CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 2 - Chương 7




Lưng tôi đập mạnh xuống sàn, hai buồn phổi đau nhói. Toàn thân ê buốt, tôi chớp mắt nhìn lên trần nhà, cố lấy lại hơi thở.

Gương mặt Parker Smith hiện ra. “Em đang phí thời gian của anh đó. Nếu đã đi tập thì phải tập trung. Tập trung tuyệt đối chứ không được để tâm trí ở tận đâu đâu nữa.”

Tôi nắm tay để anh đỡ đứng dậy. Xung quanh là hơn chục học viên khác của Parker đang hăng say với môn Krav Maga. Căn phòng tập ở Brooklyn cực kỳ nhộn nhịp với bao nhiêu là âm thanh và hoạt động liên tục.

Anh nói đúng. Tôi vẫn còn mải nghĩ ngợi về thái độ kỳ lạ của mẹ tôi lúc về tới Crossfire trưa nay.

“Em xin lỗi.” tôi nói nhỏ. “Em đang nghĩ tới chuyện khác.”

Nhanh như chớp, Parker lao tới chạm vào gối, và vai tôi. “Bộ em tưởng đối thủ của em sẽ chờ em chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tấn công hả?”

Tôi cúi người né, tự ép mình phải tập trung. Parker cũng né, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Cái đầu trọc và nước da màu cà phê sữa sáng bóng dưới ánh đèn huỳnh quang. Phòng tập này vốn là một nhà kho cũ bị bỏ hoang do khủng hoảng kinh tế, cũng một phần bởi địa điểm không tốt. Đó là lý do mẹ và dượng tôi lo lắng đến nỗi cho Clancy đưa đón mỗi lần tôi đi tập. Khu vực này hiện đang có vài dự án tái định cư. Tôi nghĩ đó là dấu hiệu tốt, nhưng mẹ và dượng lại nói như thể tình hình khu này sẽ càng phức tạp hơn.

Tôi chặn được lần tấn công tiếp theo của Parker, rồi phản đòn rất nhanh và mạnh. Tôi cố dẹp hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu cho tới khi về đến nhà.

Khoảng một tiếng sau khi Gedion về, tôi đang trong bồn tắm nước nóng với một lô nến thơm mùi vani xung qianh. Dù tóc vẫn còn ướt cho thấy anh vừa tắm xong ở phòng tập, anh vẫn chui vô bồn với tôi. Lúc anh cởi quần áo, tôi nhìn không chớp mắt.

Gedion bước vô bồn tắm, ngồi xuống sau lưng tôi, kẹp tôi vô giữa hai chân. Anh choàng tay ôm rồi nhấc tôi đặt lên đùi.

“Dựa đi cưng.” Anh thì thầm. “Anh cần cảm thấy em.”

Tôi sung sướng chìm vào vòng tay anh, da thịt cứ thế mềm ra, mong mỏi được anh chạm tới. Tôi khao khát những giây phút này khi cảm xúc mạnh liệt đưa hai đứa tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Cũng là những khoảng khắc tôi cảm nhận được tình yêu không nói thành lời của anh.

“Em lại bị bầm dập hả?” anh áp má sát lên mặt tôi.

“Ừ, tại em không tập trung gì hết.”

“Nhớ anh hả?” mũi anh cọ trên vành tai.

“Được vậy cũng đỡ.”

Anh im bặt, rồi đổi thái độ. “Nói anh nghe coi em bận tâm vì chuyện gì?”

Tôi thích cái cách anh luôn đoán được tâm trạng tôi và phản ứng rất phù hợp. Tôi cũng luôn cố gắng làm như vậy với anh. Thật sự là để duy trì mối quan hệ giữa hai người vốn đòi hỏi cao về cảm xúc thì sự linh hoạt là rất cần thiết.

Tôi siết chặt tay anh rồi kể chuyện mẹ hồi trưa.

“Em cứ tưởng lúc đó mẹ nhìn thấy bố... Trưa giờ em cứ nghĩ... Anh có hệ thống ghi hình ở khu vực trước tòa nhà mà phải không?”

“Có chứ. Để anh coi thử cho.”

“Tổng cộng chỉ trong vòng mười phút là cùng. Em muốn coi thử coi là cái gì thôi.”

“Rồi, coi như xong”

Tôi ngửa mặt ra sau sau trả ơn anh bằng một nụ hôn. “Cảm ơn anh.”

Gedion đặt môi lên vai tôi. “Cưng à, anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho em mà.”

“Kể cả kể em nghe về quá khứ của anh hả?” nói xong tôi lập tức tự trách mình khi cảm thấy anh hơi căng thẳng. “Không phải ngay bây giờ.” Tôi vội vàng nói thêm. “Chỉ cần hứa với em là anh sẽ làm thôi.”

“Ngày mai lên văn phòng ăn trưa với anh đi.”

“Lúc đó thì anh kể hả?”

Gedion thở hắt ra. “Eva à!”

Tôi quay đi, buông tay anh ra, thất vọng vì sự né tránh thường lệ. Vịn lên thành bồn tắm, tôi chuẩn bị bước ra, tránh xa người đàn ông đã khiến tôi tưởng là gần gũi nhất trên đời nhưng hóa ra lại vô cùng xa cách. Ở cạnh anh tôi lại đau đầu, vì cứ mỗi lần tôi nghĩ mình khá chắc chắn về một thứ gì đó thì ngay vài giây sau lại phải bắt đầu thấy nghi ngờ về chính điều đó. Lần nào cũng như lần nào.

