnh Đỉnh thấy một đống tàn thuốc rãi rác xung quanh, nó thì đang giúp ích cho đời chảy mồ hôi hột đi nhặt từng mảnh rác, từng mảnh nghiệp tụ mà mấy người kia để lại.

Còn ông nội kia thì cố tình xã rác.

Nó mặt nặng mày nhẹ, tính đã cọc nên đi đến chỗ đó ngay.

Cầm lên vài tàn thuốc rồi đi đến chỗ anh thanh niên đang múa cột điện.

Thấy có người đến nên anh ta nói qua loa vài câu rồi cúp máy.

Càng nhìn kĩ, anh ta sở hữu gương mặt nét rất Tây.

Đúng rồi, Tây Nam Bộ:))).

Ăn mặc rất model, thoạt nhìn cứ tưởng ảnh đang đi khách.
Đỉnh Đỉnh: Hmm..-
Chưa kịp nói, ông nội đó bèn đưa tay ra.

Ra hiệu cho nó ngừng nói, sau đó anh ta đứng thẳng lên.

Đcm, anh ta rất cao, vai u thịt bắp trông rất rõ ràng.
Anh trai: A nhon xê ô! Hai ni chi ri bụt cứ đị, hạn ni chi do bụt cứ rồ!
Đỉnh Đỉnh: Gì dzậy cha? Khùng hả?
Anh trai: Ủa? Người Việt hả?
Đỉnh Đỉnh hoang mang: Chứ hổng lẽ con người Ấn Độ má?
Anh ta mới sực nhớ, lúc này mới mở kính đen ra.

Đưa mắt nhìn đứa con gái cao vỏn vẹn 1m5 đang ngước lên muốn gãy cổ.

Hiểu rồi ha.


Cũng tỉnh lắm nè, nên mới mang kính mát mà kính đen vào buổi tối mới chịu.

Rồi anh đi không khéo người ta tưởng anh là thằng mù nữa mắc công lắm.

Anh ta mỉm cười, bỏ kính vào trong áo vest, ánh nhìn đầy cao ngạo.

Anh trai: Em tính xin số tôi phải không? Xin lỗi nhưng tôi bê đê!
Đỉnh Đỉnh muốn tức sôi máu não, máu háng, muốn vả cái tên khùng điên ba trợn này quá.

Nhưng thể hiện mình là một con người có ăn học, gia đình văn hoá nên chỉ hờ hững hỏi.
Đỉnh Đỉnh: Tàn thuốc này của anh?.
Anh trai kiểm chứng lại, vội lắc đầu không biết.

Mấy tàn thuốc đã hôi, xộc đến mũi của Đỉnh Đỉnh, tuy là đứa ghét hút thuốc nhưng chả hiểu sao hôm nay lại muốn nhét nguyên đống này vào họng của cái người xã nó ghê.

Anh trai: Không phải của tôi.

Tôi mới đến!
Ai đó: Là của tôi!
Bỗng, có giọng nói của ai đó truyền đến.

Ở đằng sau lưng của nó, một giọng nói trầm ấm nghe mà muốn đẻ liền nếu không muốn nói là nứng.

Thật sự, nghe xong nó còn hoang mang sau trên đời này lại có người giọng trầm đến vậy.

Chợt quay sang, gương mặt điển trai hơn cả mấy anh idol Hàn Quốc trong phim mà nó đang coi dở...
Anh trai kia thấy người đó, liền cúi đầu.
Chàng trai: Ông chủ!
Người đó lại khẽ đưa cặp mắt nhìn sang nó.

Như đang dò xét toàn bộ nội tâm của nó hiện giờ, Đỉnh Đỉnh bèn lùi xa một chút rồi đưa một đống tàn thuốc lên trước mặt anh ta.
Đỉnh Đỉnh: Của anh?.
Người đó: Ừ! Có gì không?.
Đỉnh Đỉnh hừ 1 tiếng, hoá ra là kẻ ngạo mạn và thích cho nó điên đây mà.

