Tô Ly cũng không biết sao sự việc đột nhiên trở nên đương nhiên như vậy, hình như sau khi ba mẹ cậu và bạn trai cậu nói mấy câu trước mặt cậu, thì hộ khẩu của cậu đã chuyển đến dưới tên Phó Mịch rồi.
Rõ ràng là con vẫn chưa đông ý với anh ấy cái gì đâu mà!
Hơn nữa rốt cuộc là Phó Mịch chuẩn bị quà từ bao giờ vậy?
Mua những món đồ quý giá như vậy tặng cho ba mẹ cậu từ bao giờ thế?
Hay là lúc đó cậu nói với Phó Mịch, mẹ cậu muốn đến đón sinh nhật với cậu, thì Phó nhị thiếu giàu nứt đố đổ vách đã chuẩn bị xong rồi?
Nào có phụ nữ nào không thích trang sức rực rỡ.
Phó Mịch không cho Lý Kiều Dư cơ hội từ chối, cười nói: "Nếu bác gái từ chối, vậy chắc chắn là chê con chuẩn bị không đủ tốt rồi."
"Nào có thể chứ?" Lý Kiều Dư phủ nhận ngay lập tức, những thứ đồ tốt bà nhìn thấy không ít, vừa nhìn là đã biết giá của bộ trang sức này không thấp: "Đúng là quý hóa quá."
"Bác gái không nhận là vì không thích sao?"
"Đương nhiên là không phải."
"Không phải là được rồi ạ." Phó Mịch nói rồi là lấy một hộp quà từ bên cạnh: "Cái này là để tặng cho bác trai."
Tô Ly trợn tròn mắt.
Phó Mịch biết trước mẹ cậu sẽ đến, nhưng không hề biết ba cậu cũng sẽ tới, thời gian ngắn như vậy, hắn chuẩn bị quà kiểu gì chứ?
Hơn nữa cả một buổi chiều họ đều bên cạnh nhau, chẳng lẽ Phó Mịch biết phân thân?
Tô Thừa Châu cũng không ngờ, Phó Mịch còn chuẩn bị quà cho mình, hồ hởi hỏi: "Bác có thể mở bây giờ không?"
"Đương nhiên ạ."
Tô Ly cũng rất tò mò, thật ra ba cậu không có yêu cầu quá cao về phương diện vật chất, những thứ châu báu thông thường như ngọc bích, đồ cổ, thư pháp, hội họa ông đều không có hứng thú.
Phó Mịch rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, vậy nên phần quà hắn tặng là một bộ cờ trắng đen.
Tô Ly ngơ ngác nhìn hai hộp cờ kia, quay đầu nhìn Phó Mịch.
Cho hỏi đây là anh lấy từ đạo cụ của đoàn phim sao?
Phó Mịch cười lắc đầu.
Đạo cụ của đoàn phim đâu có được như thế này.
"Chất lượng của loại đá Cáp Kỳ này tốt thật." Hai mắt Tô Thừa Châu phát sáng: "Vậy quân đen này chắc chắn là đá Nachi đen đúng không?"
Phó Mịch cười gật đầu: "Đúng vậy, trước đây con đã cố ý nhờ người mang từ Nhật về đấy ạ."
Tô Thừa Châu một tay cầm quân cờ, nụ cười treo lên trên khóe mắt.
"Bộ cờ này tốt hơn bộ của lão Lưu nhiều!" Tô Thừa Châu nói thầm với Lý Kiều Dư: "Để xem lần sau ông ấy còn huênh hoang với tôi được nữa không!"
Đá Cáp Kỳ có nghĩa là quân cờ từ vỏ sò, dùng vỏ sò xay để tạo thành quân cờ, mà đá Nachi đen, là đặc sản của tỉnh Mie, Nhật Bản, trước mắt trên thế giới chỉ có các thợ thủ công của tỉnh Miyazaki của Nhật Bản mới có công nghệ chế biến độc đáo này.
