Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 123: Chuyện Tình Nghiệt Ngã






Đỉnh Đỉnh hôm nay trầm cảm, bèn đóng cửa tiệm sớm hơn mọi ngày.

Thật sự hôm nay là một ngày khá nhàm chán.

Có điều tao đứng đó cãi nhau với thằng cha "Diana 8 mét" kia, làm cho một nửa số khách ở đó bỏ đi về.

Cũng hơi nhạy cảm xíu nhưng đcm phải giải quyết cho cặn kẻ.

Chứ ai đời lại đọc 8 miếng mà ra 8 mét.

Rồi mắc cc gì lôi vật lý vô vậy cha.

Tao nhìn mà tao tức á chời.

Má, tao mà lớn bằng ổng chắc tao đạp ổng xuống mương lăn 80 vòng mới hả giận.

...
Lúc đó trời cũng đã sập tối.

Tao mặc chiếc áo thun tay cụt, mặc chiếc quần jeans ngắn, chân mang dép lào phi thẳng ra ngoài đường.

Hít thở không khí ban đêm của lòng thành phố sầm uất này, trên trời đã xuất hiện vài ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Gió mùa thu mát rượi phà vào mặt.

Nhìn sang Đỉnh Đỉnh đang khoá cửa cẩn thận, nó xách balo rồi bỏ đi.

Đỉnh Đỉnh: Phá đủ rồi, về nhà nhanh đi!
Tao mỉm cười, vươn vai xoay qua xoay lại tập thể dục một cái.

Chỗ này rất vắng người, cũng chỉ có mấy con xe chạy lại.

Nhà thì mọc xen sát nhau nhìn ấm cúng cực kì, tao hú hét kê vai Đỉnh Đỉnh.

Miệng không ngừng nở nụ cười tươi.

Tao: Tao có lòng tốt sợ mày không có ai nói chuyện sinh ra chán nên mới đến đó.

Có thể bao tao 1 chầu ăn không?
Thế là, bụng tao biểu tình dữ dội.

Nó réo lên từng hồi, sáng nay cũng chỉ ăn vài cây xúc xích chiên với que kem một nửa.

Tại thằng cha kia mà tao bỏ qua bữa ăn.

Em thề nếu em gặp lại thằng chả 1 lần nữa em sẽ lén đá vào mông của ổng cho bỏ ghét.

Cái con người luôn cho mình là đúng đó.
Đỉnh Đỉnh không vui, nó kéo tao đi về.

Dù tao không muốn nhưng cũng không còn sức lực mà vùng vẫy, mặt đỏ lên vì sắp khóc.

Tao: Huynh muốn đệ làm ma đói hả?
Nó bèn chậc lưỡi 1 cái.

Lôi trong balo nhỏ kia một hộp KimBap rồi đập vô mặt của tao.


Lúc đó đã đói bủn rủn tay chân rồi nên ăn rất ngon miệng, hạnh phúc quá.

Chưa bao giờ mà thấy quý đồ ăn như bây giờ.

Tao vui vẻ, lòng đầy hân hoan.
Tao: Khi tao ăn xong rồi.

Tao sẽ giữ hộp này lại! Á! Có mùi hương của Đỉnh Đỉnh nè! Thơm quá nhaaaa! KimBap tình yêu ư?_Tao ngại ngùng, bẽn lẽn nhìn nó.

Đỉnh Đỉnh: Đậu moẹ, bỏ cái kiểu nói chuyện óc chó đó đi.

Ăn nhanh dùm rồi đi về!
Tao vừa ăn vừa nói: ũng ải o ao uốt ứ? *(Cũng phải chờ tao nuốt chứ?)*
Đỉnh Đỉnh nhăn mặt, nó cầm điện thoại lên rồi bấm bấm lướt lướt.

Nó ngồi trên xe đạp chờ ta ăn hết phần cơm cuộn nó tự mình làm.

Đỉnh Đỉnh cấp này không thấy muốn ăn gì cả, cũng không biết tại sao lại không còn có hứng thú liếc mắt nhìn đồ ăn 1 cái.

