Crush - Cơn Cảm Nắng Không Có Thuốc Chữa

Chương 8: Cho dù lép thì mày vẫn là con gái!




***

Hôm sau, tôi nổi hứng đi học sớm hơn thường ngày. Vừa ăn cơm xong là tôi xách cái xe đạp chạy vèo đi một cái đến trường. Bình thường sát giờ vào lớp tôi mới đi, bữa nay tôi cảm thấy tự hào ghê gớm.

Tôi vừa hát nghêu ngao vừa thẳng tiến đến cổng trường, không để ý là mình đang đi trái chiều. Một tiếng “kítttt” kéo dài cũng là lúc tôi xém tí nữa là đâm trúng cái xe ô tô đi ngược lại. Máu bắt đầu lên tới não, tôi định thần lại, vác cái mặt cười hề hề giả tạo của mình chạy lại xin lỗi:

-Cháu… cháu xin lỗi. Cháu sẽ đi cẩn thận hơn.

Trong xe là một bác trai mặt cứ hầm hầm sát khí. Không thèm liếc tôi một cái. Người gì đâu mà kì cục. Mà cũng may, người ta chưa chửi cho là quá hên rồi!

Mà thôi bỏ đi, tôi dắt xe vào nhà xe của lớp. Tình cờ tôi gặp Quốc Phong cũng đang dắt chiếc xe đạp thể thao màu cam chói lóa giữa ánh nắng mặt trời nhìn mà nóng mắt. Nghĩ là bạn cùng lớp, cãi nhau hoài cũng kì, tôi bắt chuyện:

-Ô hay, hôm nay đằng ấy đi xe đạp à?

-Ờ, hôm trước đi ẩu bị cảnh sát tịch thu xe motor rồi, phải xài tạm cái này thôi, haha.

-Còn bạn gái… đã nghĩ ra nên tặng quà gì chưa?

-Tạm thời chưa biết.

Tôi cũng cười cười rồi đi vào lớp luôn, đang đi gặp Duy An tay cầm cốc xoài lắc nhai nhai vui vẻ. Tôi chạy tới, khiễng chân lên khoát vai nó, giật lấy cốc xoài, cắn một miếng, nói:

-Đâu ra cái việc giấu bạn ăn một mình thế này?

-Bữa nay đi sớm thế?-Nó giật mình một cái.

-Đi sớm mới biết mày ăn mà giấu tao.

-Thì dù sao phần còn lại cũng là của mày.

-…

Hai đứa tôi, mày một tiếng, tao một tiếng, cười nói vui vẻ. Nhưng mà ngoài dự đoán của tôi, tôi và Duy An đang đi dạo quanh bồn hoa thì gặp mấy bạn bạn học nữ khối lớp 10, 11, và cả 12 nữa. Mấy bạn ấy cứ nhìn nhìn hai đứa tôi ấy, tôi quay đầu cười cười chào lại thì lại nhận một cái lườm rõ dài. Lát sau tôi mới hiểu ra một sự thật phũ phàng, mọi người thật ra là nhìn Duy An, vì tôi đi cùng nó nên mới vô tình nhìn sang tôi. Thiệt là đau lòng mà. Tôi tự ái, huých vào vai nó:

-Ê, từ nay ra đường bớt ăn mặc chỉnh chu, bớt cười thả thính, bớt “liếc mắt đưa tình” mấy bà chị khối trên nghe chưa. Đi đâu cũng bị người ta nhòm ngó quá trời, bực mình!

Nó trưng bộ mặt như nai thành tinh ra, ngơ ngơ ngác ngác hỏi tôi:

-Ơ… tao là bạn mày, tao đẹp trai ra đường người ta khen mày có bạn làm hotboy khối 10 không thích à?

-Thích khỉ! Đẹp gì mà đẹp, cái mặt của mày nhìn mười mấy năm trời rồi! Chai luôn con mắt rồi đây nè! Ra đường người ta chỉ có nói tao xấu hơn mày, lịch sự một chút là nói mày đẹp hơn tao. CHỨ CÓ KHEN TAO ĐẸP ĐÉO ĐÂU!!

-Hừ, hết nói nổi. Tao đi chơi với chị Lam, không đi với mày nữa, hết sợ bị chê xấu.

-Ê ê!!

Vậy mà mang cái tiếng bạn thân, thân ai nấy lo á hả? Mới nói có mấy câu đã bỏ đi theo bà Lam. Bà ấy chỉ được cái đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, chơi thể thao giỏi hơn tôi… thôi mà. Mà cũng phải nói, nhìn Duy An với Thùy Lam đi với nhau nhìn đẹp đôi dễ sợ, trai tài gái sắc, mấy bà chị khi nãy nhìn thấy cũng tự giác thấy xấu hổ mà né ra xa. Phải vậy chứ!

Nhìn Lam, tôi tự nhìn lại mình. Lam ba vòng rõ ràng, chân dài da trắng, ngực nở eo thon. Tôi nhìn cái chân cụt ngủn của mình, tự áp tay lên ngực mình, tự nhủ:

-Cho dù mày có lép cỡ nào thì mày vẫn là con gái, Linh ạ.