Tô Ly biết loại cờ này, thường xuyên nghe ba nói đến, chỉ là vẫn chưa được thấy bao giờ.
Tô Thừa Châu luôn muốn có một bộ, chỉ là luôn không tìm thấy bộ thích hợp, bởi vì những quân cờ có chất liệu đặc biệt này, ngoại trừ giá cao, thì chất lượng sản phẩm cũng rất ít có loại đặc biệt tốt.
Giống như một bộ sản phẩm cao cấp, thật sự là có thể nhìn nhưng không thể có, chẳng trách ba cậu lại vui đến thế.
Hơn nữa xét theo chất lượng và độ đánh bóng thủ công, thì ít nhất cũng phải gần 300 nghìn tệ!
"Còn có một bàn cờ mua từ cửa hàng Sơn Xuyên, chỉ là dày 7.2 inch nên hơi nặng, không tiện đem đến đây, lần sau con sẽ nhờ người gửi đến nhà bác."
Tô Thừa Châu đơ người, không ngờ vậy mà vẫn còn một phần quà nữa, hơn nữa lại còn chọc đúng vào sở thích của mình, bất chợt bật cười: "Được rồi, con tận tâm quá!"
Lý Kiều Dư đánh ông một cái: "Sao mà không khách sáo với cháu nó chút nào vậy?"
Tô Thừa Châu nhận được món quà vừa ý, tâm trạng vô cùng khoan khoái, cười nói: "Đã là con cháu nhà mình, sau này đến Tết mua món quà lớn tặng lại không phải là được rồi hay sao?"
"Vậy thì cháu cảm ơn bác trai trước ạ." Phó Mịch nghe thấy câu này cũng cảm thấy vừa lòng thỏa ý vô cùng: "Thật ra hai bác thích là cháu đã vui lắm rồi."
Lý Kiều Dư cũng không thể ngờ, đến thăm ban con trai, lại vô tình vớ được cả bạn trai của con trai.
Bây giờ bà nhìn Phó Mịch càng ngày càng vừa mắt, đã dự tính trong lòng đợi đến khi người lớn hai nhà gặp nhau, thì phải chuẩn bị quà gì cho thông gia mới tốt đây!
Tô Ly đã chịu vâng theo luôn rồi!
Chẳng trách những cô gái Phó gia luôn nói nhị thiếu nhà các cô hào phóng, thế này mà không hào phóng được sao?
Đưa bừa ra cũng là trang sức hàng triệu tệ, bàn cờ với quân cờ giá trị hơn bảy trăm ngàn tệ, không chỉ là hào phóng, mà còn rất xa xỉ nữa!
Mà sau khi tiết mục tặng quà kết thúc, thì chính là tiết mục ăn uống vui vẻ.
Tô Ly nhìn ba người trò chuyện vui vẻ trên bàn cơm, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Mặc dù cậu rất vui khi thấy Phó Mịch giành được sự yêu thích của ba mẹ cậu, nhưng thấy ba mẹ cậu thích Phó Mịch như vậy, thậm trí còn bỏ bơ cả chính con trai của mình, không ngừng gắp đồ ăn cho Phó Mich bảo hắn ăn nhiều lên, thì cảm thấy có chút ghen tị.
Còn có còn là bé cưng của ba mẹ nữa không hả?
"Sao vậy?" Phó Mịch ngồi bên cạnh là người đầu tiên phát hiện sự không bình thường của Tô Ly, bình thường bé con thấy ăn là quên cả đường đi lối về, sao hôm nay lại không động đũa chút nào, vậy nên hắn quay người nhìn cậu: "Không hợp khẩu vị sao?"
Tô Ly vội vàng lắc đầu, em chỉ muốn có một chút cảm giác tồn tại thôi.
"Không phải...."
"Vậy sao ăn có chút đã buông đũa rồi?" Lý Kiều Dư hỏi: "Đây không phải đều là những món con thích ăn hay sao?"