Sáng nó đi học, chiều tối thì đi làm.

Cũng không thấy đói hoặc mệt mỏi gì, cũng không biết có bị cái quần què bệnh gì không?.

Tao thấy dáng vẻ đang rầu rĩ của nó, đứng kế bên ăn vội miếng cơm.
Tao: Không ăn à? Sáng giờ không thấy mày ăn gì?.
Đỉnh Đỉnh không quan tâm, cũng không thèm ngước lên nhìn.

Chỉ một dáng vẻ bình thản đến mức làm người khác đau lòng thật sự.

Mặt chú vào màn hình điện thoại sáng lấp lánh kia, gọi thẳng vào khuôn mặt nhăn nhăn kia.

Đỉnh Đỉnh: Không đói!
Nheo mắt nhìn nó.

Nếu nói về độ lạnh nhạt và khó gần thì Đỉnh chỉ xếp sau Thu Nguyệt.

Cái cách nói chuyện của nó làm người khác muốn đánh vào mông 1 cái ghê.

Tao: Không đói cũng phải ăn 1 ít chứ? Nếu không ăn sao có sức đấm Thế Mỹ chứ?
Đỉnh Đỉnh: ...Yên tâm đi, không đấm nổi thì lấy đầu đập vào đầu nó.

Đầu tao cứng lắm đó!
Tao loay hoay đi tìm kiếm 1 thứ gì đó.

Không thấy món mình tìm, tao lấy cục cứng cứng, đỏ đỏ đưa lên trên mặt nó.

Cũng đã nuốt xong trọn hộp KimBap kia từ lâu.

Mặt đối mặt nhìn nhau thắm thiết.

Tao: Vậy tao thử đầu mày với gạch xem sao nha?
Đỉnh Đỉnh:...Thử xong rồi mày không còn nhìn thấy tao đâu.

Tao: Để tao giúp mày ngồi hửi nhang thơm, ngắm gà khoả thân! *Cười*
Đỉnh Đỉnh: Đồ khốn khiếp.

Mình đập chết mẹ cậu bây giờ!
Nói vậy thôi chứ ai nào dám.

Nó mà đi đuờng quyền rồi vật tao tại đây chắc có nước không còn ai kể chuyện cho tụi bây nghe quá.

Tao mà đi đời cái con tác giả nó cũng hoang mang theo.

Thấy nó đang có vẻ cọc, nên tao mới ngồi sau xe nó.

Ôm nó thật chặt.
Tao: Anh đưa em đi khỏi đây đi!
Đỉnh Đỉnh gào thét thâm tâm: Biến liền!.
Tao: Cậu cũng đáng yêu đấy, mình cũng đánh yêu đấy.

Hai đứa mình mà ngồi chung xe đạp là đẹp đôi đấy! Đưa em đi theo với, đừng đưa em ra biên giới.

Hú!!!
Đỉnh Đỉnh bèn đá tao ra nhưng dù có chết tao cũng ôm khư khư cái yên xe.

Nếu tao mà không được nó chở, tao sẽ kéo theo cái yên xe mới hả cơn giận.

Thấy xe của mình sắp gãy làm đôi theo tao, Đỉnh Đỉnh mới ngừng lại.

Sau đó nó quay lên phía trước.
Bất lực đạp xe.

Xe bắt đầu lăn bánh từ từ, tao ngồi sau xe hú hét trong thầm lặng.

Đây là lần thứ hai tao được ngồi sau xe của Đỉnh Đỉnh.

Cảm giác thật sự rất sướng, mỗi lần xe đi đường vằn thì sẽ xốc tao lên.

Cái đít tao cứ như được đấm bóp vắt hơi ấy, sướng lắm có điều hơi ê ẩm xíu.

....
Đỉnh Đỉnh: Xe chở cứt đây tránh đường!
Tao: Này, có thể so sánh tao tốt đẹp hơn không??
Đỉnh Đỉnh: Xe bắt chó đây! Tránh đường!
Tao: Đừng có ví tao là động vật.

