Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 107: Kẻ Phản Bội Được Minh Oan






Cả đám bọn nó bật cười trước khuôn mắt ngốc nghếch kia.

Cái đám đó cũng chỉ có 2 người nam và 1 người nữ, mà xem thái độ của chúng thật đáng ghét làm sao.

Hình như tụi nó học lớp 12a4 thì phải, chính là lớp cũ của Thu Nguyệt.

Cái khuôn mặt khinh thường người khác đấy làm cho Đỉnh Đỉnh có chút khó chịu ra mặt.

1 đứa nữ tự xưng là Mai Hương đi lại gần chỗ của bọn nó.

Tụi tao ở xa xa nhìn thấy thì không thấy hay rồi, rõ là muốn kiếm chuyện đây mà.

Thế Mỹ chửi thề: "Mụ nội nó.

Nhỏ đó là cái đứa đã gài bẫy Thu Nguyệt sao đó đá Thu Nguyệt ra khỏi nhóm đó!"
Đình An giật mình: "Cái con mặt vượn thân hình con zoi này là Hương Mai á hả?"
Tao: "Là Mai Hương đó!"
Trân Châu: "Hình như sắp đánh nhau rồi!"
Vũ Hào: "..."
...
Con ả nhìn thấy Đỉnh Đỉnh thì liếc 1 cái, miệng nói: "Không ngờ cũng có đứa ngu dám chơi chung với mày đó!"
Đỉnh Đỉnh ghét nhất là ai đó chửi mình ngu, đầu nó sắp bốc khói lên rồi: "Ngu bà nội mày chứ ngu! Dám so tài đọc tiếng anh hông? Hay là muốn đánh nhau?"
Nó lắc đầu một cái, nhìn kĩ thì khuôn mặt trên đó cả kg phấn trang điểm nhìn mà phát ớn.


Giọng nói ỏng ẹo còn ưỡn ngực cong cái đít lép kia nhìn muốn xĩu liền tại chỗ.

Đỉnh Đỉnh xích ra xa một chút bởi mùi nước hoa kia quá nồng.

Nó nhăn mặt, che mũi lại nói thầm: "Tắm nước đái ngựa hay sao mà nồng quá dị bà cố nội!"
...
Không thèm quan tâm nhân vật phụ, Mai Hương đứng đối diện với Thu Nguyệt, nhe răng cười.

Mai Hương: "Tao nghe nói mày học ở cái lớp ngu nhất khối 12 nên tao định hỏi thăm mày có ổn không? Sao rồi kẻ bị bỏ lại?"
Thu Nguyệt: "Cảm ơn mày nhưng tao không cần sự quan tâm của mày đâu! Mày nên lo cái chức thủ lĩnh mới của mày đi.

Coi chừng..." Thu Nguyệt cười nhếch môi theo 1 đường, vội nhìn sang cái đứa con trai đứng đằng sau kia.

Khuôn mặt cậu ta khi nhìn thấy Thu Nguyệt đang nhìn mình thì vô cùng hoảng sợ.

Thu Nguyệt nhàn nhạ đút tay vào túi quần của mình, đáp tiếp: "Coi chừng bị cướp rồi bị đá như tao đó!"
Đỉnh Đỉnh hoang mang, vậy chức thủ lĩnh của đội "sói trắng" là cái con nhỏ chết bầm này á hả?.

Cái con nhỏ nói cái giọng búp bê bị hư này sẽ là thủ lĩnh sao? Rồi nữa đi đánh nhau gió thổi 1 cái chắc bay lên nóc nhà ngồi phơi nắng quá.
Nó bật cười phá lên, ôm bụng của mình: "Đụ má cười chết em! Mày là thủ lĩnh mới hả? Theo tao thấy cũng không bằng 1 nửa của Thu Nguyệt nữa! Mày đánh nhau giỏi lắm hả?"
Được ăn dấm chua nên rất tức giận, quát lớn: "Thì sao? Tao là thủ lĩnh mới đấy?"
Thu Nguyệt vỗ tay với sự hài hước kia, mặt lạnh trả lời: "Phó thủ lĩnh Mai Hương dùng thủ đoạn khốn nạn để thủ lĩnh "cũ" làm mất lòng tin của đàn em sau đó lại thừa cơ lên làm thủ lĩnh "mới" nhỉ?"
Đỉnh Đỉnh khó hiểu, nó bèn lục lội điện thoại để lên tìm chị gg giải thích cho nó hiểu chứ nghe hai con khùng này nói chắc tức chết.