“Em xong rồi.” tôi lẩm bẩm, thổi tắt một ngọn nến. Một làn khói bay lên, mỏng manh và mơ hồ như chính sự thấu hiểu của tôi về người yêu. “Em đi ra đây.”

“Không được.” tay anh vòng qua ngực giữ tôi lại. Nước chảy tung tóe khắp nơi, hỗn loạn như tâm trạng tôi lúc này.

“Buông em ra, Gedion.” Tôi nắm cổ tay anh kéo ra.

Anh úp mặt vào cổ tôi, ngoan cố. “Rồi, sẽ tới lúc đó, được không em? Chỉ là... không phải bây giờ.”

Tôi hơi nguôi, cảm thấy một chút thỏa mãn khi đoán trước được câu trả lời của anh.

“Tối nay mình đừng nói chuyện đó nữa được không?” anh thì thầm, vẫn không buông tay. “Đừng cãi nhau nữa, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi. Mình gọi cái gì về ăn rồi coi tivi, rồi ôm nhau nằm ngủ. Được không em?”

Tôi nhận ra có gì đó không ổn nên quay lại nhìn anh. “Anh bị sao vậy?”

“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”

Nước mắt chực trào vì tôi biết anh vẫn đang giấu tôi rất nhiều chuyện. Hai đứa cứ y như đang dò dẫm đi trong bãi mìn, lúc nào cũng có thể vấp phải những bí mật và những nỗi niềm không thể nói ra.

“Được rồi.”

“Anh muốn được ở bên em mà không phải cãi vã gì hết, Eva à.” Anh vân vê ngón tay trên má tôi. “Cho anh được làm vậy nhé, bây giờ thì ôn anh một cái đi.”

Tôi quay lại, thu mình vào giữa hai chân anh, nâng mặt anh trên tay rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Tôi hôn anh dịu dàng, trìu mến, nâng niu môi anh như dỗ dành, làm cho hai đứa quên đi hết mọi chuyện rối rắm trước mắt.

“Hôn anh đi.” Gedion thì thào, tay đỡ lưng, không ngừng vuốt ve tôi. “Hôn bằng cả trái tim đó.”

“Ừ. Lúc nào cũng vậy mà.” Tôi hứa hẹn.

“Cưng ơi!” anh luồn tay vô mái tóc ướt dũng, giữ tôi lại rồi bắt đầu một nụ hôn điên dại.

Ăn tối xong, Gedion ngồi tựa lưng lên trên đầu giường, đặt máy tính trên đùi tiếp tục làm việc. Tôi cũng nằm sấp trên giường coi tivi, chân đong đưa nghịch ngợm.

“Em thuộc hết lời thoại của phim này rồi phải không?” anh hỏi để kéo tôi ra khỏi cái màn hình tivi đang chiếu phim Ghostbuster. Trên người Gedion đang mặc mỗi cái quần đùi màu đen.

Tôi rất thích nhìn thấy anh trong bộ dạng thư thái, thoải mái và gần gũi như vậy. Tôi tự hỏi Corinne đã từng thấy cảnh này chưa. Nếu có, hẳn cô nàng cũng đang vô cùng muốn có lại nó. Tôi biết, bởi chính tôi cũng sẽ rất tuyệt vọng nếu bị tước mất đặc ân này.

“Chắc vậy.” tôi thú nhận

“Và em cứ phải đọc to lên mới được hả?”

“Vậy thì có sao không, cục cưng?”

Anh cười, thích thú. “Không sao. Em coi bao nhiêu lần rồi?”

“Một triệu triệu lần thôi.” Tôi quay lại chống hai tay hai chân nhỏm dậy. “Nữa không?”

Anh nhướng một bên mắt.

“Anh là keymaster* phải không?” tôi gầm gừ, bò tới gần.

* Keymaster: Tên một con ma nhập vào một nhân vật trong phim Ghostbuster.

“Em mà nhìn anh kiểu đó thì em muốn anh là ai cũng được.”

Tôi nheo mắt lại, nhìn anh, thở dồn dập. “Anh có muốn nhập vô thân xác này không?”

Anh nhoẻn miệng cười, dẹp máy tính qua một bên. “Lúc nào cũng muốn hết.”

Tôi bò lên vòng tay ôm lấy vai anh, thì thào. “Hôn em đi, hỡi kẻ đánh cắp thân xác.”

“Lời thoại đâu phải vậy đâu. Mà hôm bữa em nói anh là vua hưởng thụ gì mà. Sao giờ thành kẻ ăn cắp thân xác người khác rồi?”

Tôi bắt đầu chuyển động nghịch ngợm. “Em muốn anh là ai cũng được mà, quên rồi hả?”

Gedion túm lấy tôi rồi ngửa đầu ra sau. “Vậy giờ em muốn sao?”

“Anh là của em.” Tôi cắn nhẹ lên cổ anh. “Của riêng em thôi.”

Tôi không thở nổi, ráng hét lên nhưng mũi và miệng bị bót nghẹt. Chỉ một tiếng rên vụt thoát ra ngoài, còn lại bao nhiêu lời kêu cứu hoảng loạn tắt đi trong lồng ngực.

Tránh ra đi, dừng lại, đừng có đụng vô tôi nữa... Chúa ơi, đừng làm vậy nữa mà....