Sau lưng tôi truyền đến một giọng cười khúc khích. Khỏi nói cũng biết là ai rồi ha, tên tôi ghét nhất trên đời-Quốc Phong. Tôi hỏi:

-Cười gì?

-Không có gì… haha điệu bộ của bà khi nãy…

Tôi đưa mắt xuống dưới, tay tôi vẫn còn áp trên ngực trái. Tôi hồi nãy ai để ý chắc là buồn cười lắm, kết quả là một thằng thần kinh đang cười như được mùa trước mặt tôi đây.

-Bớt xàm lờ, nhìn mặt tao có giống như đang đùa không?

-Thì… không đùa nữa. Tui tới tìm bà để nhờ bà…

Tôi thừa biết hắn định nói những gì, thông báo trước:

-Hôm qua đã nói là không được mà, chưa nhờ được người khác hả?

-Ờ, không ai hết! Chỉ còn có mình bà thôi đó!

Hắn nói mà mặt như đi trẩy hội, bộ phải khom lưng nhờ vả vui lắm hả? Lúc mà không có việc gì thì chị em đầy đàn, hội bà tám luôn luôn tiếp đón. Vậy mà tới lúc dầu sôi lửa bỏng thì vác mặt nhờ chị đây, đúng là con người sống tệ với xã hội nên mới bị vậy đó. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, cứ gặp loại này là né đi cho xong.

-Tao, à nhầm, tui còn phải trực lớp nữa, ông không kiếm được quà thì chia tay quách đi đỡ khổ. Thế nhá!

------------------

“Reng reng” hết năm tiết học, cố lê lết nổi hai tiết văn quả là thần thánh! Tôi nhìn lớp học đầy rác, cảm xúc mãnh liệt thốt ra khỏi miệng hai câu:

-Một lũ chó đéo có ý thức giữ vệ sinh! Đờ cờ mờ!

Duy An kéo tay tôi dậy, tôi mệt mỏi bám víu vào bàn trông mà thương (chắc là chỉ có mỗi tôi thấy vậy). Nó mắng:

-Ăn no rỉnh mỡ, dậy dọn dẹp mau lên rồi về!

-Dậy không nổi~~

Tôi vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân ai vào lớp. Tôi lười biếng nhìn.

-Ủa? Sao còn ở đây, không lo đi lựa quà cho bạn gái.

Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “gái”, cái mặt Quốc Phong đen kìn kịt. Nhưng rồi cậu ta cũng mở miệng:

-Tôi mua chuộc mấy cô lao công rồi đó. Bây giờ đi được chưa?

-Woa, bạn Phong giỏi dữ ta. Biết vậy đã mua chuộc từ sớm! Đi, đi liền!

Duy An chẳng hiểu gì cả, nó hỏi tôi:

-Đi đâu?

-Hì hì, công chuyện.

Chẳng cần biết là việc gì, miễn là thoát khỏi mấy cái chổi với cây lau sàn là được rồi. Tưởng việc gì, lựa quà ư? Quá dễ, dễ như ăn bánh ấy chứ. Nói rồi, tôi giục Duy An về trước, còn nháy mắt dặn nó bảo mẹ tôi đi học thêm.

Được về sớm, cứ tưởng nó sẽ cảm ơn tôi rối rít, ai ngờ mặt nó bí xị, dặn tôi như mẹ dặn con gái trước khi về nhà chồng:

-Đừng có về khuya quá, nhớ đi cẩn thận… Bla bla.

Tôi với hai thằng đực rựa bước xuống sân trường, mà dường như chỉ có tôi nói với Duy An thì phải. Quốc Phong chẳng có lấy một lời, bình thường nói nhiều lắm mà, lạ ghê.

Đến lúc dắt xe thì mới biết, thằng Duy An hồi trưa quá giang bà Lam đi nên bây giờ không có xe về nhà. Tôi lườm lườm nó:

-Cái thằng, chạy theo gái rồi cái gì cũng quên được đó hả? Nè, lấy xe tao về.

-Xe mày y như xe của con gái ấy.

-Ơ hay, thế bố mày là con gì mà không cho đi xe con gái? Thế giờ mày có về không?

-Ờ ờ…

Còn tôi thì tất nhiên lên xe Phong đèo rồi. Ngồi sau xe mới thấy, lưng của hắn ta rộng hơn lưng của Duy An luôn. Hắn đi ngược chiều gió, để gió thổi tóc bay bay, trông quyến rũ chết đi được. Đầu tiên, chúng tôi đi vào cửa hàng quần áo trước.

-Oa… hàng hiệu đó nha!

Tôi reo lên, y như đứa trẻ được mẹ thưởng cho món đồ chơi mới. Tôi nhìn giá mà nuốt nước bọt ừng ực. Hự… đem tôi đến chỗ này là muốn giết chết tôi mà.

Quốc Phong hình như là khách quen, mấy chị nhân viên chào hỏi rộn ràng dữ lắm. Thấy tôi đi chung với hắn, chị nhân viên nhìn nhìn rồi cầm một cái váy, nói:

-Bạn gái em dáng người nhỏ nhắn, nên thử cái này xem sao.