Có tin tao bóp đít mày không??
Đỉnh Đỉnh: ...Xe chở bệnh nhân tâm thần đây, tránh đường! Bệnh nhân cắn!
Tao: ...!
...
Tự nhiên thấy buồn ghê, nhìn thành phố đông vui nhưng lại có chút trầm lại.

Dòng người tấp nập đi qua nhau, những đèn xe tạo thành 1 bóng nhỏ nhỏ từng từng lớp lớp xen kẻ nhau mà chạy.

Sài Gòn về đêm vẫn khung cảnh như cũ, vẫn là nơi dễ đến nhưng lại khó rời đi.

Tuy là tao ở đây từ nhỏ, nhưng mỗi lần đi chơi đêm với lũ bạn thân của mình.

Lại không bao giờ có hứng thú suy nghĩ những chi tiết bình thường của thành phố này.

Đèn đường màu gì cũng được, gió thổi nhẹ hay mạnh cũng chả sao, dòng xe cộ đi qua đi lại cũng không thèm liếc nhìn, cũng không thèm suy nghĩ thành phố sẽ như thế nào nếu đêm đến.

Có đẹp hay không.


Cũng chỉ toàn nói chuyện xàm xàm với lũ bạn.

Bây giờ ngồi xe đạp, đi chậm lại mới hiểu được từ "hóng gió" có nghĩa là gì.

Tao liếc mắt sang những xe hàng bán hủ tiếu, mì gõ...Nhìn những khu chung cư đèn có đèn không.

Tao: Đỉnh Đỉnh, sau khi học xong cấp 3 mày định sẽ làm gì?
Đỉnh Đỉnh: Chắc tao không học đại học.

Sau khi có bằng 12 rồi tao sẽ đi xin việc!
Tao: Mày nói mày muốn làm doanh nhân mà?
Đỉnh Đỉnh bèn cười.

1 nụ cười bất đắc dĩ phá lên, phá hủy tâm tư của tao.

Sao tao lại có cảm giác, Đỉnh Đỉnh đang cố cười vậy nhỉ?.

Từ thanh quản, A Đỉnh bèn đáp.

Đỉnh Đỉnh: Mày nghĩ tao có đủ tiền đi lên học đại học không?.

Tao muốn kiếm nhiều tiền, 1 là bà nội tao cũng đã già rồi, cũng không thể nhờ vào tiền trợ cấp được, bà ấy đã nuôi dưỡng tao từ lúc ba mẹ mất.

Tao không thể cứ mãi thế này được.

2 là bà tao muốn báo hiếu cho bà càng sớm càng tốt! Thứ 3, mày đừng có hỏi mấy câu như "sau này" được không? Nghe ớn chết mẹ!
Sau đó nó cười phá lên thêm lần nữa.
Tao ngồi sau đó, nét mặt chợt tắt vụt.

Nhìn lên tấm lưng nhỏ nhắn kia, biết bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu mất mát cùng bao nhiêu thứ nó phải suy nghĩ.

Bất giác lòng ngực tao có chút khó chịu.

Luôn cứ nghĩ mình là đứa mất ba từ nhỏ, bị họ hàng xa lánh cũng đã đau tới mức nào rồi.

Đến khi lớn, ngoảnh lại mới thấy bao nhiêu đó cũng không nhằm nhò gì.

Tao còn có mẹ, còn có thể được 1 chút yêu thương nhiều hơn so với Đỉnh Đỉnh, Vũ Hào, Trân Châu, Thu Nguyệt, Thuần Nhã.

Ai cũng có nỗi đau kèm theo uất ức phải gánh chịu, nhưng lại không muốn bị đào bới ra.

Nếu ông trời có thể nhìn thấy những điều đó, liệu trên thế gian này có thể tốt đẹp lên 1 chút không nhỉ?
Tao bật cười: Đúng là ớn lạnh thật!
Đỉnh Đỉnh: Vậy sau này mày làm gì?
Tao: Không biết.

Tao muốn học thiết kế đồ hoạ!
Đỉnh Đỉnh: Nghe được đấy! Thế về đồ hoạ game hay gì?
Tao: Không.

Tao muốn vẻ cảnh đụ ná thở của hai chàng trai.

