Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 119: Tình Địch Mới






Thế Mỹ ngồi ở đằng sau, dùng sức chỉ chỉ chỏ chỏ lên lưng của tao, nó nằm gục xuống bàn, 1 tay kề vào cằm ra dáng như đang rất mệt mỏi, miệng thì lại không ngừng nói tiếng động vật:
Thế Mỹ: Ngày xửa ngày xưa có 1 thiếu nữ tên là Thái Bình!
Cái giọng to nhỏ thất thường, mà nói mới để ý đến thật sự thanh âm mà nó phát ra như một chú chim líu lo, rất hay, thảnh thót và rất dễ nghe.

Khác biệt với cái bản mặt hãm lồn nhìn là muốn đánh của nó.

Nếu như cái mặt nương theo giọng nói thì có hàng tá anh đổ rạp.

Ấy vậy mà, cái tính điên khùng của ẻm là thứ vũ khí tối thượng để em nó ế tới giờ, không có "thằng cô hồn" nào đến rước.

..Tao vẫn ngồi đó không nhúc nhích 1 cái nào, cũng không quay xuống quan tâm, cầm quyển sách nghe giảng mà không thèm nhìn đến nó.

Cứ để cho nó nói mãi:
Thế Mỹ: Sau đó nó chết cmnl vì có cái máy chơi game cũng đéo cho bạn mình mượn!
Tao: Rồi sau đó, Thái Bình được hồi sinh liền ngay và lập tức đồng thời chà mặt con Thế Mỹ đang sống sương sương xuống mặt đất!
Không chịu nổi nữa, cứ mãi luyên thuyên nói về máy game.

Không phải là không muốn cho nó mượn, mà mỗi lần mua máy game mới là nó mượn không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần giao cho nó là không cánh mà đi mất, lúc thì bị hư do đang chơi, lúc thì không cẩn thận để nước mì dính vào, lúc thì nói là bị ăn trộm lấy mất.

Nó biện hộ 8900 lý do trên cõi đời này.

Thật sự là rất muốn cho, nhưng làm ơn mượn rồi hãy trả lại tao giùm!!!.
Thế Mỹ tức giận, mặt nó biểu thị là đang rất uất ức.

Bèn lấy tay sờ soạn giây áo ngực của tao, tao không ngừng muốn bật cười thành tiếng.

Cả đám bạn bèn quay lại nhìn, thật sự là không thể nhịn cười được.


Điểm yếu của tao là lưng nên trừ Thế Mỹ và Đình An được chạm vào sẽ bật cười, còn đứa khác thì lãnh bạt tay ngay và luôn.

Tao cười khà khà:
- Đụ má dừng! Nhột! Haha! Cô..nhìn kìa, hớ hớ hớ hớ!!!
- Này thì không cho mượn!
Chưa để tao cười trọn vẹn 1p, nó nhanh tay kéo dãn dây áo xong rồi nhả ra.

Thế là tụi mày biết sao rồi đó, má áo nó đã chật đã là hàng khó giãn rồi mà còn kéo.

Âm thanh *bực* 1 tiếng.

Đụ má, nước mắt tràn bờ đê.

Đám bạn đứa nào đứa nấy nhịn cười nhìn xong lại quay lên, chỉ có mỗi tao đang ôm lưng đau đớn muốn hét lên.

Má, đau đớn quá.

Đau còn hơn lúc anh shipper giao bịch bún đậu mà quên mắm tôm vậy.

Cô giáo tức giận, bèn nhịn không được mà nói:
Cô giáo: Thái Bình, Thế Mỹ không được quấy!
Thế Mỹ: ...Dạ!
Tao: Mụ nội mày, mày cố tình đúng không?
Đỉnh Đỉnh: Cái áo dú có sao không?? Thương quá!
Đình An: Má, Thế Mỹ ác vãi đái!
A Hào: Đau không? Để tôi xoa giúp em!_Vừa nói, hắn vừa đánh
Tao đỏ mặt: Bớt biến thái dùm!
Trân Châu: Nhà tớ có mấy chơi game nên tớ cho cậu mượn, đừng quấy Thái Bình nữa!
Thế Mỹ: Không là của Bình thì đéo chơi!
...
Sau 15p ra chơi.

Tao chạy với tốc độ bàn thờ cầm theo mớ gạch ống mà phang tới tấp Thế Mỹ.

Thế Mỹ luồn lách né bên này né qua bên kia, núp lên núp xuống chỉ để tránh mấy miếng gạch bay loạn xạ, khung cảnh đó là ở trên sân trường.

