Crush... Mày Thích Tao Không?

Chương 13-1: Phần 1




Cái số của tôi chắc chắn là số chó, khi xưa ba mẹ tôi chắc không xem ngày xem giờ cho tôi chui ra mà cứ thế đẻ luôn quá. Không biết tôi đẻ trúng cái giờ nào mà số nó chó thế không biết nữa. Cái số của tôi á, là làm việc gì là gần như hư hỏng hết việc đấy, đụng cái gì là vụng về cái đấy, cái gì cũng đen chả có đỏ,... rồi cái thiệt hại nhất là tán thằng nào là y như rằng thằng đó đều đã có bồ còn thương thằng nào là thằng đó người yêu.

Khoảng thời gian mà cậu ấy còn ngồi ở tổ tôi, ngoài tin đồn tôi với cậu ấy là một cặp ra thì cũng đã từng có tin đồn là cậu ấy có người yêu. Mà tin đồn mà, đã gọi là “đồn” thì chắc chắn sẽ là một đồn mười, mười đồn một trăm, kiểu gì kiểu nó cũng sẽ đến tai tôi mà không ngờ là nó đến sớm như thế.

Vào một ngày đẹp trời nọ, có một cô gái hơn mét rưỡi đứng hóng gió ở hành lang lớp, cô ấy nhìn chằm chằm bóng người con trai đang chơi với bạn, ánh mắt di chuyển theo từng chuyển động của chàng trai, miệng khẽ lẩm bẩm như một con mới trốn Biên Hòa. Bỗng, có một bàn tay búp măng nào đó, béo béo ú ú đập vào vai cô gái

- Ê, Thiên An – Một giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái giật mình nhảy dựng lên

- Ôi mẹ ơi, hết hồn à! – Tôi đứng ôm tim nhìn con BFF như nhìn người ngoài hành tinh

- Gì mà hết hồn vậy mày? – Con BFF ngu ngơ của tôi ngây thơ hỏi lại

- Bà mày chứ, lần sau có xuất hiện thì ồn ào lên một tí, im im mà xuất hiện làm tao giật cả mình – Mặt tôi vẫn còn tái mét, tay vẫn bưng ngực nói. Thử tưởng tượng nếu như lúc nãy không phải là BFF của tôi mà là một thứ khác, ghê rợn hơn, ớn lạnh hơn,... ôi má ơi, không dám nghĩ nữa đâu

- Ha, thì ra vị tổ trưởng đáng quý của chúng ta xưa nay không sợ gì lại đi sợ ma à – Con BFF của tôi lại bắt đầu dở giọng

- Xí, ma thì bố mày còn lâu mới sợ nhá – Tôi mạnh miệng nói lại, nói vậy chứ ma là tôi sợ lắm à, đừng ai đem ma ra trêu tui nha

- Ờ, còn lâu mới sợ - Mặt lợn nhái lại câu của tôi, tôi bĩu mỗi một cái nhìn nó

- Tìm tao có việc gì? – Tôi quay lại nhìn cậu ấy tiếp, miệng vẫn nói với nó

- Chả lẽ tao phải có gì mới có thể tìm mày à! – Con BFF lại bắt đầu dở cái trò nũng nịu ra

- Tất nhiên, tao còn nhiều việc lắm đâu phải cứ thích là mày lại gặp tao được – Tôi thản nhiên nói mà không thèm để ý đến biểu hiện của nhỏ BFF

- Bận ghê á, bận ngắm chồng mày chứ gì – Nó để tay lên lan can giống tôi rồi nói. Nghe nó nói xong tôi quay phắt lại nhìn nó

- Chồng tao là ai? – Tôi tròn mắt nhìn nó, tôi còn chưa có bồ thì kiếm đâu ra chồng ghê zợ chời

- Thì đó, bạn Phạm Đăng Khoa không phải chồng của mày à – Nó bình thản nói, đầu tôi đang dần bốc hỏa lên mà cố nén lại

- Mày điên à, quên là tao rất ghét nó rồi sao. Thế quái nào lại thành chồng tao được – Tôi lại quay lại nhìn cậu ấy, miệng thì nói vậy thôi chứ trong lòng thì cũng muốn cậu ấy làm chồng mình lắm. Ay dà, lại mơ mộng hão huyền nữa òi

- Thế thì tổ trưởng đáng kính của tao cũng quên mất câu “Ghét của nào trời trao của đó” rồi đấy – Nó nhẹ nhàng nói, mà trong phần ngữ điệu lại có cái gì đó rất chi là trêu ghẹo tôi

- Mày bớt xàm lại đi lợn – Tôi béo má nó một cái nói, nhưng mà như thế cũng tốt nhỉ. Được như thế thì tôi nguyện ghét cậu ấy cả đời cũng được.

- Mà mày tìm tao có việc gì đấy? – Tôi lại hỏi. Bình thường nó tìm tôi một là ăn vặt, hai là có chuyện thôi.

- Ờ, mày không nhắc chắc tao quên mất – Nó nói rồi như kiểu tập trung nghĩ cái gì đó

- Nói đi nhanh nào, vào lớp bây giờ - Tôi hối nó

- Tao nghe tin là, thằng Phạm nó... – Lợn nói rồi lại ngừng lại, làm tôi tò mò

- Nó làm sao, nói coi – Những thứ về cậu ấy luôn làm tôi muốn biết

- Tao nghe có mấy đứa nói nó có bồ rồi, mà hình như là bồ hơn tuổi á – BFF của tôi nói, tôi nghe câu đó trong lòng “sốc” nặng mà ngoài mặt vẫn tỏ bình thường, gì chứ diễn là nghề của tôi rồi

- Rồi sao, kệ nó chứ liên quan gì đến tao đâu mà kể - Tôi tỏ vẻ thờ ơ mà nói

- Sao lại không liên quan, nó là chồng mày mà...

- Tao nhắc lại nó không phải chồng tao – Quyên đang nói thì tôi ngắt lời

- Ừ không phải – Quyên nói nhỏ, đủ cho cả hai đứa nghe thấy

- Nhưng mà nó thuộc về mày lâu rồi nên là cố giữ đi không thì bị người khác cướp mất đấy – Thằng Tuấn, một người bạn khá thân của cậu ấy đi ngang qua tôi thì nói nhỏ rồi đi luôn

- Mắc gì phải giữ, mà nó của tao từ khi nào chứ? Đúng là tốn thời gian mà – Tôi bực mình nói rồi đi luôn vào lớp, không thèm ngoái đầu lại. Mà cậu ấy mà có người yêu rồi thì tôi cũng hơi buồn, tôi không muốn mình lại vì yêu mà đi làm “tiểu tam” đâu, đi phá hoại hạnh phúc của người ta cũng không tốt đẹp gì cả.