“Hạ Bối, anh già rồi, anh sợ mất vợ lắm!”
“…” Hạ Bối bất lực, tại sao anh ấy lại có chấp niệm với chuyện tuổi tác như vậy?
–
Mộ Triết lái xe về nhà, anh hùng hổ kéo cô vào trong thang máy.
Nhân lúc bên trong thang máy không có người, anh mượn cớ ghen tuông, áp môi mình lên môi cô.
Hạ Bối bị anh đẩy vào góc tường, nhất thời lại rơi vào thế bị động, đành thuận theo mọi sự chuyển động của anh.
Cô đưa mắt nhìn ra cửa thang nay, lỡ đâu có người vào thì sao?
Anh đưa tay giữ cằm cô lại, giọng nói trầm khàn: “Hạ Bối hư quá, phải tập trung hôn anh chứ?”
“…” Cái tên không biết xấu hổ này!
Cả người Hạ Bối đột nhiên trở nên cứng đờ, sao cô có thể quên chuyện này được? Ở trong thang máy có camera!
“A… Em…” Mộ Triết nhanh chóng buông cô ra, anh đưa tay lên che miệng mình lại, bàng hoàng nhìn Hạ Bối: “Em cắn anh? Hạ Bối, em lại cắn anh nữa sao?”
Hạ Bối đánh nhẹ vào cánh tay anh, nhỏ giọng trách cứ: “Bộ anh quên ở đây có gắn camera à? Anh hôn lấy hôn để như vậy nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy thì sao?”
“Vậy sao?” Anh nhếch môi: “Vừa hay anh cũng muốn cho cả thế giới biết Hạ Bối là của anh.
Vĩnh viễn thuộc về anh!”
“…”
Cửa thang máy mở ra, anh nhanh tay kéo Hạ Bối rời khỏi cái nơi chật hẹp này.
Anh thật sự kiềm lòng không nỗi, mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn cùng cô vật lộn ở trên giường.
“Anh làm gì mà đi nhanh dữ vậy? Mau thả em ra coi!”
“Ngu mới thả em ra!”
“…”
Mộ Triết mau chóng đóng cửa nhà lại, anh tiếp tục công việc ôm hôn Hạ Bối, thậm chí còn cho bàn tay hư hỏng của mình luồng vào bên trong áo cô.
Làn da mềm mịn của Hạ Bối khiến mọi hệ thần kinh của anh đều trở nên kích thích.
“Mộ Triết, mau bỏ cái tay của anh ra!” Hạ Bối kéo tay anh ra, đánh nhẹ lên mu bàn tay anh: “Sao cái tay anh hư hỏng quá vậy?”
Anh không những không tỏ thái độ mà ngược lại còn làm càng hơn nữa.
Anh ép cô vào tường, cầm lấy cổ tay cô, ướm vào nơi nhạy cảm của mình.
Anh nhướng mày, giọng điệu khiêu khích: “Vì ai mà anh mới hư hỏng như này vậy hả?”
“…” Đầu óc Hạ Bối bắt đầu rối loạn, mặt mày dần đỏ ửng.
Sau anh có thể mặt dày đến mức này vậy?
Cô lắp bắp: “Anh… Anh mau buông tay em ra!”
“Ngu gì anh buông?” Lời nói vừa dứt, anh cúi đầu hôn lên môi Hạ Bối.
Lần này không còn dây dưa trêu đùa nữa, anh nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi của cô ra, bàn tay không yên phận đặt lên khuôn ngực đầy đặn.
Hạ Bối bị anh khiêu khích, một lần nữa lại rơi vào thế bị động, cô cũng chỉ đành bất lực cùng anh làm chuyện bậy bạ.
–
Trên giường ngủ, hai con người không mảnh vải che thân đang ôm ấp ngủ.
Mộ Triết mở mắt tỉnh dậy, nhìn người con gái bên cạnh mình đang ngủ say, khuôn miệng anh khẽ cười.
Vốn dĩ anh chỉ định dạy dỗ cô nhóc này không được phép lại gần tên trưởng phòng đó nhưng không thể ngờ được việc hôn môi cô lại khiến cả người anh bức rức khó chịu đến vậy.
“Ưm… Anh dậy rồi sao?” Hạ Bối ôm anh, giọng nói vẫn còn chút ngái ngủ: “Bây giờ đã mấy giờ rồi?”
Anh vuốt tóc Hạ Bối, nhẹ giọng lên tiếng: “Đã 9 giờ rồi.”
“Hửm, 9 giờ rồi sao? Khoan…” Cô bật dậy, giọng điệu bất ngờ: “Đã 9 giờ rồi?”
“Ừm, 9 giờ rồi.”
“Em còn phải đi làm…”
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô, Mộ Triết không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Hôm nay là chủ nhật.”
Hạ Bối bình tĩnh lại, thuận miệng à lên một tiếng.
Cô nhanh chong nằm lại cạnh anh, mệt mỏi ôm anh: “Em buồn ngủ quá à!”
“Hạ Bối khoan hãy ngủ.
Em trả lời anh câu hỏi này đi.”
“Câu hỏi gì ạ?”
“Anh với em quan hệ không ít lần nhưng tại sao trình độ giường chiếu của em lại không hề tiến bộ lên chút nào vậy?”
“…” Hạ Bối tỉnh ngủ, mặt mày cô đỏ bừng: “Sao anh lại đề cập đến chuyện này vậy?”
“Thì anh tò mò mà? Anh không hiểu vì mà trình độ của em lại kém cỏi đến vậy.
Thật khiến anh thất vọng!”
“…” Hạ Bối cạn lời, cô là người liên tục rơi vào thế bị động thì làm sao cô có thể giỏi chuyện giường chiếu được? Mỗi lần quan hệ anh đều hệt như một con mãnh thú, lúc nào cũng hùng hổ ngấu nghiến cô.
Mộ Triết nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng nổi hứng muốn trêu ghẹo:
“Vừa hay hôm nay là chủ nhật, em không đi làm, anh cũng rãnh rỗi…” Anh cười cười: “Chi bằng hôm nay anh dạy Hạ Bối về chuyện giường chiếu ha?”