“Ừ, gần cưới rồi!”
Mọi người trong bàn đều bất ngờ, ai nấy cũng đều không thể tin được chuyện này.
Không có thể ngờ được lại có ngày Mộ Triết trở thành em rể Hạ Sáng Dương.
“Mộ lão đại, cậu làm sao tán đổ Hạ Bối vậy?”
Mộ Triết nhún vai: “Mặt dày không biết liêm sỉ là được!”
“…”
–
Kết thúc buổi tiệc, Hạ Sáng Dương đưa An Sơ Hạ về nhà trước, Hạ Bối và anh bắt taxi trở về khách sạn.
Đứng trước cửa khách sạn, Hạ Bối nhìn anh: “Hôm nay anh uống hơi nhiều.
Dạ dày anh không tốt, một lát nhớ uống thuốc ha?”
“Anh biết rồi!” Anh kéo Hạ Bối vào lòng mình: “Xem ra ngày cưới của tụi mình sẽ có kha khá khách khứa nhỉ?”
“Sao anh lo xa vậy? Em còn chưa tốt nghiệp mà?”
“Còn bao nhiêu lâu nữa đâu? Cùng lắm là một năm nữa.”
“Nhưng em còn định đi làm thêm vài năm nữa…”
“…” Mặt mày anh xám xịt: “Hạ Bối nhìn anh chưa đủ già hay sao? Đợi em vài năm nữa thì anh làm gì còn nòi giống để duy trì?”
Hạ Bối nhíu mày: “Anh không thể nào nghiêm túc à?”
“Nhưng anh cũng đâu có bắt em ở nhà? Cưới xong em cũng có thể đi làm được mà? Không lẽ Hạ Bối muốn anh chờ đến năm anh 40 tuổi à?”
Hạ Bối bật cười: “Được rồi, được rồi, nghe theo anh hết!” Còn tưởng cô mới chính là người nôn nóng chuyện kết hôn, ai ngờ người mong ngóng chuyện này nhất vẫn chính là anh.
Mộ Triết nâng mặt cô lên, lên tiếng trêu ghẹo: “Bạn gái của ai mà xinh quá! Hạ Bối cho anh hôn em ha?”
“…” Cô đỏ mặt: “Đang ngoài đường mà…”
“Ở sân bay đông người như thế mà em còn dám hôn anh được.
Chỗ này có gì mà phải ngại?”
“Sao mà lúc trước em lại không nhìn ra mức độ mặt dày vô liêm sỉ này nhỉ?”
Anh không nói gì, chỉ cười cười rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Hạ Bối hối hận rồi sao?” Anh dừng lại: “Cơ mà bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.
Ván đã đóng thuyền, em có chạy cũng không có gì gì.”
“Ai nói em chạy…”
“Bối Bối?”
“…” Hạ Bối giật mình, cô quay đầu lại nhìn người kia.
Cơ mặt cô cứng đờ: “M… Mẹ?”
Mẹ Hạ đi lại chỗ con gái, bà nhìn cô rồi nhìn sang Mộ Triết, khuôn mặt bàng hoàng ngơ ngác: “Hai đứa, hai đứa…”
“Mẹ… Sao, sao mẹ lại ở đây?” Hạ Bối cuống cuồng đi lên che chắn cho anh.
Lúc chiều mẹ có nói sẽ tiếp đối tác ở khách sạn nhưng ngàn vạn lần cô cũng không dám nghĩ khách sạn đó lại là khách sạn này!
“Con nói cho mẹ nghe.
Hai đứa yêu nhau phải không?”
“Tụi con…”
“Cháu và Hạ Bối đúng thật là đang yêu nhau!” Mộ Triết nghiêm túc nhìn mẹ Hạ: “Ngày mai cháu sẽ đến thưa chuyện với cô chú.
Còn bây giờ thì nhờ cô thay cháu đưa Hạ Bối về nhà ạ!”
“…” Mẹ Hạ trầm ngâm vài giây, bà nhìn Mộ Triết, khẽ thở dài: “Được, cô chờ câu giải thích của cháu!”