Tình thú lắm a~~~~
Đỉnh Đỉnh: ...! *Tắt mẹ tâm trạng*
...
Tao: Ăn bánh tráng hay đồ chiên gì khum??
Đỉnh Đỉnh: Ăn khuya mập lắm! Tốn tiền lắm!
Tao: Tao bao!
Đỉnh Đỉnh: Ừ đi!
Nếu có giải mai vàng cho nghệ sĩ thì hãy làm 1 giải riêng cho Đỉnh Đỉnh.

Tại hạ cảm phục tài lật mặt như lật bánh tráng của nó, thay đổi thái độ như Thế Mỹ thay bồ.

...
Dừng lại 1 chút, bọn tao ngước lên nhìn nhau rồi ậm ừ 1 tiếng.

Ghé xe vào một cửa hàng gần đó, cũng chỉ mới hơn 6h đêm.

Vẫn còn sớm nên hai đứa gọi 1 phần bánh tráng, xúc xích, bánh xèo, bánh khoai, xiên nướng….để đem về.

...Đang ngồi nhăm nhi từng ngụm nước mía, tao lại nghe được tiếng của ai đó.

Nhìn sang chàng trai đang ngồi ở băng ghế đá gần đó đang nghe điện thoại.

Nghe tiếng tức tưởi của anh ta kèm theo.

Chàng trai: Alo em hả? Anh phẫu thuật thành công rồi!
Tao kề sát bên Đỉnh Đỉnh nói nhỏ: Ủa rồi thành công mắc cái lồn gì khóc?.

Đỉnh Đỉnh: Chắc là...vui quá đó! *Nó đang cầm ly bánh lăng trên tay, ăn ngấu nghiến*
Tao: Chắc zậy!
1 lát sau, anh trai ngồi đó oà khóc thành dòng.

Làm tụi tao có chút hết hồn.

Chàng trai: Nhưng nó phẫu nhầm thành triệt sản rồi em ơi! Huhu!
Tao và Đỉnh Đỉnh: Cái đụ...
Nghe mà bàng hoàng không kém á.

Ôi anh tôi, từ 1 người đàn ông điển trai lại trở thành một người đàn ông bất lực giữa dòng đời nghiệt ngã này.

Tao tĩnh tâm lại: Chia bùn!
Đỉnh Đỉnh: Tao thấy ngoài tao ra cũng còn nhiều người tội hơn tao ấy!
Mấy lát sau, có 1 cô gái xinh đẹp hớt ha hớt hải chạy đến.

Đi lại chỗ anh trai đang gục ngã khóc lóc kia.

Ôi chị ơi, chị đến vỗ anh ta đi chứ không xe bắt chó bắt anh ta đấy.

Nãy giờ anh ta gào khóc, té lên té xuống muốn gớt cục đàn ông ra ngoài rồi kìa.

Cô gái: Em nghe tin là em đến liền.

Sao rồi anh?.
Chàng trai không ngừng khóc, anh ta ngước mắt lên.

Nước mũi nước miếng chảy tùm lum trong hài hước ghê.
Chàng trai: Xin lỗi em.

Gần cưới mà...vậy...huhu!
Cô gái thấy người mình yêu đang đau khổ quá mức, cô bèn mỉm cười nhẹ.

Nụ cười ôn nhu làm người khác thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô bèn ngồi xuống vỗ vai chồng sắp cưới của mình.


Giọng điệu dịu đang nhất mà tụi tao từng nghe, nó ngọt còn hơn giọng của Trân Châu nữa.

Cô gái: Thôi.

Đã lỡ vậy rồi, không sao đâu anh.

Dù sao thì mình cũng đâu thể xin con được!
Chàng trai: Cảm ơn em...mà ủa.

Sao vậy?
Cô gái: Bởi vì...
Cô nhanh nhẹn cầm lấy khăn giấy ướt lau mặt, tháo tóc giả xuống.

Mái tóc bồng bềnh màu nâu hoá ra là tóc giả.

Người con gái xinh đẹp kia bèn đổi chất giọng, từ nữ tính chuyển hẳn sang men lỳ luôn.