Mẹ đâu rồi? Mẹ ơi...

Tay Nathan bịt chặt miệng làm môi tôi đau nói. Sức nặng cơ thể hắn đè lên người khiến đầu tôi lún sâu xuống gối. Tôi càng chống cự thì hắn càng hăng tiết, thở hổn hển như con thú, lao tới tìm cách ấn vào trong tôi. Cái quần lót vẫn còn trên người giúp tôi ngăn cơn đau xe da phải nếm chịu vô số lần trước đây.

Như thể đọc được ý nghĩ đó, hắn rít lên bên tai tôi. “Bây giờ thì chưa đâu, nhưng rồi mày sẽ biết đau là gì.”

Tôi chiết điếng người như bị tạt gáo nước lạnh. Tôi biết giọng nói này.

Gedion. Không!

Tim đập thình thịch hai bên tai, tôi thấy bụng mình quặn thắt, cơn buồn nôn kéo tới dâng lên cuống họng.

Không thể nào diễn tả hết cảm giác bệnh hoạn khi bị chính người mình tin cậy nhất cưỡng bức.

Nỗi sợ hãi xen lẫn với cơn giận dữ dâng trào, trong đầu tôi bỗng vang lên lời Parker khi dạy mấy động tác cơ bản.

Và tôi quyết định tấn công người yêu của mình, người có cơn ác mộng vô tình trùng hợp với con ác mộng của tôi theo một cách tồi tệ kinh hoàng nhất. Cả hai đứa đều từng bị lạm dụng tình dục, nhưng trong giấc mơ tôi vẫn là nạn nhân, còn anh lại biến thành thủ phạm, hung hãn trả đũa kẻ đã tấn công mình, quyết tâm khiến hản phải nếm chịu những đau đớn nhục nhã mà anh đã trải qua.

Tay tôi bót lấy yết hầu buộc anh giật lùi ra một chút, thêm một cú thúc gối lên giữa hai chân đẩy anh bật ngửa ra sau. Tôi lăn khỏi giường, rớt bịch xuống sàn nhà rồi lồm cồm bò dậy chạy ra cửa.

“Eva!” Gedion thở hổn hển, dường như đã tỉnh hẳn và biết chuyện gì vừa xảy ra. “Chúa ơi. Eva, chờ đã!”

Tôi phóng ra khỏi cửa chạy nhanh vô phòng khách.

Tôi chui vào một góc tối, ngồi xuống cuộn người lại, hớp lấy không khí, khóc nấc lên thành tiếng vọng khắp nhà. Tôi cắn răng chúi xuống đầu gối khi ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên, vẫn ngồi yên không nhúc nhích hay nói năng gì khi Gedion bước ra phòng khách một lúc sau đó.

“Eva ơi? Chúa ơi, em có sao không? Anh có... làm em đau không?”

Bác sĩ Petresen gọi đó là chứng rối loạn tình dục bất thường trong giấc ngủ, một biểu hiện của chấn thương nghiêm trọng về tâm lý mà Gedion từng trải qua. Đối với tôi nó đơn giản là cái địa ngục mà hai đứa đang rớt xuống.

Nhìn anh mà tim tôi tan nát. Dáng vẻ tự hào thường trực bị thay bằng vẻ thảm hại, hai vai rụt lại, đầu cúi xuống. Anh đã mặc quần áo, tay xách theo túi đồ, ngừng lại bên quầy bếp. Tôi vừa định mở miệng thì nghe tiếng kim loại rơi xuống mặt đá.

Lần trước tôi đã ngăn không cho anh bỏ đi. Lần này tôi không làm được vậy.

Lần này tôi muốn anh đi.

Tiếng chốt cửa rất khẽ vang lên trong màn đêm yên ắng. Tôi thấy trong lòng mình có gì đó vừa tắt lịm. Nỗi sợ hãi tuôn ra theo nước mắt. Ngay khi anh vừa đi khỏi, nỗi nhớ đã dâng trào. Tôi không muốn anh ở lại, cũng không muốn anh đi.

Tôi không nhớ mình cứ ngồi như vậy bao lâu trước khi đủ sức đứng lên đi ra sa lông. Tôi lờ mờ nhận ra trời vừa hửng sáng khi nghe văng vẳn tiếng điện thoại di động của Cary reo. Không lâu sau, Cary chạy ào ra phòng khách.

“Eva!” anh lập tôi, ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu rồi. “Hắn ta điên Tới mức nào hả?”

Tôi chớp mắt nhìn anh. “Sao?”

“Cross vừa gọi điện, nói đêm qua anh ta lại gặp ác mộng.”

“Không xảy ra chuyện gì hết.” một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

“Nhìn em giống như đã có chuyện rồi. Nhìn em…”

Tôi nắm tay anh lại khi anh đứng dậy, miệng bật tiếng chửi.

“Em không sao.”

“Khỉ thật, Eva à, anh chưa bao giờ thấy em như vậy. Anh không chịu được.” rồi Cary ngồi xuống bên cạnh, kéo tôi vào vai anh. “Vậy là quá đủ rồi đó, cắt đứt với hắn đi.”

“Bây giờ em không thể quyết định được.”

“Chứ em còn chờ gì nữa?” Cary nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em định chờ tới khi nó từ một chuyện tình không có kết quả thành một vết thương suốt đời luôn hả?”

“Em mà bỏ anh ấy thì anh ấy chẳng còn ai. Em không thể.”