Tô Thừa Châu cũng thấy rất lạ, con trai mình trước giờ không hề kén ăn, sao hôm nay khẩu vị lại kém thế chứ?
"Vẫn đang lo chuyện fan cuồng kia hả?" Thật ra Tô Thừa Châu cũng có chút lo lắng chuyện này: "Nghe nói diễn viên kia đã rời đoàn phim rồi."
Phó Mịch gật đầu: "Vâng, đã xác định cậu ta sẽ rút khỏi bộ phim này rồi, dù sao thì ảnh hưởng cũng không tốt lắm.
Lời này mặc dù không nói rõ, nhưng những người ngồi ở đây đều biết.
Lương Kính Thuần bị kiểu tin đồn tình ái này ảnh hưởng, các fan bên đó chắc chắn sẽ dội ngược lại rất nhiều, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Nhưng idol được tuyển chọn để debut như hắn, điều các fans không thể tha thứ được nhất chính là: "Lấy tiền của tôi, đi nuôi người phụ nữ khác."
Mà trong tình huống như thế này, những nhà đầu tư sành sỏi kia, biết ngay được là hắn đã mất đi lực thu hút fans, không thể cho hắn bắt đầu lại từ đầu nữa*, vậy thì nhất định sẽ vứt bỏ hắn.
*Câu gốc là: "不能从他身上割粉丝的韭菜了" (Cắt tỏi tây của fans từ trên người hắn): là một thuật ngữ phổ biến trong thị trường chứng khoán, có nghĩa là một số nhà giao dịch chứng khoán rời bỏ thị trường thua lỗ, và lực lượng mới tham gia thị trường chứng khoán, cũng giống như tỏi tây, một vụ sẽ phát triển nhanh chóng và một vụ sẽ phát triển trở lại. Ở đây có thể hiểu là sau vụ scandal này những nhà đầu tư thấy Lương Kính Thuần sẽ không thể đợi sóng yên biển lặng rồi lại trồi lên lần nữa, nên sẽ đá hắn luôn.
Đến cả thương hiệu đại diện cũng như vậy, huống hồ là đoàn phim lớn như thế, chẳng có ai muốn chết chung với hắn.
Vậy nên sự rời đi của Lương Kính Thuần là kết quả tất yếu.
Sau khi Tô Ly nghe xong không đồng ý với hắn chút nào, người làm nhiều việc sai lầm như vậy, nếu như còn có được cả danh tiếng và tiền tài, vậy mới đúng là ông trời không có mắt.
"Được rồi, ngoan! Không đáng để em chịu đói một bừa đâu." Phó Mịch gặp cho Tô Ly một chiếc bánh trẻo nhân rau chân vịt nấm truffle: "Không phải là em thích ăn cái này sao? Lúc chúng ta ăn cùng nhau bữa đầu tiên, không phải là còn tranh nhau ăn hả?"
Tô Ly vừa nhìn chiếc bánh trẻo, thì bèn nhớ lại hình ảnh lúc đó.
Lúc đó cậu vẫn đang ship CP Mịch Văn, thấy Phó Mịch và Lê Hựu Nam show tình cảm ngay trước mặt, tức đến mức nhét rất nhiều thứ một lúc còn định ăn luôn cả Phó Mịch, kết quả là không nuốt được Phó Mịch thì thôi, mà lại khiến mình ăn đến đầy cả hơi, lúc về phải uống hai viên thuốc tiêu hóa, lại đi bộ thêm một tiếng đồng hộ mới dịu lại được.
Nhưng mà bây giờ Phó Mịch nhắc lại như vậy, ngược lại lại khiến Tô Ly cảm thấy có chút ngọt ngào.
"Thì ra anh đã thích em lâu vậy rồi hả?" Tô Ly đắc ý hỏi: "Vậy nên lúc đó mới cố ý đến hẹn em đi ăn cơm hả?"
Phó Mịch thoáng nhìn ba mẹ Tô trước mặt, cười hỏi: "Vậy em có nhớ cảnh lần đầu chúng mình gặp nhau không? Lúc đó em đối với anh thế nào, có còn nhớ không?