Khuôn mặt đẹp trai hiện ra thấp thoáng sau bóng đèn gần chỗ đó đang chiếu xuống.

Cô gái: Bố mày là con trai!
Chàng trai:...!
Tao,Đỉnh Đỉnh:...!
Cô gái: Chờ mày bê đê mà tao muốn thẳng lại luôn á!
Đây là câu chuyện buồn nhưng tao lỡ cười, tao khốn nạn quá nên xin vỗ vô lồn 3 cái xin lỗi.

Chị gái đó đứng dậy, không.

Phải gọi là chị gái có khuôn mặt nam tính mới đúng.

Lại có thêm 1 giọng nói.

Có thêm một cô gái chạy đến.

Tao: Mày đoán là gái hay trai?
Đỉnh Đỉnh: Tao đoán là mày nhiều chuyện!
Cô gái kia hét lớn: Chị dâu! Chị là đàn ông thật sao??
Chàng trai: Tiểu Luyến à! Em đến khi nào vậy???
Cô gái có tên Luyến kia không thèm nghe anh của mình nói gì.

Cô không tin vào mắt mình, cặp mắt to tròn mở muốn lọt cả con ngươi ra ngoài.

Cô ta nghiến răng chỉ thẳng vào người kia đang chăm điếu thuốc lên hút phà phà.

Luyến: Bấy lâu nay gia đình tôi luôn yêu quý cô.

Vậy mà cô lại là là đàn ông!
Chàng trai giả gái:...! *Đéo thèm quan tâm, đang gãi gãi lỗ tai*
Luyến hét lên: Uổng công tôi tưởng anh là con gái tôi yêu đơn phương anh nữa!.
Cả đám và cả người đi đường:...!
....
Chàng trai: Ôi trời ơi!
Anh ta hét lên, cảm giác mình bị lừa dối cộng bất lực công thêm bị sốc văn hoá tinh thần từ nãy đến giờ nữa.

Anh ta gào thét như muốn đứt hơi, giọng hét đau đớn kèm theo một nổi uất ức khó diễn tả bằng lời.

Tao và Đỉnh Đỉnh tặc lưỡi lắc đầu, gì mà khổ dữ dậy chời.

Tao nghĩ anh trai này chắc kiếp trước ăn ở cũng kì cục kẹo lắm nè nên kiếp này mới lãnh đủ thứ tình huống chó cắn như vậy.

Chàng trai không chịu được, chỉ vào mặt của người kia: Chia tay! Chia tay đi.

Tôi sẽ đi tìm người mới!
Rồi cầm điện thoại lên, bấm bấm.

Chàng trai: Đây là cô gái thích tôi mà tôi từ chối, bây giờ sẽ trở lại với cô ấy!
Anh ta bấm nghe: Ờ em hả? Dạo này rảnh không? Đi cafe nha em??
Thế mà cuộc đời lại ác nghiệt hơn, người bên kia đầu dây đang đứng ngay trước mắt của anh.

Đó chính là chàng trai giả gái kia:)))
Tao cảm thấy mình dường như ngu theo câu chuyện này.

Chàng trai kia bèn cầm tóc giả đội lên đầu, mỉm cười cầm điện thoại áp lên tai.
Cậu trai: Dạ, đi liền đi anh! *Cười dâm*
Chàng trai:...!
Há há há.

Tao ôm bụng cười nắc nẻ.

Không thể thở được, hoàn toàn không thể cười thêm được nữa mà.

Sao lại có thể định mệnh như vậy.

Chạy đâu cho khỏi nắng đây?.

Tuy tao là hủ nhưng nhìn thấy có chút buồn cho anh 10 phần còn 90 phần kia em vui thấy mẹ.

Lần đầu tiên thấy 1 cặp đam mỹ hài hước đến vậy.

Anh trai kia tức đến hộc máu, lăn đùng té xĩu chở đi cấp cứu rồi.
Tao: Anh trai số hưởng ghê.

Vớ được em tiểu mỹ thụ xinh đẹp thế mà!
Đỉnh Đỉnh: ...!.