Không ai dám nhúng tay vào lại chỉ biết cho đám em thơ của mình coi hài, bèn lấy cái ghế ngồi cờ mà làm vũ khí chắn lại, Thế Mỹ bẻ 1 nhánh cây phượng làm kiếm mà chiến đấu.
Thế Mỹ: Mày tính ám sát tao hả??
Tao: Má mày, mày dám bức dây áo tao? Mày hay lắm! Gan lắm!
Thế Mỹ: Ai kêu mày ác độc, mày không cho tao mượn?
Tao: Tao cũng muốn cho mày mượn nhưng tao cho mày mượn đã hơn 20 cái rồi? Không có cái nào mày về lại tay tao hết! Tất cả đều hư? Máy tốt cỡ nào vào tay mày cũng thành hoang phế? Mày còn mặt mũi mượn tao?
Tao vừa nói vừa thủ ra mấy cái viên gạch công trình đang xây gần nhà mình.

Nói cho mọi người hết hồn con chồn chơi, sở thích biến thái của tao là đi thu gom gạch ống vứt đi ấy.

Mỗi lần đi thấy viên nào là bỏ vào túi viên ấy, riết lại thành thói quen khó bỏ.

Có hôm đi đám thấy một công trường thi công gần xong, một đóng gạch vụn ở trên đất, đang rước dâu mà tao phải xin đi xuống nhặt lén gạch ống với cái lý do buồn nôn.

Trời ơi, mới lần đầu thấy hơi kì chứ thêm mấy chục lần cũng được:)).

Tao ra sức chọi, Thế Mỹ ra sức dùng nhành cây mà hất văng ra.

Quang cảnh hết sức hỗn loạn, gạch bây tứ tung rơi vãi xuống nền đất thành một mảnh vụn, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch và tiếng niệm thần chú của hai người:
Tao: Úm ba la a mê ga mê ha condimemaycailoncatkhong!!!
Thế Mỹ: Nhân danh chủ nhân của tình yêu và công lý, của sự hi sinh và chiến thắng! Đến đây đánh bây cái nết của Thái Bình đi nào!!
Hai đứa rơi vào trận chiến không hồi kết, tao thất thủ vì đã hết gạch.

Bèn lấy cây bảo kiếm đồ chơi cất giữ 100 năm của đứa cháu tao mới vừa mua ở chợ Bà Chiểu lúc nó đi chơi về, tao mới ăn cắp cái đợp.

Tao nhanh như bay múa quyền về phía nó.


Người đánh người đỡ, người tiến công người lùi về, tao quay tròn 1000 vòng rồi bay lên không trung, múa may bảo kiếm trên tay điên cuồng.

Ủa đụ má càng tả sao càng chém vậy.

Nói chung lúc đó, hai đứa đang diễn phim kiếm hiệp.

Phía trên lầu, ai ai cũng nhìn.

Công nhận tao biết tạo ấn tượng ghê hồn.

Sau này đàn em đứa nào cũng biết đến hai đàn chị thiểu năng, mới đầu năm đã đánh nhau mà đánh nhau bằng cây kiếm đồ chơi với một nhánh Phượng.

Làm cho um trời um đất, cỏ cây được dịp bay gốc lên tứ tung vì tao chém loạn xạ.

Đỉnh Đỉnh: Má, đánh mà không rủ tao?
Đỉnh nó lại nhập cuộc, nó cầm theo cây chổi quét lớp tiền về phía cuộc chiến không hồi kết.

Cãi nhau nảy lửa dành máy chơi game.

Trên lớp cả đám bảo nhau.
Đình An: Thấy mà tao mắc cỡ dùm luôn á!
Trân Châu dùng loa của hiệu trưởng la to: Nhà mình còn máy chơi game nhiều lắm, khi nào muốn cứ đến.

Mình tặng cho mấy bạn nên dừng lại đi! Đỉnh Đỉnh, tao kêu mày can nó chứ không kêu mày tiếp chiến! Đĩ ngu này!
Thuần Nhã: Không can được đâu!
Thu Nguyệt: Đúng là hỗn loạn!
Cao Ảnh: Thái Bình rất giống cậu lúc xưa! Cầm cục gạch mà liên hoàn chọi, tuy không trúng cái nào nhưng làm cho Thế Mỹ cận lực thế kia cũng không phải dạng vừa đâu!
Thu Nguyệt: Thái Bình không giống tôi! Cậu ấy là người rất hiếu chiến nhưng cũng là người rất giàu tình cảm!
Cao Ảnh: *mỉm cười*
Bỗng nhiên, có 1 giọng nói của một tên con trai nào đó truyền đến.