“Đó đâu phải là chuyện của em. Eva à... trời ơi, em đâu phải có trách nhiệm phải cứu vớt hắn ta.”

“Nhưng mà... Anh không hiểu đâu.” Tôi ôm chầm lấy anh, vùi mặt lên vai anh, òa khóc. “Anh ấy cứu em.”

Khi nhìn thấy chìa khóa Gedion bỏ lại bên quầy bếp, tôi nôn thốc nôn tháo, suýt nữa còn không kịp chạy qua bồn rửa.

Sau khi bao tử đã trống trơn, một cơn đau chợt xâm chiếm, khủng khiếp đến mức tôi không đứng nổi. Bám vào mép kệ bếp, tôi thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi, òa khóc nức nở, tưởng chừng như mình không thể nào sống thêm năm phút nữa, đừng nói chi là cả ngày. Nói chi là cả đời.

Lần trước Gedion trả chìa khóa lại, hai đứa đã chia tay trong bốn ngày. Tôi không khỏi nghĩ rằng lần này biết đâu chừng là chia tay luôn. Tôi đã làm gì vậy hả trời? Sao tôi không giữ anh lại? Sao tôi lại không nói lời nào khi anh đi?

Điện thoại báo có tin nhắn. Tôi vội móc trong túi xách ra, thầm mong đó là Gedion. Sáng giờ anh đã gọi điện cho Cary ba lần rồi, mà vẫn chưa nói gì với tôi.

Khi thấy tên anh hiện trên màn hình, một nỗi đau nhói xen lẫn ngọt ngào xuyên qua ngực tôi.

Hôm nay anh làm việc ở nhà. Angus sẽ chờ ở dưới để đưa em đi làm.

Nỗi sợ hãi làm bụng tôi quặn thắt. Hai đứa vừa có một tuần vô cùng vất vả, nên cũng dễ hiểu nếu anh cảm thấy mệt mỏi. Dù vậy thì một nỗi sợ ngấm ngầm lạnh lẽo vẫn cồn cào trong bụng làm tôi nổi da gà.

Tay tôi run run khi bấm phím trả lời. Vậy tối nay có gặp nhau không?

Im lặng một lúc nây, tôi sốt ruột định nhắn thêm một tin nữa thì anh trả lời: Không chắc đâu. Anh có hẹn với bác sĩ Petersen rồi còn nhiều việc phải làm nữa.

Tôi nắm chặt cái điện thoại trong tay, phải bấm tới ba lần mới xong dòng chữ để gửi đi. Em muốn gặp anh.

Im lặng đáng sợ. Tôi chịu hết nổi cơn hoảng loạn, nhấc điện thoại bàn lên định gọi thì có tin nhắn tới: Để anh coi sao.

Trời ơi... nước mắt lã chã làm tôi không nhìn rõ dòng chữ trên màn hình. Tôi biết anh đã bỏ cuộc rồi. Đừng bỏ chạy. Em không bỏ cuộc đâu.

Lại thêm một lần chờ đợi mỏi mòn. Em nên làm vậy đi.

Tôi đấu tranh tư tưởng có nên gọi điện xin nghỉ phép hôm nay không. Nhưng rồi tôi quyết định đi làm. Đã có rất nhiều lần tôi để mình rơi vào cái lối mòn tự hủy hoại bản thân để quên đi những nỗi đau. Dù biết mất Gedion tôi sẽ không sống nổi, nhưng đánh mất bản thân mình thì còn tệ hơn cái chết.

Tôi phải cố mà sống, cố mà vượt qua, từng chút một. Thế là khi tới giờ đi làm, tôi leo lên chiếc Bentley đang chờ sẵn. Nét mặt lạnh tanh của Angus chỉ làm tôi thêm lo lắng, nên tôi đóng cửa ngăn lại, đưa mình vào chế độ tự vệ có thể sống sót qua một ngày dài trước mặt.

Cả ngày hôm đó trôi qua khá mập mờ. Tôi làm việc chăm chỉ và tập trung để không phải phát điên, dù thật lòng tâm trí vẫn không thể nào tập trung công viêc. Tới giờ nghỉ trưa tôi lại tìm mấy việc lặt vặt để làm vì không nuốt nổi thứ gì, cũng không muốn nói chuyện với ai. Chiều đó suýt nữa tôi đã bỏ lớp Krav Maga, nhưng rồi cũng cố lết đi tập và ráng tập trung như lúc ở công ty. Tôi không cho phép mình dừng lại, dù cho con đường phía trước chưa chắc gì tôi đã vượt qua nổi.

“Tốt hơn rồi đó.” Lúc giải lao Parker nói. “Em vẫn chưa tập trung, nhưng đỡ hơn hôm qua rồi.”

Tôi gật đầu rồi lấy khăn lau mồ hôi. Lúc đầu tôi quyết định tập với Parker chỉ là để rèn luyện thêm thể lực ngoài việc tập thể dục ra thôi, nhưng những gì xảy ra đêm qua cho thấy khả năng tự vệ là thứ vô cùng quan trọng.