Dù sao thì Tô Ly cũng chỉ hơi ngơ chứ không ngốc, bị Phó Mịch nhắc nhở như vậy, thì nhớ lại lúc đó vẫn đu CP Mịch Văn, không chấp nhận sự thật CP mình đu đã thành hai người lạ, thái độ đối với Phó Mịch như đối với kẻ thù gϊếŧ cha.
Nhưng nhưng nợ cũ này bằng bất cứ giá nào cũng không thể bị lật lại trước mặt ba mẹ cậu được!
"Em không nhớ nữa." Tô Ly mạnh mẽ lắc đầu phủ nhận: "Nhưng em vẫn nhớ anh không thích ăn rau chân vịt! Nên là em sẽ gắp cho anh chiếc bánh bao kim sa hình con heo nha! Mặc dù nhìn nó có vẻ hơi ngốc, nhưng thật sự rất ngọt rất ngon đó!"
Phó Mịch nhìn bánh bao hình con heo nhỏ mềm mềm mịn mịn trong bát mình, đúng thật là thấy được hình một bé ngốc nghếch trên mặt.
Nào có ai tự ám chỉ mình rất ngon chứ?
"Vậy hả?" Phó Mịch cười hỏi: "Anh chưa ăn bao giờ, phải ăn mới biết có ngọt hay không."
Tô Ly chậm một nhịp mới phản ứng được là mình nói sai cái gì, vội vàng đập lên bàn một cái, ý là hắn đừng có mà "thính" nữa, sau đó cầm đôi đũa lên, ăn một miếng hết cả chiếc bánh trẻo nhân rau chân vịt nấm truffle.
Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư ở đối điện có thông minh hơn nữa, cũng không có từng có thời gian như vậy không.
Thấy con trai lại cầm đũa lên, thì nhất thời cũng yên tâm, chỉ cho là hai người đang nói những lời tình tứ chỉ người trẻ mới hiểu.
Trong mắt ba mẹ, không có gì đáng vui mừng bằng chuyện con mình tình cảm thuân lợi cuộc sống ngọt ngào.
Vậy nên đến tận buổi tối lúc về phòng, nụ cười trên khuôn mặt Tô Thừa Châu và Lý Kiều Dư vẫn không hạ xuống, vả lại trong mấy tiếng đồng hồ trò chuyện, lại càng hài lòng về Phó Mịch hơn.
Không chỉ có gia thế môn đăng hộ đối, mà tình trường của Phó Mịch cũng cực kỳ đơn giản.
Ban đầu Lý Kiều Dư còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là một phú nhị đại, nhưng lạ là chưa từng làm mấy chuyện trêu đùa trai gái.
Sau khi Phó Mịch nghe được ý của bà, thì chỉ hỏi ngược lại một câu: "Vậy gia thế của Tô Ly cũng tốt như thế, chẳng phải là cũng sạch sẽ như vậy sao." Thoáng chốc Lý Kiều Dư đã bị thuyết phục.
Có lẽ cũng vì vậy, nên mới mắt cao hơn đầu nhỉ.
Sau khi nghĩ vậy, Lý Kiều Dư càng hài lòng hơn nữa.
"Hai đứa về nghỉ sớm đi." Lý Kiều Dư cười nói: "Ngày mai ba mẹ đến phim trường xem con quay phim."
Chuyện này hiếm khi xảy ra, bình thường ba mẹ cậu bận rộn, kể cả bận trăm công ngàn việc bỏ chút thời gian đến thăm cậu, thời gian cũng sẽ so le nhau, cố gắng để cậu cảm nhận thời gian ba mẹ bên cậu.
Hiếm khi ba mẹ có thể đến nơi cùng một lúc, Tô Ly đương nhiên là rất vui.
"Ba mẹ ngủ ngon."
