Tôi tên Khánh An, một cái tên nghe rất dễ thương phải ko. Tôi năm nay tuổi 17, cái tuổi ko tròn cũng ko méo, và tất nhiên ở cái tuổi này 2 chữ rung động xảy ra là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Tôi có thích một người, vâng đó là một cậu bạn cùng tuổi cùng khối, nhan sắc của tôi cũng chỉ rơi vào cái kiểu dễ nhìn dễ ưa ko đáng nói, chỉ có chiều cao và cái body chuẩn có thể khiến tôi tự hào. Trong khi đó, cậu ấy chính là bạch mã hoàng tử của nữ sinh trong trường, mặt thì đẹp thôi rồi, gia đình thuộc dòng dõi quyền quý. Ko chỉ thế, học lực của cậu ấy cũng thuộc loại suất sắc, bao giờ cũng đứng đầu khối, trong khi tôi phải học bục mật mới leo lên đc top 10. Cậu ấy hoàn mỹ như thế, tôi lấy tư cách j để mà tỏ tình vs người ta chứ, rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một con cóc ghẻ đơn phương ngắm nhìn hoàng tử từ xa mà ko dám đến gần thôi.
Tôi thích cậu lắm đấy, chắc cậu ko bao giờ hiểu đc điều đó nhỉ,…Trần Nhật Dương….
---------------*****------------
Thực ra tôi biết cậu ấy từ khi còn bé tí, chúng tôi là hàng xóm của nhau. Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ thấy cậu ấy đẹp trai thôi chứ cũng ko có cảm xúc j đặc biệt cả. Cho đến một ngày, cái ngày định mệnh 2 năm về trước...
Tôi đang trên đường đi học về nhà, muốn vào nhà tôi phải đi qua một con đường lúc nào cũng đông nghịt người, nhưng nếu muốn đi nhanh hơn, còn có thể đi qua một con hẻm vắng bóng người. vì cái bản tính lười bẩm sinh, tôi + cái bụng đang réo ầm ĩ, tôi đánh liều đi con đường đó. Nào ngờ đi đến cái đoạn vắng người nhất tôi lại đụng phải một đám đầu con trâu mặt con ngựa, lại thuộc thành phần bất hảo của xã hội.
Nếu như lúc đó ko có cậu ấy chạy đến cứu, có lẽ bây giờ tôi đã ko còn cơ hội mà ngồi đây gõ máy tính viết truyện ngôn tình rồi. Để cứu tôi ra khỏi con hẻm ấy, một mình Dương đã phải đánh nhau tới rách cả áo, ko chỉ thế, lúc về nhà, cậu ấy còn phải nói dối bố mẹ là ngã sước áo nên tôi mới ko bị ăn tẩn, lúc đó tôi thấy mình có lỗi ghê gớm nhưng đứng trước mặt cậu ấy ấp úng mãi mới nói đc lời xin lỗi.
Từ đó, chẳng biết từ khi nào, tôi lại đâm ra thích Dương, có lẽ tình cảm ấy chỉ xuất phát từ phía tôi mà thôi, nhưng, biết làm sao đc, bởi vì tôi thích cậu ấy mất rồi
--------------*****----------
Nếu tôi học 11B thì cậu ấy học ở 11A, nếu tôi làm lớp trưởng thì ít nhất cậu ấy phải làm hội trưởng hội học sinh. Vì cùng là lớp trưởng nên mỗi lần họp đoàn tôi và cậu ấy lúc nào cũng ngồi gần nhau, vì gần lớp mà. Nhưng tôi ngại, tôi thì lấy tư cách j để nói chuyện vs cậu ấy đây, cậu ấy cũng thế, trong khi tôi ngồi ngay bên cạnh thì cậu ấy cũng ko mở đc một lời, cậu ấy có thể vs tới cậu bạn ở cách mấy bàn để 8 nhưng vs tôi ngồi ngay bên cạnh thì ko có lấy 1 chữ
Cũng phải thôi, tôi là ai mà cậu ấy là ai, làm sao tôi có thể đặt chân vào thế giới hào nhoáng của cậu ấy chứ, có lẽ đến cả sự tồn tại của tôi cậu ấy còn ko biết. Dẫu đã biết trước điều này, đã chuẩn bị tinh thần sẵn cho trường hợp này nhưng tôi vẫn cứ đau, ngoài mặt thản nhiên như ko có chuyện j nhưng bên trong là một trái tim đang rỉ máu
--------------*****----------
Tôi ko biết phải làm sao nữa, tôi rối lắm, tiếp tục như bây h để tiếp tục đau khổ hay từ bỏ để nhẹ nhàng đây… Crush à, cậu là đang nghĩ j, sao cậu lại biến tôi thành một con ngốc thế, phải tôi là một con ngốc, ngốc vì có tình cảm vs cậu
--------------*****-------------
Tôi đang ngồi đọc quyển đam mỹ vừa mới tậu đc, ước j tôi cũng là một nhân vật hư cấu đc người ta tạo ra, dù có thế nào thì cuối cùng vẫn đc hạnh phúc bên người mình yêu, nhưng đáng tiếc thay, tôi là con người
Bỗng nhiên, có một bàn tay vs những ngón thon dài trắng trẻo gõ lên bàn tôi, tôi ngước đầu lên...
Là cậu ấy, cái người đáng ghét mà tôi ko hiểu sao mình lại crush. Cậu ấy đang ở sát cạnh tôi, đôi mắt màu xám tro xoáy thẳng vào tôi như muốn đọc hết tâm tư suy nghĩ. Mùi bạc hà nam tính phả ra từ người cậu ấy, sộc vào mũi tôi, quyến rũ cực kỳ, làm tôi muốn hộc máu mũi. Gọi cậu ấy là hồ ly quả ko ngoa chút nào
Mặc dù trái tim đang đập loạn xạ vì đc ở gần cậu ấy nhưng tôi vẫn phải cố giữ lấy khuôn mặt bình tĩnh nhất, tôi sợ cậu ấy phát hiện ra tôi đang crush cậu ấy, sợ cậu ấy biết đc rồi thì sẽ tránh xa tôi, tôi thik cậu ấy nhưng cũng thật sợ cậu ấy. Tuy nhiên, trái ngược vs khuân mặt tỉnh bơ, 2 tai tôi đỏ ửng lên hi vọng mái tóc của tôi đã che đi đôi tai phản chủ ấy, thật mong sao cậu ấy đừng nhìn thấy nó
- Có chuyện j ko?- bằng một giọng điềm tĩnh nhất tôi hỏi cậu ấy
Crush đăt lên bàn tôi một sấp tài liệu dày cộp, đáp lại tôi bằng chất giọng tôi đã nói vs cậu ấy
- Thầy tổng phụ trách bảo đưa cho cậu- xong cậu ấy quay bước bỏ đi, tôi thở phào nhẹ nhõm
Thì ra là danh sách đăng kí tham gia thi học sinh giỏi, làm tôi tưởng có chuyện j. Chuyện vừa nãy đau tim thật, dù sao tôi cũng rất vui vì đc nói chuyện cùng cậu ấy, mặt dù cậu ấy ko nói quá 3 câu