Hình xăm trên bắp tay Parker nhấp nhô khi anh giơ chai nước lên uống. Vì thuận tay trái, nên động tác đó cũng làm chiếc nhẫn cưới màu vàng trên ngón tay áp út sáng lên dưới ánh đèn. Tôi sực nhớ, nhìn xuống cái nhẫn của mình. Tôi nhớ khi Gedion tặng tôi chiếc nhẫn này, anh nói mấy chữ X nạm kim cương bao xung quanh sợi dây bằng vàng giống như anh đang bảo bọc cho tôi. Tôi tự hỏi giờ đây anh có còn nghĩ như vậy nữa không. Không biết anh có còn muốn cố gắng tiếp tục chuyện của hai đứa nữa không. Về phần tôi, thề có Chúa là tôi chưa hề từ bỏ.

“Sẵn sàng chưa.” Parker vứt chai nước vào sọt rác.

“Nhào vô đi.”

Anh cười. “Có thể chứ.”

Parker là ông thầy nghiêm khắc, nhưng có thể nói bản thân tôi cũng cố gắng rất nhiều. Tôi để hết tâm trí vào bài tập, tìm cách xả mọi ưu phiền căng thẳng qua từng động tác. Mỗi lần tấn công được một đòn là tôi lại củng cố thêm quyết tâm tiếp tục chiến đấu cho tình yêu trắc trở của mình. Tôi sẵn sàng cố gắng nhiều hơn nữa, sẵn sàng trở thành một chỗ dựa cho Gedion để hai đứa có thể vượt qua mọi khó khăn. Và tôi sẽ nói cho anh biết điều đó, dù anh có muốn nghe hay không đi nữa.

Hết một tiếng đồng hồ, tôi tắm rửa, chào tạm biệt mọi người rồi bước ra bên ngoài trong không khí buổi tối vẫn còn hơi oi bước. Clancy đã đánh xe tới, đang đứng tựa vô mũi xe với dáng điệu cảnh giác mà nhìn sơ qua ai cũng nhận ra là của vệ sĩ chuyên nghiệp. Dù trời rất nóng anh vẫn mặc áo khoác để che vũ khí đeo bên sườn.

“Tập tành ổn không?” anh đứng thẳng người dậy mở cửa cho tôi. Từ khi biết Clancy tới giờ, mái tóc vàng thẫm của anh luôn cắt húi cua kiểu quân đôi, cái kiểu tóc càng làm anh mang một vẻ u sầu khó tả.

“Vẫn đang học thôi.” Tôi ngồi vô băng sao, kêu Clancy chở tôi về chỗ của Gedion. Tôi có chìa khóa nên tự mở cửa vô được.

Trên đường đi tôi thắc mắc không biết hôm nay Gedion có tới chỗ bác sĩ Petersen như đã hẹn không. Anh đồng ý đi trị liệu là vì tôi, nên nếu tôi không còn quan trọng nữa thì biết đâu anh thấy không có lý do gì để tiếp tục việc đó.

Tôi bước vào gian sảnh sang trọng nền nã của tòa nhà, tới bên quầy lễ tân đăng ký. Lúc vô tới thang máy riêng tôi bắt đầu thấy lo. Cách đây ít lâu Gedion đã đưa tên tôi vào danh sách khách được ra vô thoải mái, một việc làm có ý nghĩa rất đặc biết với cả hai đứa bởi căn hộ này là một nơi trú ẩn thiêng liêng của anh mà rất ít người được lui tới. Tôi là người tình duy nhất từng qua đêm ở đây, và cũng là người duy nhất, ngoài những người phục vụ phòng, có chìa khóa riêng. Mới hôm qua đây tôi còn yên tâm là mình sẽ được chào đón, còn bây giờ...

Bước vào gian sảnh lát đá cẩm thạch trắng đen như bàn cờ được trang trí bằng rất nhiều hoa loa kèn trắng, tôi hít một hơi dài trước khi mở cửa, chuẩn bị tinh thần vì không biết sẽ nhìn thấy anh đang làm gì. Lần trước khi anh làm vậy với tôi trong cơn ác mộng, anh đã hoàn toàn suy sụp, nên giờ đây tôi không khỏi sợ hãi khi nghĩ tới tâm trạng của anh. Tôi lo sợ chứng rối loạn trong giấc ngủ này sẽ khiến hai đứa mất nhau.

Nhưng vừa vào tôi đã biết anh không có ở nhà. Căn nhà thiếu mất hơi ấm nồng nàn quen thuộc của anh.

Đèn tự động bật sáng khi tôi bước vào gian phòng khách sang trọng, cố dặn mình cứ tự nhiên như ở nhà. Tôi đi tới cuối hành lang nơi có căn phòng của mình, đứng lại trên ngưỡng cửa một chút để làm quen với cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy bản sao của phòng ngủ bên nhà tôi. Dù giống một cách khó hiểu, từ màu tường cho đến đồ nội thất và tấm trải giường hay màn cửa, nhưng không hiểu sao nó vẫn khiến tôi thấy sợ sệt kỳ lạ.

Gedion làm văn phòng này như một nơi trú ẩn để tôi có thể trốn vào mỗi khi muốn ở một mình. Theo một cách nào đó thì lúc này tôi đang chạy trốn, nên quyết định dùng căn phòng này thay vì phòng ngủ của anh.

Tôi để đồ trên giường rồi đi tắm, xong mặc cái áo thun của Cross Industries mà Gedion để sẵn trong tủ. Tôi ráng không nghĩ tới chuyện anh đang làm gì mà vẫn chưa về nhà, ra phòng khách mở tivi lên rồi rót một ly rượu vang. Vừa lúc đó thì điện thoại di động reo.