"Bác trai bác gái ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đợi sau khi cửa đóng lại, Phó Mịch nắm lấy tay Tô Ly mười ngón đan chặt vào nhau, có thể được coi là đã đợi đến thế giới hai người.
Tô Ly bị nắm tay mới nhớ lại camera ở hành lang, vô thức muốn buông tay Phó Mịch.
"Không sao, bọn họ không dám."
Phó- lắm tiền nhiều của- nhị thiếu thái độ cực kỳ khoa trương.
Tô Ly thật sự muốn cho ba mẹ cậu thấy, đây mới là Phó Mịch chân thật, vừa khoa trương vừa tự tin, cái người vờ ngoan ngoãn trước mặt bọn họ, thật ra là giả đấy!
"Ngày mai là bắt đầu tăng tốc độ quay rồi." Phó Mịch nói: "May là cảnh của em cùng với thái tử không nhiều, nếu không thì em đã phải tăng ca đuổi cảnh rồi."
Nhắc đến đây Tô Ly cũng hơi ủ rũ, rõ ràng tất cả mọi người đều chăm chỉ làm việc của mình, lại vì một người mà đổ sông đổ bể thậm chí còn phải quay lại.
Nhất là Phó Mịch, dường như với mỗi nhân vật hắn đều có cảnh đổi diễn, phân cảnh hậu kỳ của thái tử Tuyên Thịnh không ít, cũng có nghĩa là Phó Mịch có khả năng phải tăng ca.
"Thật ra cũng là chuyện tốt." Phó Mịch an ủi cậu: "Diễn xuất gai mắt của hắn, nếu thật sự phát sóng, mới khiến cả đoàn phim bị bão bình luận hại chết."
Tô Ly ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng thật.
Vậy nên bây giờ cũng có thể coi là trong cái rủi có cái may.
"Vậy anh về nghỉ ngơi sớm đi." Tô Ly nói: "Em nhận được thông báo rồi, sáng ngày mai anh có bốn cảnh quay."
Phó Mịch nghe thấy đoạn đầu không đúng, hỏi: "Anh về nghỉ ngơi, vậy em đi đâu?"
"Em về phòng của em." Tô Ly nói điều đương nhiên: "Trương Thụy Y nói hôm nay cảnh sát lại đến lần nữa, khẳng định một lần nữa là phòng em rất an toàn, nên em có thể chuyển về ở rồi."
"Không được."
Khó lắm mới chung chăn chung gối được, sao có thể để người bên gối chạy mất được.
Phó Mịch kiên quyết phản đối, trong lòng lại lặng lẽ ghi thù, lì xì Trương Thụy Y năm nay -10%.
Đương nhiên Tô Ly biết Phó Mịch đang nghĩ gì, thật ra cậu không ghét việc ngủ cùng với Phó Mịch, nhưng trong đoàn phim, nhiều người qua lại, nếu cậu cứ chạy đi chạy lại ở phòng Phó Mịch, thì cũng lộ liễu quá.
"Em còn nhớ em nợ anh một khoản tiền học phí không."
"Hả?"
Phó Mịch thẳng thắn nói: "Anh dạy em diễn lâu như thế, nợ học phí bao giờ mới thanh toán đây?"
Mặc dù Tô Ly vẫn nhớ chuyện này, cũng nhớ Phó Mịch từng nói sẽ lấy thứ khác để trả học phí, nhưng cậu thật sự không ngờ Phó Mịch lại định làm thế này, bản luận học thuật đàng hoàng sao đột nhiên lại thay đổi xu hướng rồi? "Đây là dáng vẻ của một nhà giáo nên có sao?"
"Đương nhiên là không." Phó Mịch cười nói: "Chuyện này là phúc lợi tinh thần với tư cách là bạn trai của em, xin mời phê duyệt."
Tô Ly có thể không duyệt à?
Cả khách sạn đều là của nhà hắn, cậu còn có thể đi đến phòng khác hả?
Bạn trai xấu xa như vậy, có thể không cần nữa không!