Giọng nói trầm ấm, nghe rất êm tai.

"Hoá ra tên là Thái Bình"
Cả đám quay sang, nhìn chàng trai đang đứng gần kia.

Cậu ta chắc hẳn là học sinh lớp 10.

Đang dựa vào lan can mà mỉm môi nhìn ba người kia đánh nhau trong sân trường.

Cậu ta rất đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng.

Đường nét đều phải nói là đỉnh, không lẫn vào đâu không chê một chỗ nào.

Cậu ta vội quay sang: "Tôi tên là Dịch Thiên.

Học sinh lớp 10!"
không để cho tụi nó nói.
Dịch Thiên: Các anh chị là bạn thân của ba người kia sao?
Đình An: Ờ!
Cậu ta mỉm nhẹ 1 đường cong trên khuôn mặt làm say đắm biết bao nhiêu người.

Nhìn dáng vẻ của cậu ta rất cao, nếu không nói là dân mới vào cấp 3 kì thật rất khó tin, xét về dáng người cao ráo, tuy không phải là người có cơ bắp nhưng lại rất chững chạc, có thể thua về độ tiêu soái A Hào 1 chút nhưng về cơ bắp rõ ràng thì có thể hơn vài phần.

Cậu ta cầm chai nước suốI lên mà uống 1 ngụm, bọn nó vẫn lăng lăng nhìn theo.

Cảm nhận được hầu kết cậu di chuyển lên xuống, cảm thấy sườn mặt nhìn nghiêng của cậu ta quả thật anh tuấn, trong trường này người đẹp toàn diện không có mấy người.

Không hiểu năm nay có bao nhiêu người xinh đẹp đến mức như vậy nhỉ?.


Chỉ có A Hào không quan tâm.
A Hào: Cậu hỏi làm gì?
Cao Ảnh: Xin lỗi nhé, chắc là bạn chúng tôi làm cậu sốc lắm.

Thật sự thì có chút hiếu động! *nói rồi mỉm cười nhẹ*
Đình An: Mắc gì phải xin lỗi chứ Cao Ảnh? Chúng tôi là vậy đấy, cũng đâu có lỗi với các đàn em của mình?
Thu Nguyệt: ...!
Cậu ta mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.

Dịch Thiên: Kì thật tôi rất thích chú ý đến chị Bình kia! Rất hiếu kì đấy!
Hào nghe thế thì tức lắm.

Hắn bèn mỉm cười, ánh mắt hiện lên ý niệm đang rất khó chịu.

Bèn nói lời lạnh băng
A Hào: Ý cậu?
Dịch Thiên, cậu ta biết sắc mặt của người kia trông rất khó coi.

Lại càng biết người này có ý với người mà cậu ta đang để ý.

Dịch Thiên: Xin lỗi, nhưng hình như là tôi thích Thái Bình!
A Hào bật cười rõ to: Ồ, hoá ra là vậy.

Nhưng chắc em ấy không quan tâm đến đâu!
Dịch Thiên: Tôi sẽ cố gắng!
Đình An nhìn không khí có vẻ trầm xuống: Hơi căng à!
Thuần Nhã đi đến, nghĩ thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, còn bú ti của mẹ thì làm được cái gì đây chứ?.

Huống hồ đối thủ là A Hào nữa, nói về thân thế chỉ cần búng tay là cậu ta cũng đủ chết rồi.

A Hào đang kiềm mình, hắn cực kì nghiêm giọng.
A Hào: Muốn cua bồ tôi?
Dịch Thiên: Hoá ra là bồ sao? Hay là đơn phương đây?
A Hào: Rồi sẽ có 1 ngày em ấy chấp nhận tôi.

Nên cậu không có cửa đâu!
Dịch Thiên: Không thử sao biết! Tôi đã thích chị ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi!
Sau đó cậu ta mỉm cười khiêu khích rồi bỏ đi, không biết đang có ý gì.

Hay lại đang xem thường đối thủ của cậu ta, A Hào nhìn theo bóng lưng của cậu ta biến mất trong đám học sinh đang nô đùa tung tăng.

Bọn Đình An đứng đó được dịp xem màn giành crush của hai người đẹp trai nọ, rất thú vị.

Vũ Hào tức giận, ánh mắt trở thành vũ khí sắc bén tia vào khoảng không vô tận.

Sắc mặt hắn thật sự có thể dọa cho người khác tè ra quần còn được.

Khoé môi Hào không ngừng mấp máy tung ra vài câu.
Hào: Địt mẹ, dẫm phải cứt chó rồi! Khó chịu quá!.