A Đỉnh không quan tâm cái người này là ai, vẫn đưa tàn thuốc lên trước mặt.
Đỉnh Đỉnh: Anh trai à! Anh thấy bản thân mình hút thuốc được thì cũng nên thấy bản thân mình vứt nó đúng nơi quy định chứ??.

Anh ăn mặc gọn gàng, cao sang như vậy...Sao mà ý thức không sang lên tí nào vậy ạ?.
Nó chỉ chỉ thùng rác gần đó.

Như đang hỏi anh có bị đuôi hay mù không không thấy thùng rác, lại càng không thấy tờ giấy dán trên tường là cấm hút thuốc.

Anh trai nghe mấy lời đó có chút nhếch môi, bèn đưa một gói hàng bịch kĩ càng giao cho chàng trai kia.

Điệu bộ ra lệnh lui về chỗ xe hơi đang đậu bên đường.

Anh ta từ tốn lôi ra một điếu thuốc rồi mồi lửa lên.

Ánh lửa phập phồng xuất hiện, toả sáng 1 chút rồi lại tắt vụt đi.

Đỉnh Đỉnh vẫn đứng đó, mặt không biến sắc cũng chỉ chờ anh ta nói gì đó.

Sài Gòn hôm nay, vẫn là dòng xe cộ cùng với con người đông đúc đi qua nhau.

Không thêm cũng không bớt đi một chút nào, vẫn là những tiếng còi xe inh ỏi và những tiếng nhấn ga không ngừng.
Chàng trai: Xin lỗi! Tôi có chút phiền muộn nên...
Đỉnh Đỉnh: Nếu như anh nói phiền muộn vậy anh có thể xã tàn thuốc lung tung sao?
Chàng trai nhíu mài: Em là chủ nhân con hẻm này sao?.
Vội nhìn bao bố to bự mà nó đang cầm trên tay, lại nhìn dáng vẻ bề bội và nhăn nheo của A Đỉnh.

Trên trán còn đổ mồ hôi không ngừng.

Anh lại nói: Nhặt ve chai? Em nghỉ học rồi sao? Nhìn em cũng chiều tầm 16 17!.
Đỉnh Đỉnh: Ờ.

Tôi 17!.

Tôi muốn nhặt ve chai, cũng muốn giúp 1 ít nơi đây thêm sạch đẹp!
Anh trai mỉm cười: Em không có ba mẹ à? Ba mẹ em không thể lo cho em? Sao lại đi nhặt mấy thứ bẩn thỉu này thế kia?.
Đỉnh Đỉnh: ...!
Anh trai: Ở đây cũng chỉ là con hẻm cũ nát, cũng chẳng còn mấy ai ở!.

Tôi vứt ở đây cũng là lẻ thường tình.

Cũng không có ai kiện tôi vì tôi vứt chúng đi được!.

Cũng chỉ có vài điều thuốc nên đừng làm căng mọi thứ lên chứ?.
...
Chàng trai gút ví tiền ra: Tôi thấy em là người có phép tắt nên có muốn tôi giúp không??.

Em là người tốt...
Đỉnh Đỉnh cả cuộc đời này có thể chửi nó là thứ gì cũng được.

Cũng có thể sỉ nhục nó nghèo đến mức đi nhặt thứ vứt đi cũng được.


Nhưng miễn sao, bản thân nó kiếm ra tiền.

Bản thân nó không thấy bị sỉ nhục thì cũng đéo có ai có thể sỉ nhục nó được.

Cái tên chó này lại dám nói về ba mẹ của nó, chọc đúng sợi giây thần kinh điên, giật đúng trạng thái hoạt động tức giận của nó.
Chàng trai: Em muốn tiền không? Hôm nay tôi vui nên coi như đền bù việc xã rác ở đây!.
Đỉnh Đỉnh: Tôi không cần tiền!.
Chàng trai: Hmm.

