Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 11: Quá khứ đen tối của tao với thằng anh nó! =]]]]




Sáng hôm sau.

Hôm qua con bạn thân nó ngủ nhà tao. Sáng dậy chẳng thấy nó đâu. Chắc nó bị mộng du nữa đêm rồi về nhà mẹ nó rồi. Và nó có gửi cho tao một bức tối hậu thư. Tao nhíu mày rồi nhìn xem thử nó viết cái quần gì.

" Gửi con bạn thân yêu của tao. Tao xin lỗi vì không báo với mày trước khi tao về. Mày có biết không, hôm qua lúc mà mày đã ngủ say. Tao nhận được cuộc tin nhắn từ người mẹ yêu dấu của tao gửi qua cho tao. Bà nói tao là ngày mai anh hai tao về. Mà mày cũng biết là tao và thằng anh mứt dại tao thù nhau mà. Nhưng ông không cho tao chơi với mày, mẹ mà nói ổng tao còn chơi với mày thì tao sẽ bị ổng đuổi ra khỏi nhà. Về việc đó thì xin lỗi mày trước nha. Tao không muốn ổng nói gì mày nữa. Cho nên tao phải chạy về nhà trong đêm tối tĩnh mịch ấy để ngày mai sang sân bay đón ổng. Tao thành thật tha thiết chân thành thắm tha thắm thiết lấp loa lấp loáng xin lỗi mày. Người bạn thân nhất của tao:v. Người viết: Người đẹp trai lẫn đẹp gái nhất Vịnh Bắc Bộ Trung Quốc."

...

Tao đọc những câu thư mà nó viết đêm hôm qua. Hèn chi hôm qua nghe sột soạt mà cũng dell biết con mẹ gì hết. Kệ, bữa nay không có nó chắc cũng chả sao. Mà công nhận, nó sợ thằng anh nó thật. Mà tụi mày biết sao mà ông anh nó không cho nó chơi với tao không?

Tại vì, hồi lúc trước mới chơi với nó, tao có qua nhà nó chơi, gặp ổng nhưng cũng đâu có đến nổi ổng ghét tao đâu. Ổng thấy tao còn cười cười nói nói như thích tao lắm. Tao cũng mến ổng nữa. Nhưng mấy tuần sau, tao gặp ổng trên đường cao tốc. Thấy ổng thì tao cũng cuối chào lễ phép. Ông nhìn tao rồi cười mỉm, mà công nhận, ổng rất đẹp trai nha, nhìn rất hao hao giống con em. Và lúc đó, ổng đi lại gần tao. Khuôn mặt không còn vui tươi hớn hở nữa. Ông nói bằng giọng nghiêm túc lẫn bực bội.

- Này, Thái Bình... Từ nay tôi cấm em không được chơi với Đình An nữa, vì em mà nó trở thành một đứa trai không ra trai gái không ra gái thế kia. Từ nay đừng có mà đi đến nhà tôi. Tôi lấy chổi quét em ra đó..._Ổng nói cực kì không kiên nể tao.

Và ông nói một tràng làm tao đứng đơ đó chẳng biết xử lí quần gì nữa. Nói xong rồi ổng đi mất tiêu. Tao cứ tưởng ổng nói chơi cho vui thôi, mấy ngày sau tao vẫn chơi với nó. Tao đến nhà nó chơi, lúc đó không có nó ở nhà. Tao bấm chuông cửa và ổng ra mở cửa. Thấy tao thì ổng bực mình. Nói.

- Ai cho đến nhà tôi?

- Anh Nhật Huy... Em... Nếu em có làm gì sai thì anh hãy nói... Anh đừng cấm em chơi với Đình An có được không??

Tao nói. Ổng đẩy tao ra khỏi cổng rồi đóng cổng lại. Hất hàm nói.

- Từ nay đừng qua nhà tôi nữa. Không thì đừng có trách...

- Này anh à, tôi đang nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng nha, đừng để tôi phải hỗn láo với anh à!

Lần này tao không còn nhẫn nhịn cái ông nội đó nữa và lập tức cãi lộn với ổng. Cuộc đời tao không ngán đứa nào cả. Hổm con bê đê kia tao còn cãi tay đôi kia mà. Và kết quả là con bê đê đó tán vỡ mồm tao. Làm tao phải nằm ở nhà một tuần lễ. Thế giờ cái thằng này lại chọc miệng của tao. Tao đâu có vừa.

- Rồi sao? Không ngờ con Đình An làm bạn với một đứa mất dạy như em!

- Ơ ơ, rồi sao ông nội? Nó làm bạn tôi chứ đâu phải ông đâu mà ông cấm cảm. Nó làm con trai vậy là lỗi của tôi à? Bộ thế giới thứ 3 là không được đón nhận hả?..._Tao hét lên.

- Im coi... Đồ hỗn xược, tao ra bóp họng mày giờ...

Ổng không còn xưng hô em - tôi nữa mà giờ là mày tao. Nghe đến đó tao giận ổng cực kì rồi cũng hất hàm nói.

- Ngon, ra đây bóp này! =]]]

Ý tao nói là bóp miệng chứ bây đừng có mà nghĩ bậy nha. Tao thích mấy đứa nghĩ bậy lắm đó.

Nghe cái lời thách thức của tao nên gã mới bực tức thêm mà mở cửa, hiên ngang ngước nhìn rồi nghênh mặt ra đó nhìn đểu vô cùng.

- BÓP THÌ ĐỪNG CÓ TRÁCH!

- NÈ BÓP ĐI!

Gã định bóp cổ nhưng tao lại nhanh chân đá mạnh vào hai hòn bi của gã:v. Gã ôm trym mà đau đớn té xuống đó, nước mắt gã rơi ra. Thảo nào là mất giống rồi? Tao chỉ mỉm cười rồi chạy phóng đi mất tiêu. Từ đó, tao không dám gặp gã nữa, nghe tin gã đậu đại học vì học quá giỏi nên được đi du học nước ngoài 5 năm, Đm, 5 năm ấy đang chơi ngon lành với nó sao gã lại về bất tử thế?. Tao tự hỏi nếu gã về thì tao phải làm sao? Gặp gã là tao chết chắc thôi. Đi nước ngoài ở đó lập nghiệp luôn đi, sao giờ lại về làm cái quần gì trời?. Làm bác sĩ đấy. Lỡ mà đi bệnh viện mà gặp gã khám cho chắc tao lên bàn thờ sớm:). Nghĩ tới đó vội toát mồ hôi. Nhưng tao cũng phải rời khỏi cái giường yêu quý ấy mà bắt đầu một ngày mới. Một ngày mới dell biết cái ôn gì sẽ xảy ra.

Hôm nay là thứ 4. Fuck =]]]. Chút nữa là đi học muộn rồi, xem cái bức thư đầy cảm động của nó mà tao phải ngẫm nghĩ thấy mẹ. Dùng cái bộ não vắt óc cũng mệt lắm chứ bộ. Chút là ở ngoài hành lang sml vì cái tội muộn rồi này.

Và bữa nay, nó không có đi học, chắc ở nhà phụng dưỡng anh nó rồi đây mà.

- Hết chương 11 -