Ngày sinh nhật...
Sáng sớm cô đã qua nhà Dương Tử Lâm, ba Dương Tử Lâm thì đang ngồi ở bàn đọc báo, mẹ Dương Tử Lâm thì đang làm bữa sáng. Cô vui vẻ chạy tới chào hỏi:
“Cháu chào chú Minh, cháu chào cô Hạnh.” Nghe tiếng cô, ba mẹ Dương Tử Lâm đều quay lại, nhìn cô cười, mẹ Dương Tử Lâm nói:
“Diệp Chi đó hả, Tử Lâm còn đang ngủ trên phòng, cháu giúp cô gọi nó dậy nha.”
“Vâng ạ.” Cô nói rồi lon ton chạy đi.
Cô từ từ mở cửa phòng Dương Tử Lâm, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn vào, thấy Dương Tử Lâm vẫn đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành. Cô lại dở trò cũ, leo lên giường kéo hết chăn của cậu ấy ra, luôn miệng nói:
“Dương Tử Lâm, cậu dậy mau!”
Dương Tử Lâm bị lấy mất chăn, không vui nói:
“Hứa Diệp Chi, cậu để yên cho tôi ngủ.”
“Dương Tử Lâm, cậu là đồ con heo lười biếng, mau dậy.” Dương Tử Lâm không để ý đến cô, giành lại chăn muốn ngủ tiếp nhưng lại bị cô giữ lại. Hai người ngồi trên giường lôi lôi kéo kéo một hồi lâu, cuối cùng Dương Tử Lâm cũng chịu thua, đứng dậy nói:
“Cậu bị cái gì mà mới sáng sớm đã qua đây phá giấc ngủ của tôi thế hả?”
“Quà của tôi đâu?” Cô chìa tay ra trước mặt Dương Tử Lâm
“Quà gì?”
“Cậu hứa tặng quà cho tôi mà.”
“Có sao?” Dương Tử Lâm lơ đãng nói một câu rồi bỏ vào nhà vệ sinh.
Dương Tử Lâm thật sự không tặng quà cho cô, cô giận không thèm nói chuyện với cậu ta. Buổi chiều, đi học về, Dương Tử Lâm cứ lẽo đẽo theo cô:
“Hứa Diệp Chi, bình thường không phải cậu nói nhiều lắm sao?” Cô không trả lời.
“Cậu vẫn còn giận tôi đấy à?”
“...” Cô im lặng.
“Cậu muốn ăn kem không?” Cô dừng bước, mới nghe tới “kem” mà miệng cô đã bắt đầu tiết nước bọt rồi, cô lưỡng lự, ăn hay không? Rồi cô lại lắc đầu nguầy nguậy, không được, cô đang giận mà, chỉ dùng một cây kem mà muốn dỗ cô, quá dễ dàng rồi. Nghĩ vậy, cô lại đi tiếp. Dương Tử Lâm đi phía sau thấy cô dừng bước, tưởng là đã dụ được cô rồi ai ngờ... sao hôm nay Diệp Chi khó dụ thế nhỉ.
“Hứa Diệp Chi, không phải cậu thích ăn kem lắm sao?” Cô đang đi đột ngột quay lại, tay chống nạnh nói:
“Dương Tử Lâm, cậu cũng nói nhiều quá rồi đấy!”
Dương Tử Lâm thấy cô chịu nói chuyện liền chuyển giọng năn nỉ:
“Đừng giận nữa mà, cậu không nói chuyện với tôi, tôi buồn lắm, lúc sáng tôi đùa cậu thôi, tôi có quà cho cậu mà.”
Nghe thế mắt cô lập tức sáng lên.
“Thật sao?”
Dương Tử Lâm gật đầu, cô liền chạy đến bên Dương Tử Lâm, cậu ấy lấy trong cặp ra một cái hộp nho nhỏ, cô tò mò:
“Cái gì thế?”
Mặt Dương Tử Lâm bắt đầu đỏ.
“Cậu tự xem đi.”
“Về nhà cậu hãy mở.”Cô tính mở thì lại nghe Dương Tử Lâm nói
Cô gật đầu, kìm nén sự tò mò, cất cái hộp vào cặp.
Vừa về đến nhà, cô liền mở hộp ra xem, nhìn thấy vật trong hộp cô liền hét toáng lên, Bảo An nghe thấy tiếng hét chạy ra hỏi:
“Có chuyện gì thế?” Cô lấy vật trong hộp ra, vui vẻ nói:
“Bảo An, em lại đây xem cái gì nè.” Bảo An nhìn thấy vật đó thì khinh thường nói:
“Còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra chỉ là một con gấu bông?”
“Chị thấy nó rất đẹp mà, thật là dễ thương quá đi.” Cô vui vẻ ôm chú gấu bông vào lòng.
Cô vừa nhớ lại vừa cười, Dương Tử Lâm miệng thì nói gấu bông chẳng có gì hay ho nhưng ngày đó lại tặng cho cô một con. Đây là gấu bông Dương Tử Lâm tặng cô cũng là con đầu tiên mà cô có nên cô rất thích nó, cô luôn giữ rất cẩn thận. Đến Dương Tử Lâm cũng không biết là cô còn giữ nó. Cô thích nó, không chỉ vì nó đẹp mà còn vì cô nhìn thế nào cũng thấy nó rất giống Dương Tử Lâm ngày đó, khuôn mặt đáng yêu, lúc nào cũng chiều theo cô, chẳng đáng ghét như bây giờ, suốt ngày làm mặt lạnh với cô.
P/s: mình viết vội, chưa hay mọi người thông cảm nha...