Crush Của Tôi Bá Đạo

Chương 18: Cậu cố tình quay lại đúng không




Nhìn theo hướng đám người đó rời đi, bên tai cô vẫn văng vẳng cuộc nói chuyện của hai người kia. Nếu những lời đó là thật, vậy thái độ của Dương Tử Lâm đối với cô trong những ngày qua là thế nào. Những lời Kiều Dung nói với cô ở công viên hôm đó lời nào là thật?

Một Kiều Dung hiền lành, yếu đuối, luôn nở nụ cười ngọt ngào mỗi khi nói chuyện với cô, khiến cô muốn ghét cũng không thể. Nhưng lòng dạ lại quá ác độc, có thể âm thầm xúi dục đám đàn chị ra tay với cô. Một cái đạp vào bụng cô lúc nãy của Kiều Dung cũng không hề nhẹ chút nào.

Thì ra, cô chính là bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt mà không biết. Nếu như lúc nãy cô thật sự ngất đi, không phải chính tai cô nghe thấy, thì không biết cô còn bị cái vẻ ngoài đó của cô ta lừa bao lâu.

Nhìn lại bản thân mình, khắp người đau nhức bầm tím, bị trói vào cây, đừng nói là cử động, đến thở cũng cảm thấy có chút khó khăn. Cô thở dài nhìn sắc trời đã dần tối, không thấy cô về, chắc Bảo An lo lắng lắm, nó mà thấy bộ dạng của cô lúc này thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

Cô đang suy nghĩ miên man, thì một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:

“Cậu có vẻ lưu luyến cái gốc cây này nhỉ!”

Cô ngẩng đầu thì thấy Anh Tú mồ hôi nhễ nhãi, chống một tay vào thân thở dốc, đang cúi đầu nhìn cô. Cô ngạc nhiên nhìn cậu ấy:

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi bỏ quên đồ nên quay lại lấy, thấy xe cậu vẫn còn nên đi tìm.” Nói xong liền ngồi xổm xuống, gỡ trói cho cô. Cô chỉ biết nói:

“Cám ơn cậu, Anh Tú!” Anh Tú không phản ứng lại lời cảm ơn của cô, hỏi:

“Đi được không?” Cô không trả lời ngay, thử đứng lên đi vài bước, do bị trói khá lâu nên chân có chút tê. Tuy nhiên vẫn có thể đi được. Cô gật đầu, nói:

“Tôi tự đi được.” Anh Tú nghe vậy thì quay người đi trước, cô tập tễnh đi theo sau. Nhưng Anh Tú mới đi được mấy bước thì quay lại, không nói gì bước đến trước mặt cô ngồi xổm xuống:

“Tôi cõng.” Cô hoảng:

“Không cần đâu, tôi đi được.” Anh Tú có chút khó chịu nói:

“Cậu đi như thế thì khi nào mới về được. Mau lên đi.” Cô hết cách, đành ôm lấy cổ Anh Tú để cậu ấy cõng mình. Trước đây cô cũng được Dương Tử Lâm cõng vài lần nhưng vẫn cảm thấy ngại, nằm trên lưng Anh Tú không dám động đậy. Anh Tú cõng cô chậm rãi bước đi. Đi được một đoạn thì Anh Tú nói:

“Sau này đừng đi đâu một mình, muốn đi thì tôi đi cùng, biết chưa?” Cô gật đầu, lại nhớ ra là cậu ấy không nhìn thấy, nên “ừ” một tiếng. Đi đến nhà xe, cô chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi:

“Không phải cậu quay lại để lấy đồ sao, đã lấy chưa?”

“...” Không thấy Anh Tú trả lời, cô lại hỏi:

“Cậu cố tình quay lại đúng không?” Lần này Anh Tú trả lời:

“Ừ” Cô ngẹn ngào, bề ngoài cậu ấy lạnh lùng hờ hững như vậy nhưng lúc nào cũng giúp đỡ cô. Cô muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra, đành nói:

“Cảm ơn.” Bất ngờ Anh Tú lại nói:

“Tôi ghét phải nghe câu “cám ơn” nên cậu đừng bao giờ nói trước mặt tôi, tôi xem cậu là bạn, không phải để nghe cậu nói từ đó.” Cô không trả lời, nhưng âm thầm ghi nhớ, bởi vì cô hiểu, cậu ấy nói như vậy tức là thực lòng coi cô là bạn bè của mình.

Anh Tú đưa cô về tận nhà rồi mới quay về, lúc này đường phố đều đã lên đèn. Cô nhịn đau rón rén bước vô nhà, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói ẩn ẩn sự tức giận của Bảo An.

“Sao bây giờ chị mới về?” Thế nhưng khi nhìn rõ bộ dạng của cô, Bảo An lập tức cau mày:

“Chị làm sao thế này?” Không để cô trả lời Bảo An đã kéo cô lên phòng,

“Chị mau đi tắm, em lấy thuốc cho chị bôi.” Cô nghe lời răm rắp, lúc tắm xong thì thấy Bảo An ngồi trên giường bên cạnh là bông, băng. Cô nhận lấy, cẩn thận bôi. Bảo An ngồi bên cạnh không quên hỏi:

“Chị nói đi, là ai đánh chị ra nông nỗi này? Nam hay nữ.” 

Cô chần chừ một lát rồi trả lời:

“Nữ.”

Bảo An nghe vậy thì không hỏi gì thêm, chờ cô bôi thuốc xong lại lấy cơm cho cô ăn rồi mới trở về phòng mình. Bảo An lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn:

[Nếu anh không có đủ sức bảo vệ chị tôi thì đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa.] Bên kia lập tức trả lời:

[Cô ấy có chuyện gì rồi?] Bảo An chỉ xem mà không trả lời, làm người kia tức sôi gan nhưng lại không thể làm gì