Mai Hương bị nói trúng suy nghĩ thì lập tức lộ vẻ mặt cáo già đáp trả: "Thì sao? Bây giờ ai mà không biết mày là một kẻ đánh người đến nhập viện chứ? 1 thủ lĩnh anh minh như vậy mà bây giờ lại là một kẻ máu lạnh!"
Thu Nguyệt: "Chẳng phải nhờ mày gài bẫy tao sao?.

Chính mày là đứa đã đánh trọng thương đàn em của mình rồi giá họa cho tao đánh mà? Lúc trước mày đánh nó trọng thương treo nó trên cây rồi gọi tao ra chỗ đó, sau đó quay clip tao ở chỗ đấy rồi phát tán lên mạng!"
Mai Hương bật cười, giọng nói đắc chí: "Vậy sao mày không nói cho đám đàn em dốt nát của mày biết là mày bị tao gọi đến? Bây giờ lại kể tội tao ở đây? Cũng có ai nghe đâu? Ai kêu mày ngu?"
Nó đá đổ cái thùng rác, điên loạn chỉ thẳng vào mặt của Thu Nguyệt: "Tao ghét cái đứa thủ lĩnh thích anh minh và hay kiêu ngạo như mày vậy đó! Tại sao lúc nào mày cũng được sùng bái còn tạo thì lúc nào cũng ở dưới của mày?"
Thu Nguyệt nhăn mặt: "Uổng công tao nghĩ mày là bạn thân tốt nhất!"
Đỉnh Đỉnh không hiểu, nó gãi gãi đầu nhìn hai đứa đó như chó với mèo gặp nhau.

Cuộc đối thoại này là sao đây?
Cái con Mai Hương kia đúng là mưu mô xảo huyệt, tao đã hiểu được vì sao Thu Nguyệt đường đường là thủ lĩnh của một nhóm đánh nhau mà lại bị nó đá rồi.

...
Mai Hương: "Cái bản tính hách dịch của mày khiến tao phải gài bẫy mày đó.

Tao muốn mày bị đám đàn em ngu ngốc của mày không còn tin tưởng mày nữa, bị những đứa ngu trong trường này chửi rủa! Ai kêu mày xui lại đi đến vào lúc tao đang đánh gần chết cái tên đàn em cũ của tao chứ?"
Thu Nguyệt: "Mày hết thuốc chữa rồi!"
Mai Hương: "Đứa tạm chủng có mẹ làm đĩ rồi sinh ra đứa con như mày mà không biết cha là ai...thì đáng để lên mặt tao lắm à?"
Mai Hương bật cười, con ả như một đứa điên loạn ra hiệu cho 1 đứa trong 2 kia tiến đến.

Ả cười lớn: "Thôi tao không thích nhắc đến quá khứ đau buồn của bạn thân mình đâu, còn bây giờ tao sẽ đánh chết mày rồi nói với mọi người mày đã điên tiết lên đánh người rồi sau đó tao đến và ngăn cản.

Thấy thú vị không?!...haha! Kịch hay ghê!".

Thu Nguyệt nghiến răng: "..."
Đỉnh Đỉnh vỗ tay, nó cười rạng rỡ vì được xem 1 tràn tấu hài của bọn trẻ con.

Con ả kia hoang mang nên mới điên tiết lên nắm cổ áo của Đỉnh Đỉnh thẳng lên trên.

Ra hiệu cho đám đàn em của mình đánh nhau với Thu Nguyệt.(là đàn em thân cận của Mai Hương)
Vì đây là hẻm ít người qua lại, cũng đã gần tối nên sẽ không thấy bóng dáng của ai vào đây hết.

