Nếu không phải vì đã đồng ý với Phó Mịch, thời gian này phải dùng đi cùng về với hắn, thì có lẽ Tô Ly sẽ chạy trốn thêm một lần nữa.
Tô Ly thấy diễn xuất của mình như múa rìu qua mắt thợ trước mặt Phó Mịch, không biết có thể che giấu được cảm xúc thật trong lòng mình hay không, ở trước mặt hắn càng lâu, thì càng có cảm giác có thể bị bại lộ.
Tô Ly muốn đi, nhưng lại không lỡ.
Nhìn Phó Mịch đã thay đồ xong nghiêm túc đối diễn trên phim trường, cảm người này nhìn đâu cũng đẹp, giơ tay hạ tay cũng thấy đẹp trai tuấn lãng.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến lúc hoàn thành, sau này không thể gặp mặt mỗi ngày nữa, có thể nhìn thấy thêm được một giây cũng đã quý lắm rồi.
Nhưng những chuyện như yêu thầm bạn trai của người khác thế này, nói cho cùng thì vẫn có hơi vô đạo đức, dù cho Lê Hựu Nam không có ở đây, nhưng Tô Ly vẫn chột dạ vô cớ.
Vậy thì, tạm thời đừng nhìn nữa vậy...
Tô Ly đuổi Phó Mịch trong đầu mình ra, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trương Thụy Y.
[Hạch Đào Tô Ly: Chiều ngày kia mẹ em đến, đây là số hiệu chuyến bay, em có lịch không đi được, chị có thể đến sân bay đón mẹ em không?]
[Thụy Tiểu Trư:???]
[Thụy Tiểu Trư: Sao đột nhiên dì lại muốn đến đây? Ngày kia, ngày mười chín, đến để tổ chức sinh nhật cho cậu hả?]
[Hạch Đào Tô Ly: Mẹ em nói như vậy đó.]
[Thụy Tiểu Trư: Vậy được, cậu chăm chỉ quay phim đi, chuyện này cứ giao cho chị.]
[Hạch Đào Tô Ly: Làm xong em gửi hồng bao cho chị!]
Trương Thụy Y đã bị lì xì lớn của Phó Mịch mua chuộc, nên chẳng thèm để ý đến chút tiền lẻ kia của Tô Ly.
Vì lì xì trong tương lai, vì để [Vạn Vật Phó Tô] sớm ngày HE, Trương Thụy Y nói chuyện này với Phó Mịch trước nhất.
[Thụy Tiểu Trư: Anh Phó, ngày kia mẹ của Tô Ly muốn đến Nam Sơn tổ chức sinh nhật cho cậu ấy!]
Phó Mịch cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn này, thấy Tô Ly đang nghịch điện thoại cách mình một khoảng.
Chuyện lớn như thế, mà nhóc con lại không nói với hắn!
Nhưng mà nghĩ lại thì nhóc và hắn trong giai đoạn này chỉ được tính là bạn, không phải chuyện gì cũng bắt buộc phải báo với hắn, kể cả sau này có ở bên nhau chính thức rồi, thì giữa chồng chồng cũng chẳng thể hoàn toàn không có không gian riêng.
Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Phó Mịch thoải mái hơn một chút, nhưng tâm trạng muốn bắt "cây lê" về vườn nhà mình lại càng gấp rút hơn một chút.
Nhưng việc bức thiết trước mắt, vẫn là nên nghĩ xem là phải làm gì để lấy lòng mẹ vợ tương lai.
[Phó Mịch: Tôi biết rồi, cảm ơn.]
[Thụy Tiểu Trư: Dì của tôi không khó gần, anh Phó chỉ cần gặp sẽ biết thôi.]
[Phó Mịch: Có thể dạy được ra một đứa trẻ hiểu chuyện như Tô Ly, đương nhiên bố mẹ sẽ không tệ.]