“Dạ.” Anh lễ phép cúi đầu.
Nhìn Hạ Bối bị mẹ dẫn đi, anh khẽ cười trừ, dùng khẩu hình miệng để trấn an cô: “Về nhà gọi điện thoại cho anh!”
Hạ Bối gật đầu, ngồi trong xe, lòng cô lúc này nóng như lửa đốt.
Dù rằng thừa biết chuyện giữa cô và anh đằng nào ba mẹ cô cũng biết nhưng để họ biết theo cách này thì lại đi xa kế hoạch ban đầu quá rồi.
Mẹ Hạ nhìn Hạ Bối qua cửa kính, giọng nói điềm tĩnh: “Hai đứa quen nhau khi nào?”
“Gần một năm rồi…”
“Bộ mẹ không đáng tin cậy để con tâm sự chuyện tình cảm sao?”
“…” Cô cúi đầu, hai tay cầm chặt váy: “Không ạ!”
“Vậy tại sao con không kể mẹ nghe?”
“Con…”
“Thôi được rồi, về nhà rồi tính tiếp!”
Hạ Bối miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi trở về nhà, mẹ Hạ bảo cô lên phòng nghỉ ngơi, cô cũng không dám hó hé nửa lời.
Hạ Bối trở về phòng thay đồ và tẩy trang.
Cô nằm lên giường, lập tức gọi điện thoại cho anh.
“Anh nghe!”
“Mộ Triết, em lo quá à…”
“Hạ Bối đừng lo, mọi chuyện để anh lo được rồi.
Ngày mai gặp em sau ha? Còn giờ thì em đi ngủ đi!”
“…” Sống mũi cô cay cay, khẽ gật đầu: “Dạ, em biết rồi.
Ngày mai gặp lại!”
“Ừ, ngày mai gặp lại!”
Cô tắt máy, đôi mắt đỏ hoe, chưa bao giờ cô có cảm giác lo sợ đến mức này.
Có khi nào ba mẹ cô không chấp nhận anh ấy hay không? Nếu bọn họ không đồng ý thì cô biết phải làm sao đây? Cô yêu anh nhiều lắm, cô không thể nào quên anh ấy được…
“Cốc… cốc…”
Hạ Bối nhìn ra cửa phòng, trái tim cô đập mạnh.
Là ba mẹ sao? Nếu đúng là ba mẹ thì cô nên làm gì bây giờ? Giả vờ ngủ say hay là đối diện?
“Là anh đây.
Mở cửa cho anh!”
“…” Cô khẽ thở dài, hoá ra là Hạ Sáng Dương!
Hạ Bối đi ra mở cửa, chán chường nhìn anh trai: “Có chuyện gì không ạ?”
“Vào trong rồi nói.”
Hạ Bối gật đầu.
Cô ngồi đối diện với anh trai, trong lòng buồn bã.
Nhìn mặt mày Hạ Sáng Dương nghiêm trọng như vậy hẳn là có chuyện gì đó rồi…
“Hôm nay mẹ gặp mày với Mộ Triết ở khách sạn?”
Cô gật đầu.
“Hai người còn hôn giữa chốn đông người?”
Cô gật đầu, đôi mắt bắt đầu ướt: “Mẹ nói gì sao? Có phải mẹ không thích anh ấy không?”
“…” Nhìn em gái khóc lóc, lòng Hạ Sáng Dương cũng khó chịu không ngừng.
Anh vỗ vai Hạ Bối, nhẹ nhàng an ủi: “Bối Bối ngoan, nín đi.
Chuyện của em với Mộ Triết, anh trai nhất định sẽ giúp hết mình.”
“Thật ạ?”
“Thật! Anh trai chưa từng nói dối em mà đúng không?”
Hạ Bối gật đầu, cố gắng kìm nén lại nước mắt: “Chuyện của tụi em đành trông chờ ở anh vậy…”
“Ừm, giờ thì ngủ đi!”