Đỉnh Đỉnh thấy hai đứa kia đánh nhau thì không khỏi ngạc nhiên, mắt nó sáng rực khi thấy Thu Nguyệt chỉ trong vài giây đã gục ngã đứa con trai kia.

Dù là thân hình có dạm vỡ đến đâu nhưng vẫn bị 1 bóng hình nhỏ quen thuộc kia vật lên bờ xuống ruộng.

Con ả kia thấy vậy thì tròn xoe mắt, cứ tưởng những lời kích động kia sẽ làm bối rối nó.

Nhưng không ngờ lại được xem 1 màn đánh của tay Vịnh Xuân Quyền kia.

Mọi người gọi Thu Nguyệt là "cú đá Vịnh Xuân", có nghĩa là nó đã từng hạ gục 1 đứa cao to hơn mình chỉ bằng 1 cú đá cao vào đầu.

Và bây giờ, nó lại sử dụng chiêu thức đó 1 lần nữa, hạ tên kia chỉ bằng 1 cú đá thôi.

Tụi tao ở xa cũng 1 phen hoảng hồn, há hốc mồm nhìn nhau như đang xem phim hành động.
Con ả thấy tên kia đã nằm bẹp xuống dưới đất, lập tức kêu người còn lại nhưng cậu ta không dám đi lên, cũng chỉ biết gục mặt xuống.

Nhìn là biết 1 tên nhát gan không dám làm gì rồi! Đỉnh Đỉnh nhẹ nhàng xem màn đánh kia kết thúc trong yên ả, nó nhẹ gỡ bỏ cái bàn tay bẩn thỉu kia của con ả đang nắm cổ áo của mình.

Đỉnh Đỉnh đẩy con ả ra xa rồi thân tặng 1 cú đánh vào thẳng gương mặt xinh đẹp kia: "Mặc dù tao nghe không hiểu gì nhưng hình như mày là bạn thân của Thu Nguyệt hả?"
Nó nắn nắn lại cổ áo của mình chỉnh tề, làm nhăn rồi thì phải bị phạt biết chứ?.
Cô ả té xuống gọn gàng, ôm mặt nhìn cái đứa đang đi đến kia: "Mày ..mày dám? Mày..."
Đỉnh Đỉnh ngồi xõm xuống, điên tiết tát cho nó mấy cái bạt tay nữa vào mặt.

Tiếng chát chát xé tan cả không gian tĩnh lặng, mặc kệ những tiếng hét của nó, Đỉnh Đỉnh vẫn mạnh bạo đánh vào mặt.

Cái tát này để trị cho kẻ phản bội lại niềm tin của bạn mình!.

Đỉnh Đỉnh lạnh lùng nắm tóc của nó giật mạnh lên: "Nói là bạn thân mà mày lại hãm hại nó sao? Bạn thân con cặc ấy! Chắc mày chưa thấy bạn thân của tao còn hơn cả Thu Nguyệt nữa, học giỏi này, xinh đẹp lại còn đáng sợ hơn mày nữa.

Lại còn nhiều người mến mộ, khác với tao là 1 đứa không học giỏi, bình thường và chẳng có gì để nổi bật nhưng tao lại đéo bao giờ có tư tưởng súc vật là hại bạn mình như mày!"
Mai Hương ôm mặt, nó quát lớn: "Bạn thân thì sao chứ? Mày chưa thấy được sự ghét bỏ khi thấy mình luôn là đứa bị bỏ lại, còn bạn của mình luôn đứng đầu..mày không hiểu được cảm giác đó đâu!Tao ganh tị thì sao chứ? Tao chỉ muốn được chú ý!"
Đỉnh Đỉnh vẫn nhìn với gương mặt vô cảm, nó nghiêng đầu: "Mày nhầm tưởng giữa ganh tị và ích kỷ rồi! Vì cái tính ích kỷ của mày nên mày rắp tâm hãm hại bạn của mình, biến nó thành đồ bỏ đi cho người khác buông lời bảo nó là "đồ vô cảm, máu lạnh!".