[Thụy Tiểu Trư: Ừm ừm, dì của tôi thích nhất là con trai bà ấy đó.]
[Phó Mịch: Trừ Tô Ly ra, dì ấy còn thích gì nữa không? Ngọc ngà châu báu, hay là loại nhạc cụ nào đó.]
Trương Thụy Y vừa nhìn đã biết Phó Mịch định làm gì, muốn cưới được vợ, thì phải lấy được lòng mẹ vợ!
Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt đã nghĩ đến chuyện tặng ngọc ngà châu báu gì đó, anh Phó ra tay đúng là hào phóng thật.
Sẵn sàng tiêu tiền vì vợ, đúng là một người đàn ông tốt!
[Thụy Tiểu Trư: Thật ra những thứ đó dì tôi không để ý lắm, nhưng mà dì ấy luôn có một ám ảnh.]
[Phó Mịch: Là gì?]
[Thụy Tiểu Trư: Dì tôi rất thích mèo, nhưng chú tôi lại dị ứng với lông mèo, nên không thể nuôi ở nhà được, dì ấy chỉ có thể đi sờ mèo nhà người ta, tôi nhớ hình như anh Phó có mèo....]
Vậy thì trùng hợp quá!
Phó Mịch không chỉ có mèo, mà còn là một chú Ragdoll cực kỳ xinh đẹp cực kỳ hiền lành cực kỳ ngoan ngoãn, năm nay đã ba tuổi, quấn người muốn xỉu.
Ngày kia mẹ vợ tương lai mới đến, hoàn toàn có thể kịp thời gian.
[Phó Mịch: Tôi đem mèo đến ngay đây.]
[Phó Mịch: Xin hãy báo phí.]
Phó Mịch gửi một phát mười cái hồng bao, như bắn tên liên hoàn, mười tên một lúc!
Trương Thụy Y sợ đến mức không dám mở ra.
Cô đã từng nhận nhiều hồng bao, nhưng kiểu tình huống một tin tức đổi lấy một hồng bào này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự là không có chút kinh nghiệm nào.
[Phó Mịch: Nhận đi, sau này chắc chắn sẽ phiền đến chỗ cô, đây coi như là tiền đặt cọc.]
Trương Thụy Y chưa bao giờ cảm thấy nhóc ngốc nhà cô đáng tiền như lúc này.
Ship đúng CP, không chỉ lễ tình nhân mà ngày nào cũng là tết đó!
Phó Mịch gửi hồng bao xong, quay sang liên hệ với anh hắn.
[Phó Mịch: Ngày mai bảo người đưa Tiểu Dạng đến phim trường cho em.]
Mèo của Phó Mịch, tên thật là Demo, chỉ có Phó Mịch mới gọi biệt danh là Tiểu Dạng.
Phó Tầm không thích gõ chữ, gửi thẳng một đoạn ghi âm qua.
[Phó Lão Đại: Tự đi mà nói với mẹ. Nó bây giờ là tất cả của mẹ, ngày nào mẹ cũng đến nhà em cho mèo ăn. Nếu không phải ba sợ đem mèo về nhà sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ông trong gia đình, thì có khi nó đã được đặt theo họ mẹ từ lâu rồi, em chắc chắn không thể mang đi được.]
Phó Mịch đột nhiên có một loại ảo giác: "Tất cả các bà mẹ trên thiên hạ đều thích mèo."
[Phó Mịch: Bên em đang cần đạo cụ.]
[Phó Tầm: Anh xem qua kịch bản rồi, đâu có chỗ nào cần dùng đến mèo.]
Hàm ý là "Nói dối cũng phải có thành ý một tí, không nói thật thì chắc chắn sẽ không giúp."
[Phó Mịch: Em phải dùng nó để thuyết phục mẹ vợ tương lai.]
[Phó Tầm: Ngay mai sẽ tìm người gửi qua cho em.]
Anh em ruột tốt ở chỗ đấy, một khi mục đích đã rõ ràng, thì không cần phải giải thích nhiều.
