Crush Có Chút Bất Lương

Chương 13: Chương 13






Tan trường, Hạ Bối trở về nhà, Mộ Triết cũng sắp phải trở về Đông Bắc rồi, điều này đã làm cho Hạ Bối buồn mấy ngày nay.
Viên Hạo nhanh chân đuổi theo sau Hạ Bối.
“Chúng ta về chung ha?”
Hạ Bối còn không thèm nhìn cậu ta, hờ hững nói: “Cậu không thấy rằng mấy ngày nay tôi bị mấy bạn nữ trong trường ghét sao?”
“Sao lại bị ghét?” Viên Hạo nhíu mày.
“Nhờ cậu mỗi ngày cứ bám theo tôi đó.” Đám nữ sinh thích thầm cậu ta rất nhiều.

Bởi vì cậu ta tỏ ra thân thiết với cô mà cô bị nhiều người ghét vô cớ.
“Có tôi ở đây không ai dám bắt nạt cậu đâu.”
“Tôi cần cậu bảo vệ chắc.”
Viên Hạo mỉm cười: “Hạ Bối, tính ra chúng ta cũng được tính là bạn thanh mai trúc mã nhỉ? Biết nhau cũng hơn 10 năm rồi.”
“Ừm.” Hạ Bối cũng không phủ nhận.

Tuy cô và Viên Hạo không mấy thân thiết nhưng chí ít cũng hiểu rõ đôi chút về đối phương.

Gọi nhau bằng bốn từ ‘thanh mai trúc mã’ cũng không hẳn sai.

Hạ Bối trở về nhà, Mộ Triết đang ngồi làm bài báo cáo thực tập, còn Hạ Sáng Dương thì đang xem truyền hình.
“Em về rồi!”
“Ừm.

Lên thay đồ rồi xuống ăn cơm đi.

Bọn anh ăn rồi.” Hạ Sáng Dương nói.
Hạ Bối lên lầu thay đồ.

Buổi lễ tốt nghiệp của bọn họ là và giữa tháng 10, vậy tức là Hạ Bối chỉ còn có thể bên cạnh anh khoảng một tháng nữa thôi sao? Hạ Bối nhìn lọ đựng ngôi sao và sếu giấy của mình khẽ thở dài, bao nhiêu tâm tư cô đều viết vào đó…

Mộ Triết vừa ngồi làm báo cáo vừa nói chuyện với Hạ Sáng Dương.

Thỉnh thoảng anh có nhìn sơ Hạ Bối ăn cơm, có lẽ vì cô nhóc đó đang tuổi ăn tuổi lớn nên anh cảm thấy Hạ Bối có chút thay đổi so với lần đầu gặp mặt.
“Tốt nghiệp xong là cậu về Đông Bắc luôn sao?”
“Ừm, về xử lý chút chuyện riêng.”
Hạ Bối chỉ im lặng ngồi nghe hai anh ấy nói chuyện.

Hạ Bối dọn dẹp bát đũa, xin phép đi lên phòng.

Cô nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Bối nhấn vào messenger tạo cuộc gọi video với Lạc Anh.
“Mình nghe đây.”
“Cậu rảnh chứ? Tâm sự với mình chút được không?” Lạc Anh lên cao trung không còn học cùng trường với Hạ Bối nên cũng khá lâu rồi bọn họ không trò chuyện với nhau.
“Được chứ? Cơ mà nghe nói Viên Hạo học cùng lớp với cậu à?”
“Ừm.

Còn ngồi cùng bàn với mình.”
Lạc Anh mắt mở to ra hết cỡ: “Thật sao? Không ngờ cậu ta cũng giỏi như vậy.”
“Lạc Anh, nếu như người cậu thích ở một thành phố khác mà cậu lại rất muốn gặp người ta thì phải làm như thế nào?”
“Video call thôi.

Thời đại nào rồi mà còn sợ yêu xa?”
Hạ Bối vội hỏi: “Không phải, ý mình là gặp người thật hẳn hoi ấy.”
“Mà sao cậu lại hỏi vậy? Không lẽ cậu yêu anh ở thành phố khác à?” Lạc Anh nhíu mày.
Hạ Bối đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “K- Không có.

Mình đang nói là nếu như mà?”
“Ò… Tưởng cậu có hứng thú yêu đương chứ.”
“…” Hạ Bối nói nhỏ: “Cậu trả lời câu hỏi đó của mình đi.”
“Thì chỉ cần đến đó và gặp thôi.

Ngôn tình mách bảo chỉ cần có lý do để đi thì nhất quyết không được bỏ cuộc.”
“Cảm ơn.

Mình tắt máy đây.” Hạ Bối nhanh chóng tắt máy.

Cô di chuyển lạ giường ngủ, nhìn lên trần nhà với những suy tư.