“Alo?” Cuộc gọi tới từ một số máy lạ.

“Eva hả? Shawan đây nè.”

“À, chào Shawan.” Tôi cố không tỏ ra thất vọng.

“Mình gọi cho bồ giờ này có trễ quá không?”

Tôi nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ, lòng vừa lo vừa tức. Anh đang ở đâu sao vẫn chưa về? “Không sao đâu mình chỉ đang coi tivi thôi.”

“Xin lỗi nha tối hôm qua mình không nghe cuộc gọi của bồ được. Mình biết là cũng hơi gấp, nhwung bồ có muốn đi coi buổi biểu diễn của nhón Six-Ninths thứ Sau này không?”

“Buổi biểu diễn của ai?”

“Six-Ninths. Bồ không biết hả. Mình theo dõi lâu rồi nên được ưu tiên mua vé trước. Vấn đề là bạn bè mình ai cũng thích hip hop với nhạc trữ tình hết, bồ là... hy vọng cuối cùng của mình đó, mình mong là bồ thích nhác alternative rock.”

“Mình thích alternative rock mà.” Điện thoại tôi báo đang có cuộc gọi đến. Khi thấy tên Cary, tôi chuyển cuộc gọi vô hộp thư thoại vì biết mình có thể gọi lại cho anh ngay.

“Sao mình đoán tài quá không biết!” Shawan cười sung sướng. “Mình có bốn vé nè, bồ rủ thêm ai cũng được. Gặp nhau lúc sáu giờ rồi kiếm gì ăn nhé? Chín giờ buổi biểu diễn mới bắt đầu.”

Gedion bước vô ngay khi tôi vừa trả lời Shawan. “Hẹn như vậy nha.”

Anh đứng lại sau cánh cửa, một tay cầm áo khoác, tay kia cầm cặp da, nút áo sơ mi bật tung. Anh vẫn giấu mình sau cái mặt nạ, tuyệt nhiên không để lộ chút cảm xúc nào khi thấy tôi đang ngồi trên ghế sô pha của anh, mặc áo của anh, uống rượu của anh và coi tivi của anh. Anh nhìn tôi từ đầu tới chân, nhưng đôi mắt đẹp vẫn lạnh như băng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình kỳ cục và vô duyên gì đâu.

“Mình sẽ báo lại với bồ vụ cái vé thứ hai nhé.” Tôi nói với Shawan rồi từ từ đứng dậy cho đỡ đường đột, “Cảm ơn bồ đã nghĩ tới mình.”

“Mình rất vui vì bồ chịu đi. Chắc chắn tụi mình sẽ có một buổi tối rất vui.”

Tôi hứa với Shawan ngày hôm sau sẽ gọi lại rồi cúp máy. Trong lúc đó thì Gedion đã đặt cái cặp xuống, thảy áo khoác lên thành ghế bên cạnh bàn nước.

“Em tới đây bao lâu rồi?” anh hỏi, tay nới cái cà vạt ra.

Tôi đứng đó, hai tay toát mồ hôi khi nghĩ có khi sắp bị anh đuổi ra khỏi nhà. “Chưa lâu lắm.”

“Ăn gì chưa?”

Tôi lắc đầu. Cả ngày nay tôi không ăn được gì, nhờ buổi trua uống một ly sinh tố protein nên mới đi tập được với Parker nổi.

“Vậy gọi gì ăn đi.” Anh đi ngang qua tôi vô hành lang. “Thực đơn mấy quán giao đồ ăn tận nhà để trong ngăn kéo kế bên tủ lạnh đó. Anh đi tắm cái đã.”

“Anh có ăn không?” tôi hỏi với theo.

Gedion không quay lại. “Có. Anh cũng chưa ăn gì hết.”

Cuối cùng, tôi vừa quyết định chọn bánh mì tươi với súp cà chua thì điện thoại reo lần nữa.

“Cary hả?” tôi nhấc máy, ước gì mình đang ở nhà với anh để khỏi phải đối mặt với cuộc chia tay sắp diễn ra.

“Ừ, hồi nãy Cross có qua đây tìm em đó, anh đuổi hắn ta đi rồi.”

“Cary ơi.” Tôi thở dài. Không trách Cary được, đổi ngược là tôi thì tôi cũng làm vậy. “Cảm ơn anh báo cho em biết nhé.”

“Em đang ở đâu?”

“Em ở nhà Gedion đợi anh ấy nãy giờ. Anh ấy vừa về tới. Chắc em sẽ về nhà sớm thôi.”

“Chuẩn bị cho hắn một trận hả?”

“Chắc người bị cho một trận là em thì có.”

Cary thở hắt ra. “Anh biết em chưa sẵn sàng cho chuyện này, nhưng như vậy là cách giải quyết tốt nhất. Em nên gọi cho bác sĩ Travis càng sớm càng tốt, ông ấy sẽ giúp em nhìn rõ vấn đề hơn đó.”

Tôi cố nuốt cục nghẹn trong cổ họng. “Em... ừ, có lẽ vậy.”

“Em ổn không?”

“Em muốn ít ra cũng chia tay trong danh dự, mặt đối mặt với nhau.”

Cái điện thoại bị giật khỏi tay tôi.