Anh trai hắn làm việc, hắn rất an tâm.
Phó Mịch nghe thấy Lý Húc ở bên kia gọi chuẩn bị, đưa điện thoại cho Chung Kiến Huân, vẫn không quên liếc nhìn Tô Ly một cái.
Cũng không biết nhóc con đang xem cái gì, cứ luôn đeo tai nghe nghịch điện thoại, đến hắn sắp bắt đầu quay cũng không nhìn.
Một đứa bé nỗ lực tiến lên đột nhiên không thích học nữa, vậy không phải vì thầy giáo không đủ tốt, mà vì thế giới hoa lệ này xuất hiện một thứ gì đó thu hút cậu.
Tô Ly đang nhìn gì vậy?
Cậu trốn trong góc lướt weibo, sau đó nhìn thấy rất nhiều blogger đồng thời đăng tin tức liên quan đến việc Lê Hựu Nam đến tham dự sự kiện ra mắt của thương hiệu D.
Tô Ly nhìn những bức ảnh hiện trường, trong lòng cảm thán nói, không hổ là thần tưởng nổi nhất hiện nay, chỉ là một sự kiện ra mắt, mà những người vây xem cũng khiến cho trung tâm thương mại S phồn hoa chật chội đến mức nước chảy không lọt, nếu không khống chế số lượng người từ trước, hơn nữa là ngày thường, thì e rằng sự kiện sẽ bị hủy vì lý do an toàn mất.
Mặc dù cậu không ship Mật Dữu nữa, nhưng cũng không thích Lương Kính Thuần quấn lấy Phó Mịch "xào" CP. Bạn trai của người khác, kể cả không thể rút lui được, thì ít nhất quan hệ cũng phải rạch ròi chứ.
Nhưng mà Lương Kính Thuần thì hay rồi, xông lên "xào" CP.
Lúc Tô Ly nhấn vào livestream, vừa đúng lúc đuổi kịp tết mục phỏng vấn nhóm.
Lương Kính Thuần ăn vận chỉnh chu chăm chút tay cầm một đống micro, mỉm cười rạng rỡ trả lời những câu hỏi ở hiện trường, nhưng câu hỏi trước đó liên quan đến sản phẩm thương hiệu, rõ ràng là hắn ta đã học thuộc rồi, mặc dù có hơi cứng nhắc, nhưng dù sao cũng không có sai sót.
Mà đến lúc phỏng vấn trực tiếp, những ký giả đã đợi đến nản lòng từ lâu lập tức lên tinh thần, các vấn đề cũng sắc bén hơn ban tổ chức đưa ra nhiều.
Phóng viên A: "Nghe nói gần đây cậu quay bộ phim truyền hình cực kỳ gian khổ, có thể chia sẻ cho chúng tôi những chuyện thú vị trên phim trường không?"
Câu hỏi này đúng là mâu thuẫn, đã cực khổ, thì lấy đâu ra chuyện thú vị.
Lương Kính Thuần gượng cười nói mấy chuyện nửa đùa nửa thật rồi cho qua.
Mà đã nói về đoàn phim rồi, thì không thể không nhắc đến chuyện ồn ào hôm qua được.
Phóng viên B: "Fan của cậu cực kỳ nhiệt tình, diễn viên cùng đoàn phim còn vô tình bị thương, cậu có gì muốn nói về chuyện này không?"
Quách Lễ nghe thấy câu này lập tức đến cắt ngang: "Câu hỏi này chúng tôi không tiện trả lời, xin hay hỏi câu hỏi liên quan đến sản phẩm của thương hiệu."
Lương Kính Thuần nghiến chặt răng không nói, cũng là ngầm đồng ý với lời từ chối của Quách Lễ.