Có lẽ chỉ có con đường học ở Đông Bắc mới giúp cô ở cạnh anh ấy.

Chẳng mấy chốc vào đầu tháng 10, chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi lễ tốt nghiệp của Hạ Sáng Dương.

Vậy ra chỉ còn vài ngày nữa Hạ Bối được ở bên cạnh anh.
Viên Hạo kế bên nhìn Hạ Bối, dạo này cô ấy cứ như người mất hồn.
“Bạn học Hạ, mời em trả lời câu hỏi.”
Thấy Hạ Bối vẫn không có động tĩnh gì, Viên Hạo liền nhắc nhở nhẹ: “Hạ Bối, thầy giáo gọi cậu.”
“… Sao?” Hạ Bối lúc này mới chú tâm, cô giật mình ngồi dậy.

Thầy giáo hỏi cái gì vậy?

“Chỉ cần nói đáp án là kết tủa trắng được rồi.”
“… Thưa thầy đáp án là tủa trắng.” Đến nước này thì cũng đành nghe theo cậu ta vậy.
“Được rồi, em ngồi xuống đi.

Lần sau nhớ chú ý.”
Hạ Bối gật đầu, ngồi xuống nhìn Viên Hạo: “Cảm ơn.”
Viên Hạo mỉm cười: “Không có gì đâu.”
Tan trường, Hạ Bối cùng Viên Hạo đi về nhà vì dù gì nhà của cô và cậu ta cũng cùng đường.

Dạo này Hạ Bối rất có hảo cảm với Viên Hạo, dù gì cô cũng không có giao tiếp nhiều bạn bè nên khi Lạc Anh không học cùng trường thì chỉ còn mỗi cậu ta ở bên cạnh.
“Hạ Bối, nghe nói anh trai cậu sắp ra trường rồi hả?” Viên Hạo hỏi.
“Nghe nói cái gì? Không phải lần trước cậu cũng đã hỏi rồi sao?”
“Ờ nhỉ.

Chị họ mình cũng học cùng trường với anh trai cậu…” Anh ngừng lại, khuôn mặt đỏ ửng: “Lúc đó chụp ảnh tốt nghiệp… Có thể chụp với mình một tấm không?”
“…” Hạ Bối nhíu mày: “Người ta tốt nghiệp hay cậu tốt nghiệp mà đòi chụp hình chung? Tới trạm của cậu rồi kìa, xuống đi.”
“…”

Hạ Bối trở về nhà, cô lên phòng thay đồ.

Tiện thể ghé qua phòng Mộ Triết, nghe Hạ Sáng Dương nói cả ngày hôm nay anh ấy không chịu ra ngoài, đến cơm cũng không ăn.
“Anh Mộ Triết, em vào được không ạ?”
“Ừm.”
Hạ Bối mở cửa bước vào, trong căn phòng xộc lên mùi thuốc lá nồng nặc.

Hạ Bối nhất thời không thích ứng được nên vội ho vài cái.
“Em khó chịu sao?” Mộ Triết hờ hững hỏi.

Anh thuận tay mở cửa sổ ra: “Tìm anh có việc gì?”
“Anh không khỏe sao?” Hôm nay anh ấy rất lạ.

Vừa lạnh lùng vừa xa cách…
“Không có.”
Hạ Bối nhìn gạt tàn thuốc liền có chút cả kinh.


Anh ấy hút nhiều như vậy sao?
“Anh…” Hạ Bối lấy hết dũng khí cướp lấy điếu thuốc từ tay anh ra, giọng nói có chút giận dỗi: “Anh tưởng phổi anh làm từ sắt à? Hút gì lắm thế?”
“…” Mộ Triết không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giận dỗi của Hạ Bối.

Đôi bàn tay anh đưa ra cầm lấy cánh tay Hạ Bối, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Hạ Bối bất ngờ trước hành động này của anh.

Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vòng tay của anh cũng thấy lớn.
“Anh…”
“Hạ Bối, cho anh ôm em một lát ha?”
Giọng nói của anh trầm ấm hệt như mật ngọt rót vào tai Hạ Bối.

Cô im lặng để cho anh ấy ôm, bên tai cô còn nghe rõ ràng nhịp tim bình ổn của anh ấy.

Anh ấy không hồi hộp khi ôm cô hay sao? Thật là không công bằng, cô hồi hộp đến độ trái tim như chim non muốn xổ lồng, vậy mà anh lại không có cảm giác gì.
Mộ Triết ôm chặt Hạ Bối trong lòng.

Không hiểu vì gì mà khi ôm Hạ Bối, lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhiệt độ cơ thể của Hạ Bối hệt như gió ấm mùa xuân, nhẹ nhàng từ tốn len lỏi vào đáy lòng lạnh giá của anh.
“Hạ Bối hữu dụng thật.

Cứ như liều thuốc an thần ấy.”
“…”