Gedion nhìn tôi khi nói tiếp, “tạm biêt, Cary.” Rồi tắt nguồn điện thoại, bỏ lên bàn. Anh mặc cái quần lưng xệ màu đen, tóc vẫn còn ướt. Nhìn thấy anh tôi chợt đau nhói lòng khi nghĩ đến tất cả những gì mình sắp sửa mất – những khát khao thèm muốn đến nghẹt thở, cảm giác gần gũi dễ chịu, hay cái cảm giác mọi cố gắng đều xứng đáng bởi một múc đích lớn lao nhưng mong manh dễ vỡ...

“Em hẹn gì với ai đó?”

“Hả? À, à Shawan, em dâu của Mark. Cô ấy có vé xem ca nhạc tối thứ Sáu.”

“Em chọn được món ăn chưa?”

Tôi gật đầu, tay mên mê mép cái áo thun dài tới đùi, tự nhiên thấy ngượng nghịu.

“Rót cho anh một ly gì mà em đang uống đi.” Anh với qua người tôi cầm cái thực đơn lên. “Để anh gọi, em ăn gì?”

Tôi thở phào khi đi qua tủ để ly. “Súp với bánh mì giòn.”

Khi mở nút chai rượu lúc nãy khui uống dở, tôi nghe anh gọi đồ ăn bằng giọng nói gay gắt mà tôi đã yêu từ lần đầu tiên được nghe. Lúc anh gọi súp cà chua với mì gà, tôi nghe ngực mình thắc lại, không ngờ anh không cần hỏi cụ thể mà vẫn biết tôi muốn ăn cái gì. Đây chính là một trong những điều may mắt khiến tôi cảm thấy định mệnh của hai đứa là phải ở bên nhau, nếu có thể vượt qua được con đường chông gai này.

Tôi đưa anh ly rượu vừa rót, nhìn anh uống một hớp. Gedion có vẻ mệt, không biết đêm qua anh có thức trắng giống tôi không.

Anh hạ ly xuống, liếm chút rượu còn dính trên môi. “Anh có qua nhà tìm em. Chắc Cary nói với em rồi chứ gì.”

Tôi đưa tay xoa ngực đang đau nhói. “Em xin lỗi vì ăn mặc như vầy. Khỉ thật, em không tính toán kỹ lắm.”

Anh tựa người lên kệ bếp, bắt chéo chân. “Nói tiếp đi.”

“Em tưởng anh có ở nhà. Mà đáng lẽ em nên gọi điện thoại trước. Lúc tới thấy anh chưa về đáng lẽ em nên đợi lúc khác quay lại chứ không nên tự tiện như vầy.” Mắt tôi cay xè. “Em rối quá, không biết phải làm sao nữa.”

Anh hít một hơi dài làm ngực căn phồng. “Nếu em đang chờ anh nói lời chia tay thì em không cần chờ nữa đâu.”

Tôi vịn tay lên thành kệ cho khỏi té. Vậy thôi ư? Hết rồi sao?

“Anh không làm vậy được.” Anh nói dứt khoát. “Thậm chí anh sẽ không cho em bỏ anh đâu, nếu đó là lý do em tới đây.”

Cái gì? Tôi nhăn mặt. “Anh bỏ chìa khóa lại nhà em mà.”

“Giờ anh muốn lấy lại.”

“Gedion!” tôi nhắm mắt lại cho hai hàng nước chảy ra. “Anh là đồ khốn.”

Tôi quay lưng bỏ vô phòng của mình, bước đi nhanh và hơi loạng choạng dù mới chỉ uống rất ít rượu.

Chưa kịp tới của phòng thì tôi đã bị Gedion nắm tay kéo lại.

Anh ghé sát tai tôi, nói cộc lốc. “Anh sẽ không theo em vô đó. Nhưng anh muốn em ở lại đây nói chuyện với anh, hay ít ra là nghe anh nói. Dù gì em cũng bỏ công tới đây rồi.”

“Em muốn đi lấy một thứ.” Cổ tôi nghẹn lại, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ đó.

Anh buông tay ra, tôi vội đi vô phòng tìm túi xách, rồi quay mặt lại nhìn anh. “Lúc anh bỏ cái chìa khóa lại anh có muốn chia tay không?”

Gedion đứng ở ngưỡng cửa, hai tay giơ cai, siết chặt lấy cái khung cửa như thể đang cố kéo mình lại không cho đi theo tôi vô phòng. Tư thế đó làm cơ thể anh hiện ra tuyệt vời, với cơ bắp hoàn hảo, dải dây rút ở lưng quần ôm sát xương hông. Tôi thèm muốn anh trong từng hơi thở.

“Lúc đó anh không có nghĩ xa như vậy.” Anh thừa nhận. “Anh chỉ muốn em cảm thấy an toàn thôi.”

Tay tôi nắm chặt lại. “Anh đã xé nát tim em đó, Gedion. Anh không biết khi thấy cái chìa khóa nằm lại, em đã đau đớn đến mức nào đâu.”

Anh nhắm nghiền mắt, đầu cúi thấp. “Anh không có suy nghĩ kỹ, anh cứ tưởng làm vậy là đúng...”

“Dẹp cái sự hào hiệp đó đi. Đừng bao giờ làm như vậy nữa.” Giọng tôi hơi lạc đi. “Em chỉ nói với anh một lần này thôi, anh nhớ cho kỹ, nếu anh còn trả lại em cái chìa khóa đó nữa là coi như mình chia tay nhau luôn. Không bao giờ em quay lại nữa. Anh hiểu không?”

“Anh hiểu. Anh chỉ không biết em có hiểu không thôi.”