Điều này khiến các phóng viên có hơi thất vọng, bọn họ đợi cả nửa ngày, không phải là muốn biết những lời soạn sẵn của bên thương hiệu, mặc dù bọn họ có nhận tiền phí đi lại, nhưng tin tức không có độ hot, thì bọn họ cũng không hoàn thành được KPI.
Nếu đã có người bắt đầu nhắc đến chuyện khác, thì những người còn lại cũng thuận theo chiều gió, bắt đầu hỏi những câu liên quan đến đoàn phim, đương nhiên sẽ không thể thiếu tin bát quái.
Phóng viên C: "Phó ảnh đế và Lê thị đế đều ở trong đoàn phim, cơ hội hiếm có như vậy, anh có giao lưu học tập với họ không?"
"Đương nhiên." Lương Kính Thuần cười nói: "Hai người họ đều là những diễn viên vô cùng ưu tú, cũng là các tiền bối cực kỳ tốt, tôi học được từ bọn họ rất nhiều điều, bình thường chúng tôi ở chung với nhau cũng rất hòa hợp."
Phóng viên D: "Có tin đồn rằng Phó ảnh đế đặc biệt chú ý đến anh, có chuyện này không?"
Quách Lễ liếc nhìn phóng viên, trong lòng âm thầm gật đầu.
Phóng viên này là do gã tìm đến, vấn đề muốn hỏi đương nhiên cũng là vấn đề gã muốn.
Nhưng Lương Kính Thuần lại không biết, chỉ coi là một phóng viên bình thương, trong lòng không vui vẻ gì, nhưng mặt vẫn cứ cười, cực kỳ thẹn thùng mà rằng: "Lần đầu tiên cùng đoàn phim, hai vai diễn có rất nhiều điểm giao nhau, nhưng chúng tôi vẫn chưa hiểu rõ nhau lắm."
Hàm ý dường như đang nói, hai người đang có ý muốn tìm hiểu sâu thêm một bước.
Các phóng viên khác ngửi thấy mùi bát quái, mặc dù coi thường hành vi quấn lấy người ta của Lương Kính Thuần, nhưng cũng có người hứng thú với nó.
Phóng viên E: "Trên mạng có rất nhiều người thấy các anh xứng đôi, có khả năng phát triển thành người yêu không?"
Người này không phải do Quách Lễ tìm, nhưng vấn đề được hỏi lại là thứ gã ta thích nghe, đặc biệt là phản ứng của mọi người ở đây càng khiến gã vui hơn, "sao tác" sợ nhất là không có ai để đến, chỉ cần có người chú ý, vậy thì chuyện đã thành công được một nửa rồi.
Nhưng câu hỏi này cũng không thể để Lê Hựu Nam trả lời được, bất luận trả lời là có hay không cũng chặn mất đường lui.
Vậy nên Quách Lễ lại không thể không nhảy ra làm người xấu.
"Những câu hỏi riêng tư thế này, Thuần Thuần của chúng tôi không tiện trả lời, xin hãy nhẹ tay một chút nhé!"
Nhưng sao mà Lương Kính Thuần lại bỏ qua cơ hội này được, cờ đã đến tay, thì có lý nào mà không phất chứ.
"Bây giờ tôi vẫn muốn nỗ lực làm việc hơn, dùng thành phẩm tốt nhất để báo đáp fans của tôi." Lương Kính Thuần cười nói: "Đối với chuyện tình cảm, thì còn phải xem duyên phận."
Phóng viên E vẫn chưa thu micro về, hỏi thêm một câu: "Vậy cậu và Phó ảnh đế có duyên phận không?"
Lần này Lương Kính Thuần không trả lời nữa, "xào" thêm nữa sẽ loãng loét đấy.
Quách Lễ bảo nhân viên bên thương hiệu nhận lại micro trên tay Lương Kính Thuần.
"Phóng vấn hôm nay đến đây, cảm ơn các vị truyền thông đã có mặt." MC bên thương hiệu nhanh chí khéo léo, xem tình huống liền mở miệng tiếp lời: "Mời các vị đến khu vực truyền thông nghỉ ngơi nhé."