Mày chưa bao giờ đối diện với những câu nói của người khác thì biết cái đéo gì?"
Mai Hương: "...Mày là ai..dám xen vào chuyện của tao?"
Đỉnh Đỉnh vỗ mặt của nó, cái giọng đanh đá ngày thường trở nên chua ngoa hơn: "Tao là bạn của Thu Nguyệt, Tát Đỉnh Đỉnh! Sau này, tao sẽ không vì 1 chút ganh tị mà hại bạn của mình đâu.

Mặc dù cái bản mặt của nó tao có chút khó chịu nhưng tao không thích cái đứa phản bội lại tình bạn như mày! Mày mới chính là kẻ phản bội!"
Thu Nguyệt không nói gì, nó trầm mặt nhìn về hướng của cậu con trai kia.

Cậu ta thấy thế thì liền bỏ chạy.


Còn cái tên kia nằm sống soài dưới đất bất tỉnh nhân sự, Mai Hương thấy tình thế bất lợi hoàn toàn bèn kéo cái tên đàn em của mình bỏ chạy.

Thu Nguyệt lẩm bẩm: "Cao Ảnh..."
...
Sau khi đánh xong, hai đứa đó trở về cùng nhau.

Còn bọn tao thì thấy vậy nên chạy ra luôn, bật khóc xúc động, tao ôm miệng khóc hụ hụ ôm chằm lấy Đỉnh Đỉnh: "Ôi huynh đệ của tôi ơi! Huynh xử trí hay quá! Không ngờ huynh đánh hay đến vậy!"
Hai đứa kia hoang mang nhìn tụi tao, Đỉnh Đỉnh bèn đẩy tao ra: "Địt mẹ gớm vãi! Biến ra!"
Đình An: "Mày nên đánh nhỏ đó thật nhiều vào.

Con đó thật đáng ghét!".
Trân Châu cũng khen ngợi Thu Nguyệt hết lời: "Không ngờ cậu đánh ghê đến vậy?"
Vũ Hào chăm chọc: "Hả? Nói không chừng Thế Mỹ sẽ thua khi đánh với Đỉnh Đỉnh đó nha!"
Thế Mỹ bị khiêu khích nên dặm chân quát lớn, kéo áo của Đỉnh Đỉnh: "Mày khinh thường tao hả? Đỉnh Đỉnh, mày với tao đánh nhau thử xem!"
Đỉnh Đỉnh i dont care, nó phủi phủi áo của mình vì bị dính bẩn của cái con nhỏ kia.

Nó tặc lưỡi: "Không đánh với cái đứa trẻ trâu!"
Cả đám bật cười ngây ngô cùng nhau.

Thu Nguyệt im lặng, khuôn mặt nó bỗng trở nên dịu dàng hơn thường ngày, quay sang hỏi Đỉnh Đỉnh: "Sao mày lại?"
Đỉnh Đỉnh khoác vai của Thu Nguyệt, vui vẻ đáp: "Vì tụi mình là bạn chứ sao? Với lại tao không chịu được cách mày bị người ta ức hiếp! Đặc biệt là bị chính người mình tin tưởng!"
Nói đến đây, Thu Nguyệt lại nhớ đến lời của tao hôm qua.

Vẫn cái cách nói chuyện y chang nhau ấy khiến nó cảm thấy có 1 chút an toàn làm sao.

Trân Châu sực nhớ đến lúc nãy, nó nhanh trí lấy điện thoại quay được cuộc nói chuyện kia.

Tuy ở xa nhưng cũng nghe rõ lắm.

Đưa cho Thu Nguyệt: "Này.

Có bằng chứng này thì mới minh oan được chứ?"
Thu Nguyệt: "..."
Đỉnh Đỉnh gửi like cho Trân Châu, nó tự hào ôm bạn mình: "Thấy chưa? Trân Châu là best nhất!"
Trong 1 phút giây khi trời bỗng tối sập xuống, bọn tao lại được khai thông thiên nhãn của mình khi thấy Thu Nguyệt cười rạng rỡ nhìn bọn tao.

Khuôn mặt thoáng lên niềm hạnh phúc của 1 con người khi tìm thấy được ánh sáng của hy vọng vào thời điểm đau khổ nhất!.
Thu Nguyệt: "Cảm ơn tụi mày nha!".