Rõ ràng là một bàn đầy món ngon, những vì tâm hồn hai người không dành cho chuyện ăn cơm, nên cuối cùng đã ăn những gì, cũng chẳng quan trọng nữa.
Phó Mịch tiễn Tô Ly về cửa phòng và xác định lịch trình ngày mai với cậu.
"Buổi chiều cậu mới có một cảnh, sáng ngày mai tôi đã phải đi rồi." Phó Mịch nói như vậy, nhưng lòng vị kỷ vẫn muốn có thể cùng đi cùng về với Tô Ly, nên nói xong lại thêm một câu: "Nếu cậu muốn ngủ nướng thêm một lát, thì bảo Tiểu Chung ở lại khách sạn đợi rồi đưa cậu qua đó."
Chung Kiến Huân là trợ lý của Phó Mịch, chứ không phải của cậu, Tô Ly nào dám để người ta đợi mình hoài chứ.
"Tôi có thể dậy được." Tô Ly ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhưng mà chị họ của tôi..."
"Cô ấy có thể không cần đến" Phó Mịch cười nói: "Dù sao cô ấy cũng không phải là trợ lý chuyên nghiệp, thời tiết nóng như vậy, thì đừng có ngày nào cũng chạy đến phim trường nữa, thời gian này cứ coi như là cho cô ấy nghỉ phép đi."
Cũng đã xúi giục người ta rồi, e rằng tạm thời Trương Thụy Y cũng sẽ không còn động lực để đến phim trường dưới ánh mặt trời chói chang này.
Đối với chuyện này thì người chẳng biết gì như Tô Ly chỉ cảm thấy Phó Mịch nói cũng có lý, nhưng như vậy lòng cậu cũng hơi bất an.
"Vậy thì nên tăng lương cho anh Chung rồi, ngày nào tôi cũng ăn ké cơm của anh, anh ấy còn phải chuẩn bị thêm một phần, tôi có rất nhiều tiền tiêu vặt, có thể...."
"Không cần."
Phó Mịch không nỡ để Tô Ly dùng tiền tiêu vặt của mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy bé con thật sự biết điều, suy cho cùng có một số người ngày nào cũng đến ăn trực cơm, đừng nói là tăng lương cho Tiểu Chung, đến cả tiền cơm cũng chưa từng đưa.. TruyenHD
Phó Mịch dối gạt nói: "Ở chỗ của tôi, cậu có thể thoải mái một chút, có những lợi ích chiếm được thì chiếm, lúc những người khác đến chiếm lợi cũng chẳng biết điều như cậu đâu!
Tô Ly không nhịn cười được, sao lại có người cổ vũ người khác chiếm lợi của mình chứ.
Nhưng mà "người khác" mà Phó Mịch nói chắc là chỉ Lê Hựu Nam nhỉ.
Mình sao có thể bì được với anh ấy chứ, bạn bè không thể so sánh với chân ái được đâu nha!
Tô Ly cảm thấy mình như ăn được một viên đường chua chua ngọt ngọt.
Còn là loại ngọt trước chua sau nữa.
Có lẽ vì dư vị của viên đường này quá lớn, giấc mơ đêm nay của Tô Ly ngũ sắc rực rỡ.
Ban đầu là mơ thấy Phó Mịch và Lê Hựu Nam đăng ảnh chụp chung trên trang weibo chính thức, cậu tưởng rằng mình sẽ vui đến tỉnh lại, ai ngờ trong mơ cậu lại khóc, xót xa như thể rơi vào một vũng nước chanh.
Mở mắt ra một lần nữa lại thấy Phó Mịch quay lưng với cậu đi về phía trước, Tô Ly đến cả nước mắt cũng không buồn lau, không thèm nghĩ đã chạy lên kéo góc áo hắn.
Trong mơ Phó Mịch dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Phó Mịch như vậy khiến Tô Ly cảm thấy rất xa lạ, cũng thấy hơi sợ hãi, vô thức buông tay ra.
Nhưng Phó Mịch lại kéo cậu lại, hơi tức giận mà hỏi: "Em không thích tôi sao?"
Tô Ly vội vàng đáp: "Tôi thích anh mà, tôi ship CP của anh lâu như thế, chắc chắn là thích anh rồi!"
Phó Mịch trong mơ khó chịu, tức giận nói: "Không phải kiểu thích đó."
"Vậy thì kiểu gì?"
Phó Mịch trong mơ giơ tay phải ra, dùng ngón trỏ chỉ vào ngực Tô Ly: "Hỏi trái tim của em ấy, nó biết là kiểu thích nào."
Sau đó Tô Ly nhìn thấy một bản chibi nhảy ra từ lồng ngực mình, bay theo bàn tay của Phó Mịch đậu trên ngón tay hắn, chân ngắn đạp một hồi lâu cuối cùng cũng trèo lên được lòng bàn tay, tiện đó còn trườn theo cánh tay lên trên vai của Phó Mịch.
Tô Ly nhìn bản chibi của mình mệt đến mức thở hổn hển, cánh tay ngắn cũn khó khăn chống eo, khó khăn lắm mới nghỉ đủ, cười như thể nhặt được tiền, quay người ôm cổ Phó Mịch, ngẩng đầu chu miệng muốn hôn lên má hắn.
"A...."
Tô Ly kinh ngạc tỉnh lại từ trong mơ, sờ đầu đầy mồ hôi, cảm nhận được nhịp tim đang điên cuồng đập loạn, nhìn thời gian, mới ba giờ sáng.