Vậy em muốn tôi để ý đến em đúng không? Những đứa con gái-
Chưa nói dứt, Đỉnh Đỉnh nhanh tay hất ví tiền anh ra xa, xốc cổ áo của anh xuống.
Nó đang điên dại lên.

Đỉnh Đỉnh: Địt mẹ! Có thôi ngay cái kiểu ấy đi không? Mày nghĩ mày có thể đưa tao tiền với cái nhân cách coi thường người khác của mày à? Đcm!
Chàng trai đôi mắt ngạc nhiên: ...!
Đỉnh Đỉnh hoàn toàn mất kiểm soát ngoài dự tính, có thể nói dù thân hình con gái, 2 mét bẻ đôi nhưng sức của nó tỉ lệ nghịch với suy nghĩ của anh ta.

Bèn mạnh tay nhét tàn thuốc vào miệng của anh ta, khiến anh không ngừng vùng lên nhưng chả được.

Điều này là phản khoa học.

Làm sao một đứa con gái mà mạnh đến vậy?...
Đỉnh Đỉnh nhếch đôi môi mỏng lên, biểu tình đang rất tức giận.

Ánh mắt trong đêm tối ánh lên vệt sáng của sự giận dữ: Nếu thấy hút được, vứt đúng chỗ thì cứ hút còn nếu không có ý định thì cứ một lần nuốt hết chúng đi là xong!
Chàng trai: ..Này, tôi xin lỗi!...Tôi sai rồi!
Đỉnh Đỉnh: Vì hạng người coi thường người khác, sống trong giàu sang như anh sao biết sự cực khổ của những người lao động chứ?.

Rốt cuộc họ làm gì mà anh lại có suy nghĩ như cái buồi thế? Bộ đầu của anh là con cặc hả?.
Chàng trai:...Tôi đã nói là xin lỗi rồi mà.

Tôi chỉ muốn chọc em...
Đỉnh Đỉnh: Má...! *Trừng mắt*
Đỉnh Đỉnh không màn anh nói gì đi nữa, nó quẳng tàn thuốc vào người anh ta.

Tàn thuốc rơi vào trong áo toàn bộ, hả hê nhìn con người đang hoang mang tột độ kia.
...
"A Đỉnh!"
Đang vui vẻ tính thúc anh ta cho bỏ ghét thì có bàn tay ngăn lại, giọng nói đang lo lắng không ngừng.

Nó quay sang nhìn người con trai kia, khuôn mặt có chút bối rối.

Là anh trai của Đình An.
Đỉnh Đỉnh: Tri Thư?
Tri Thư: Có chuyện gì dậy?.

Em sao lại đánh người ta!
Đỉnh Đỉnh: Vì hắn đáng!
Tri Thư: Dù gì cũng bỏ anh ta ra đi đã.

Có gì mình từ từ nói chuyện!
Chàng trai: Cứu!!!
Đỉnh hừ 1 cái.

Ánh mắt nó không những không bớt đi phần tức giận, lại còn nắm cổ áo chặt hơn.

Tức quá nên lắc lắc cổ áo làm anh trai muốn trẹo quai hàm.

Đỉnh Đỉnh bèn kể lại câu chuyện lúc nãy cho Tri Thư nghe.

Nếu như anh ấy nói tha cho cái tên khốn nạn này thì nó sẽ không truy cứu, còn nếu không nói gì thì nó sẽ đập ngay và luôn.

Thư hậm hừ 1 tiếng nhìn cái tên kia đang cầu xin, bèn cắn răng nhắm tịch đôi mắt lại.

Hai tay đưa ra trái sầu riêng cho Đỉnh Đỉnh.

Khuôn mặt thư sinh đang không ngừng buồn bả, anh ấy nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác.

Tri Thư: Em đánh bằng tay không không có thấm mấy đứa óc chó ý thức như cứt này đâu! Lấy sầu riêng nện vô đầu nó giùm anh!.

Chàng trai và Đỉnh Đỉnh:...!..