Sau đó, bốn người cùng hướng mắt tới Kiều Dung, lúc này cô ta đã đứng dậy, nhìn thấy Diệp Chi được Dương Tử Lâm ôm trong lòng thì một chút lí trí còn sót lại lập tức bay mất, điên cuồng la hét:
“Dương Tử Lâm, sao cậu lúc nào cũng chỉ biết đến con nhỏ Diệp Chi đó, tôi thua kém cô ta ở chỗ nào?”
“Tại sao không ai để ý đến tôi? Tiểu thư đây cái gì cũng tốt, cái gì cũng hơn cô ta trăm lần, tại sao?”
Dương Tử Lâm cười mà không cười nói:
“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Lần trước nể tình ba mẹ tôi nên tha cho cô, nhưng lần này tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Nộ khí của Dương Tử Lâm rất dữ dội, Kiều Dung sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu, lớn giọng:
“Cậu định làm gì tôi?”
Dương Tử Lâm đã buông Diệp Chi ra, đứng trước mặt Kiều Dung mà chơi đùa con dao trong tay.
“Dương Tử Lâm tôi tốt bụng muốn giúp cô sửa sang lại nhan sắc một chút.” Kiều Dung tái mặt. Hoàng Anh Tú còn thêm dầu vào lửa:
“Chỉ thế thôi thì quá nhẹ!” Kiều Dung sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Có điều Dương Tử Lâm chẳng hề để tâm đến lời Hoàng Anh Tú, chuyên tâm “nghiên cứu” khuôn mặt của Kiều Dung, cười tà ác:
“Nên bắt đầu từ đâu nhỉ!”
Hoàng Anh Tú lại nói:
“Nên đánh gãy tay chân cô ta trước!” Xem cô ta còn có gan bắt cóc Lệ Nghi của cậu?
Diệp Chi bất ngờ lên tiếng:
“Bọn cậu tha cho cô ta đi, dù sao tôi cũng không có việc gì.”
“Cậu đừng hiền lành như vậy có được không, nếu tôi đến muộn một chút, cậu đã...” Dương Tử Lâm nói đến đó thì nghẹn lại. Chỉ nghĩ thôi mà trái tim cậu giống bị ai đó bóp chặt, khó chịu vô cùng. Thật sự không dám tưởng tượng, nếu cô có chuyện gì chắc cậu sẽ phát điên mất.
Hoàng Anh Tú cũng nói:
“Nếu lần này không giải quyết triệt để, không biết lần sau cô ta lại giở trò gì.”
“Nhưng cũng đâu cần phải như vậy.”
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, lần này và lần trước cô ta “tặng” cậu bao nhiêu hôm nay tôi sẽ thay cậu trả lại hết.”
Nói đoạn Dương Tử Lâm thực sự muốn làm thật, cô thấy thế thì hoảng sợ vội vàng giữ Dương Tử Lâm lại.
Cô làm thế hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, không phải thương hại hay ra oai gì trước mặt Đỗ Kiều Dung. Nhưng lọt vào mắt của cô ta, hành động của cô chính là như vậy.
“Hứa Diệp Chi, cô đừng ở trước mặt Dương Tử Lâm giả nhân giả nghĩa, tôi không cần cô thương hại.”
Diệp Chi nhìn thẳng vào mắt Kiều Dung, bình tĩnh nói:
“Tôi không thương hại cô, tôi chỉ không muốn lương tâm mình phải dằn vặt.” Ánh mặt Diệp Chi vô cùng trong trẻo khiến cho Kiều Dung phải chạy trốn, vừa lắc đầu vừa gào lên:
“Cô nói láo, tôi không tin, cô chỉ toàn nói láo!”
Đỗ Kiều Dung quá ồn ào, Hoàng Anh Tú khó chịu nhíu mày, quả quyết hạ một đòn, đánh cho cô ta bất tỉnh tại chỗ.
Dương Tử Lâm trầm tư không nói, cậu đang nghĩ đến lời của Diệp Chi, hôm nay có thể dùng bạo lực để diệt trừ hậu họa, nhưng cô là một cô gái hiền lành, nhìn thấy Đỗ Kiều Dung bị cậu làm cho không thể ra đường gặp người chắc chắn sẽ phải cắn rứt lương tâm suốt đời. Cậu muốn cô được an toàn nhưng cũng muốn cô được sống vui vẻ, vậy nên...
“Được rồi, tha cho cô ta, nhưng tôi phải đảm bảo sau này cô ta không thể làm gì để hại cậu nữa.”
Diệp Chi vui mừng:
“Thật chứ! cám ơn cậu.”
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô, tâm trạng của cậu liền tốt, xoa đầu cô cười nhẹ:
“Ngốc ạ!” Diệp Chi phùng má, tỏ vẻ bất mãn. Vẻ mặt đáng yêu của cô làm Dương Tử Lâm bật cười thành tiếng.
Anh Tú và Lệ Nghi ở một bên nhìn bọn họ như vậy thì cũng không khỏi bật cười. Hai người đều có chung một suy nghĩ, dù lớn thế nào, lúc yêu cũng chẳng khác gì trẻ con!
Sau đó dĩ nhiên là Dương Tử Lâm sẽ đưa Diệp Chi về nhà, Hoàng Anh Tú tuy không thuận đường nhưng vì Lệ Nghi vừa mới trả qua sợ hãi nên được nhận đãi ngộ soái ca lạnh lùng “hộ tống” đến tận nhà.
Lệ Nghi lần đầu tiên được ở riêng với đại soái ca tinh thần lập tức lên cao. Ngồi sau lưng Anh Tú mà một chút ngượng ngùng của con gái cũng không có, ngược lại còn tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cậu. Haizzz, ôm thì cũng thôi đi, hai bàn tay cô còn không yên phận mà ngang nhiên ăn đậu hũ giữa ban ngày hại cậu mấy lần mất thăng bằng suýt ngã.
Lệ Nghi đương nhiên không nhận ra suy nghĩ này của Anh Tú, hoàn toàn chuyên tâm đếm số múi cơ bụng Anh Tú, miệng còn không ngừng suýt xoa:
“Nha, không nghĩ tới lại rắn chắc như vậy nha!”
“Một, hai,... bốn múi. Tuy không phải là sáu múi nhưng mà cũng không tệ!”
“Nhất định là tập thể hình đây mà, sờ cũng thật đã đi.”
Ai đó vừa đạp xe vừa đen mặt... nhưng cũng không có hất cánh tay kia ra khỏi người mình.
Về phần Kiều Dung, sau khi bốn người rời đi, có người âm thầm đưa Kiều Dung còn đang bất tỉnh rời đi, âm thầm làm thủ tục đưa cô ta ra nước ngoài.
p/s: nàng Lệ Nghi này thật là