Hơi thở run run, tôi bước tới gần anh. “Đưa tay ra đây.”

Anh hạ tay phải xuống, chìa về phía tôi.

“Hồi trước là anh tự lấy chìa khóa chứ em chưa bao giờ đưa cho anh hết.” Tôi ép hai bàn tay lên tay anh, đặt món quà vào đó. “Bây giờ em cho anh chìa khóa vô nhà em.”

Tôi buông tay, bước lùi ra một chút khi anh nhìn xuống cái chìa khóa có gắn cái móc hình chữ X sáng bóng. Đó là cách tốt nhất để chứng tỏ nó là của anh, được tôi trai cho anh một cách tự nguyện.

Gedion siết chặt món quà trong tay. Sau một lúc lâu, anh ngước lên nhìn tôi, nước mắt chảy dài trên gương mặt.

“Ôi, không…” Tim tôi như vỡ vụn đau đớn. Tôi ôm lấy mặt anh, ngón tay chùi mấy giọt nước trên gò má. “Đừng mà...”

Gedion nhấc tôi lên, ấn lên môi một nụ hôn. “Anh không thể xa em được.”

“Suỵt!”

“Anh sẽ làm em tổn thương. Mà anh đã làm rồi còn gì nữa. Em không đáng bị như vậy....”

“Anh đừng nói nữa.” Tôi quắp hai chân lại, ôm chặt lấy người anh.

“Cary có kể anh nghe hôm đó em nhìn như thế nào....” Cả người anh run bần bật. “Em không hiểu hết những gì anh đã gây ra cho em đâu. Anh sẽ hủy hoại em mất, Eva à.”

“Không phải vậy.”

Anh từ từ khuỵu xuống sàn, vẫn ghì chặt lấy tôi. “Anh đã đẩy em vào hoàn cảnh này. Bây giờ thì em không chịu thừa nhận thôi, nhưng từ đầu em đã biết rồi mà. Em đã biết trước anh sẽ gây ra những gì cho em, vậy mà anh lại còn không thể buông tha cho em được nữa chứ.”

“Em sẽ không đi đâu hết. Anh đã khiến em mạnh mẽ hơn lên. Anh cho em một động lực để cố gắng nhiều hơn nữa.”

“Chúa ơi.” Đôi mắt u ám, anh ngồi bệt xuống sàn, duỗi thẳng chân ra, ôm tôi sát vào người. “Tụi mình bế tắc quá. Anh càng tìm cách giải quyết thì lại càng sai thêm. Cứ như vầy hoài mình sẽ hành hạ nhau tới chết mất.”

“Anh im đi, đừng nói mấy chuyện bi quan đó nữa. Anh gặp bác sĩ Petersen chưa?”

Gedion ngửa ra sau dựa đầu lên tường, nhắm mắt lại. “Rồi. Khỉ thật.”

“Anh có kể chuyện tối hôm qua không?”

“Có.” Anh nghiến răng. “Ông ta nói giống y như lần trước, là tụi mình lún quá sâu, chỉ càng làm cả hai thêm khổ sở thôi. Ông ta khuyên mình nên hẹn hò lành mạnh hơn, ngủ riêng một thời gian, giao du với những người khác thay vì lúc nào cũng đi chung với nhau.”

Tôi nghĩ như vậy đúng là sẽ tốt hơn cho cả hai đứa, để cuộc sống và tinh thần cân bằng hơn. “Em hi vọng ông ấy còn có sự lựa chọn khác cho mình.”

Gedion mở mắt ra nhìn tôi đang nhăn nhó. “Anh cũng nói y vậy, giống lần trước.”

“Tụi mình có vấn đề thì đã sao. Cặp nào quen nhau mà chả có vấn đề.”

Anh khịt mũi.

“Thật mà.” Tôi khăng khăng.

“Mình sẽ ngủ riêng nhé. Anh phải ráng hết sức mới làm được đó.”

“Ngủ khác giường thôi hay khác nhà luôn.”

“Khác giường thôi. Vậy là quá sức chịu đựng của anh rồi.”

“Được thôi.” Tôi thở dài, tựa đầu lên vai anh, thầm biết ơn vì hai đứa vẫn còn ở bên cạnh nhau. “Vậy thì em tạm thời chấp nhận được.”

Gedion nuốt nước bọt khó nhọc. “Lúc anh về thấy em trong phòng khách...” tay anh siết chặt quanh người tôi. “Chúa ơi, Eva, khi Cary nói em không có ở bên nhà anh tưởng anh ta nói xạo vì em không muốn gặp anh chứ. Anh còn nghĩ biết đâu em đã đi chơi với người khác.”

“Em không dễ quên vậy đâu, Gedion à.” Thật lòng thì tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quên được anh. Anh là một phần máu thịt của tôi rồi. Tôi ngước lên nhìn anh.

Anh áp cái chìa khóa lên ngực trái. “Cảm ơn em.”

“Đừng bỏ nói lại nữa nhé.” Tôi nhắc.

“Em đừng có hối hận vì đã cho anh nhé.” Anh áp trán lên trán tôi, hơi thở ấm áp phả vào mặt. Hình như anh có thì thầm điều gì đó mà tôi không nghe rõ.

Cũng chả sao. Tôi đang ở bên anh. Sau một ngày dài như ngày hôm qua thì không còn thứ gì trên đời này quan trọng hơn điều đó nữa.