Tôi mở miệng định giải thích thì hắn ta cười cười gian xảo rồi ậm ừ cho qua, cứ như ngầm thừa nhận vậy, làm tôi nóng hết cả mặt. Hắn nhìn tôi, nói:

-Cứ thử xem sao.

-Nhưng mà mua quà cho…

-Vóc dáng cô ấy gần giống bà!

Thôi đành hy sinh làm người mẫu tạm thời vậy. Tôi loay hoay vật lộn một hồi mới mặc được cái váy. Bước ra khỏi phòng thử đồ, mọi người trong cửa hàng cứ nhìn tôi như thể sinh vật lạ ấy. Tôi thừa nhận là nhan sắc tôi không quá xuất sắc, nhưng mà mặc váy nhìn xấu lắm sao? Cả Quốc Phong cũng vậy, tôi ái ngại, hỏi hắn:

-Bộ tui mặc váy xấu lắm hay sao mà nhìn tui kì vậy?

-Tôi đã biết là rất đáng yêu mà!

Tiếng chị nhân viên khi nãy làm tôi giật mình, chị kéo tôi lại, đặt tôi đứng trước gương. Tôi nhìn mình trong gương, không ngờ người trước mặt là tôi. Váy màu trắng mềm mại, điểm thêm vài cánh bồ công anh bé li ti trông thật nữ tính.

Tôi hơi ngây người, tháo cặp kính cận ra, trông tôi rất khác. Bàn tay ai đó đan vào trong tóc tôi, khẽ tháo cọng dây thun buộc trên tóc tôi ra. Trong gương là một thiếu nữ mười sáu tuổi dịu dàng, đôi mắt trong veo, gương mặt khả ái, mái tóc bồng bềnh.

Quốc Phong đứng cạnh tôi từ lúc nào, cầm điện thoại bấm nhanh như tia chớp, tôi quay mặt nhìn hắn, bị chụp lén mấy cái. Hắn buông máy, nháy mắt:

-Hotgirl là đây chớ đâu! Tại bà không biết cách ăn mặc thôi, mấy tấm này mà đăng lên mạng đảm bảo bà nổi tiếng chắc.

-Sao? Đẹp thiệt hả?

-Ừ, đẹp lắm.

Tôi được khen đến phồng mũi, hai má đỏ bừng bừng, tay chân đánh loạn xạ:

-Cảm ơn, hì hì.

Haizz, nhưng mà đẹp thì đẹp, cái này cũng đâu phải cho tôi. Phận làm người mẫu, đau lòng quá đi à. Híc.

Có mấy bác gái đi ngang qua, vỗ vai Quốc Phong:

-Cháu có bạn gái dễ thương quá.

Không hiểu sao mà Quốc Phong mặt cũng đỏ bừng như tôi, lần này không đến lượt hắn cho ý kiến, tôi chối ngay lập tức:

-Không phải đâu bác ạ, chúng cháu chỉ là bạn học thôi.

Bác ấy cười tủm tỉm không nói nữa, biết là có giải thích bác cũng chẳng tin, vì thế tôi cứ cười cười. Còn về phía “bạn trai” tạm thời thì vẫn cứ nhe răng cười nham nham nhở nhở. Không nói nhiều hắn ta mua cái váy ngay lập tức mà còn lấy giá gấp đôi mới ghê chứ. Sẵn tay, hắn vơ đại mấy cái váy gần đó. Đúng là có tiền có khác ha, tôi có mà bán nhà mới mua được một cái váy ấy đấy.

Mua xong váy, hắn lại nổi hứng dẫn tôi đi mua thêm giày, thêm trang sức, thêm đồ trang điểm, vậy mà dám nói là không biết mua quà. Láo!

Vào shop giày, hắn mua mấy đôi giày cao gót, một đôi giày Nike, à, là hàng chính hãng đó nha! Tôi không biết bạn gái hắn là đứa nào mà cái gì cũng y hệt tôi, quần áo thì không nói, đến size giày cũng giống thì khỏi bàn.

Vào hiệu mỹ phẩm, hắn tô tô quẹt quẹt son lên môi tôi, lấy phấn má đánh lên má tôi, lấy nước hoa xịt đầy người tôi, chẳng ai cản. Cảm thấy đã nghịch đủ, hắn cho tôi soi gương. Tôi công nhận, hắn ta trang điểm thật là “lừa tình”, biến tôi từ một con cóc xấu xí thành một cô công chúa xinh đẹp, sau đó cũng chụp chục tấm mới cho tôi tẩy trang. Cuối cùng, hắn mua mấy hộp mỹ phẩm cao cấp, một đống lỉnh khỉnh son đủ màu với mấy hộp nước hoa.

Vào tiệm trang sức, hắn mua mấy hộp trang sức kim cương mới ra, lấp la lấp lánh. Thẻ của hắn, tiền của cha hắn, hắn cứ quẹt thẳng tay, trong khi tôi không dám nhìn vào hóa đơn.

***

Hết chương 8.