Phần chuẩn bị tiếp theo không cần Quách Lễ và Lương Kính Thuần lo lắng nữa.
Mặc dù Quách Lễ có chút không vừa lòng vì Lương Kính Thuần làm trái lại câu trả lời mong muốn của gã, nhưng may là không phạm lỗi lớn gì, bèn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bọn họ còn phải lập tức chạy về cơ sở Nam Sơn để quay phim, những cảnh phim bị bỏ lỡ đã nhiều lắm rồi.
Đến khi các fan ở ngoài cửa vừa thấy Lương Kính Thuần đi ra, lập tức phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, như thể muốn kéo sập cả trung tâm thương mại.
Lương Kính Thuần bị kẹt bên trong vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ, thật ra trong lòng đã khá là sốt ruột.
Từ sau khi vào đoàn làm phim, đúng là chẳng có chuyện gì vừa ý cả.
"Thuần Thuần, Thuần Thuần!"
"Aaaaaaaaa Thuần Thuần!"
Lương Kính Thuần không trả lời lại những tiếng hét này.
Từ cảm giác kích động ban đầu biến thành sốt ruột, hắn chán ghét các fan cứ quấn lấy xung quanh hắn không rời, bọn họ luôn có thể nghe ngóng được lộ trình và khách sạn của hắn, khiến hắn không có giây phút nào được yên tâm.
Lương Kính Thuần nhìn về hướng cửa sổ, hình như những người này hắn đều có ấn tượng, bất luận là hắn ta đi đến đâu, các fans cũng đi theo đến đó, có mấy người sẽ không làm phiền hắn ta trên khoang tư nhân của máy bay, có những người bất cứ lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của hắn ta, còn đợi hắn ở dưới khách sạn.
Đợi chút.
Lương Kính Thuần nhìn người ở giữa, đột nhiên cảm thấy rất quen mắt.
Những cô gái vây chặt lấy Tô Ly cũng ở giữa.
Chuyện Tô Ly bị thương, thật ra trong lòng Lương Kính Thuần cảm thấy rất sướng.
Trong đoàn phim này, hắn ta không chỉ không nhận được ưu đãi, còn bị đem đi so sánh ở khắp nơi.
Nếu như những người đẳng cấp như Phó Mịch hoặc là Lệ Hựu Nam, vậy thì không thể nói gì, nhưng đến loại diễn viên không tên tuổi như Tô Ly mà cũng có thể giẫm lên đầu hắn, thì thật sự khiến hắn tức điên.
Các fans đã chặn đứng xe, bảo vệ trung tâm thương mại mở đường ở phía trước, Lương Kính Thuần lại hạ cửa xe xuống, tiếng kêu lập tức ào vào trong xe.
Quách Lễ hơi căng thẳng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu muốn làm gì?"
"Không phải anh nói là phải quản lý tốt hình tượng sao?" Lương Kính Thuần nhỏ giọng hướng đến cửa sổ, nói với các fans ngăn cách bởi bảo vệ: "Có thể nhường đường cho tôi không?"
Các fan muốn nghe lời, nhưng cũng không lỡ bỏ qua cơ hội đối diện với thần tượng ở khoảng cách gần, tiếng thét ngược lại còn lớn hơn ban nãy.
"Các bạn như vậy tôi cũng rất buồn đó." Lương Kính Thuần vờ tức giận nói: "Cho anh một chút không gian có được không? Tôi đã chuyển lên tầng trên ở rồi, các bạn ngoan ngoãn chút đi."
Nói xong chẳng để ý đến tiếng hét của fan, đã kéo cửa sổ xe lên.
Quách Lễ không hiểu gì: "Nói cái này làm gì? Cậu chuyển lên tầng 19 từ bao giờ thế?"
Lương Kính Thuần thản nhiên đeo kính râm: "Tiện miệng thì nói thế thôi."