Cậu cũng chưa nhìn thấy rốt cuộc bản chibi của mình đã hôn Phó Mịch hay chưa....
Cái này không đúng đâu nha!
Tô Ly bán mạng lắc đầu, muốn vứt hết tất cả những hình ảnh còn sót lại trong đầu.
Có phải là tối qua cậu ăn phải đồ ăn hỏng rồi không, tại sao lại mơ một giấc mơ kỳ lạ đến vậy!
Chắc chắn là do cách ngủ không đúng!
Tô Ly lại đổ xuống giường, dùng chăn che kín người, như muốn dùng cách đó để mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Mọi người đều biết, ký ức trong mơ của mỗi người khi vừa mới tỉnh dậy là sâu đậm nhất, nhưng sau khi ngủ lại một lần nữa, Tô Ly vẫn luôn không quên được những hình ảnh của giấc mơ trước đó.
Mơ thấy Phó Mịch thì chẳng có gì, dù sao thì cả ngày họ luôn ở bên nhau.
Nhưng tại sao trong mơ mình lại làm chuyện như thế với Phó Mịch, điều này thật sự khó hiểu.
Tô Ly vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương.
Vì không ngủ đủ nên mắt hơi đỏ, như thể đang phô ra việc có tật giật mình của cậu.
Phì phì phì!
Tô Ly nhổ bọt nước trong miệng ra.
Mơ thấy cái gì không phải là chuyện cậu có thể làm chủ được, mà phía sau giấc mơ cũng trở lại bình thường rồi, chắc chắn là bị nguyên nhân bên ngoài tác động rồi.
Là gì được nhỉ?
Tô Ly lấy điện thoại acclone ra, ma xui quỷ khiến mà mở super topic [Vạn Vật Phó Tô].
[Aaaaaaa ôi trời ôi, CP của tôi chắc chắn là thật đó!]
[Đến trễ rồi, chụp được hình nhị thiếu và bé Tiểu Lê đi ăn riêng hả?]
[Đúng đúng đúng, chính là hai người bọn họ!]
[Đây chắc là hẹn hò nhỉ!]
[Phòng đơn riêng đó, ôi trời ơi, thật không dám tưởng tượng là sẽ xảy ra chuyện gì!]
[Tôi dám nghĩ! Đầu tôi đã tưởng tượng ra tám mươi ngàn chữ rồi!]
[Chị em ơi, tôi không thiếu độ hot đâu, đưa bút đây, tôi viết ngay liền!]
[Ảnh đâu, video đâu? Tôi còn chưa được xem nè!]
[Đây nè đây nè! Chỉ chụp được ảnh đi vào thôi, [GIF][GIF] những chắc chắn chỉ có hai người bọn họ, không phải là liên hoan đoàn phim!]
[Mọi người thấy chưa, lúc xuống xe nhị thiếu xuống trước, quay người lại che trán cho bé Tiểu Lê sợ cậu bị đụng trúng aaaaa, ship tận lực, tui đu được CP real rồi!]
[Bọn họ ăn cái gì vậy, có thực đơn không, tui cũng muốn ăn!]
[Thực đơn đến đây[Che mặt] là những món tôi không thể ăn nổi.... [Ảnh]]
[Paparazzi nói nhị thiếu trả tiền, nhị thiếu hào phóng thiệt, hơn nữa cũng không gọi nhiều đồ lạnh, thật chu đáo!]
[Bọn họ chỉ ăn một bữa cơm thôi, nhưng tôi như thể đã thấy bọn họ trải qua cả một đời....]
[Ship được rồi, ship được rồi, ship tận lực luôn!]
Tô Ly run đến mức không cầm nổi điện thoại nữa.
Chắc chắn những lời hổ báo hôm qua đã ảnh hưởng đến sóng não của cậu, nên cậu mới mơ giấc mơ kỳ lạ đó!
Chắc chắn là như vậy không sai được!
Sau khi nhìn thấy bình luận trong super topic ngày càng lệch hướng, Tô Ly đỏ mặt quăng điện thoại, vô tình có một ảo giác "Rốt cuộc là bọn họ vào nhà hàng hay là vào khách sạn đây".....
Phì phì phì!
Chúng tôi trong sạch thuần khiết lắm đấy nhá!
Nhưng Tô Ly nhớ đến việc tối qua Phó Mịch vạch áo mình để xem vết thương, còn thêm cả giấc mơ rõ ràng là không đúng kia nữa.
Hình như cũng không thuần khiết đến vậy....
"Ting Ting----"
Tô Ly đang chột dạ đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại dọa giật nảy mình, vội vàng chạy ra nghe máy.
"Alo?"
"Làm cậu tỉnh ngủ rồi hả?"
Giọng Phó Mịch trong điện thoại hình như có thêm âm thanh điện tử, trong tai Tô Ly chỉ cảm nhận được âm thanh mềm xốp, trái tim vừa mới bình tĩnh lại lại theo đó mà loạn lên.
"Không có, tôi đã tỉnh dậy rồi." Tô Ly nhìn đồng hồ treo tường, cách thời gian bọn họ hẹn nhau tối qua còn mười phút nữa: "Bây giờ tôi xuống lầu hả?"
Phó Mịch cười nói: "Tôi đã ở trước cửa phòng cậu rồi."
Tô Ly nghe câu này khựng lại mấy giây, lập tức hoảng hốt chạy đi mở cửa.
Phó Mịch ăn mặc rất thoải mái, tóc hắn hơi ẩm ướt, trên người mang theo hương thơm thanh mát sau khi mới tắm gội xong, không phải là hương hoa nồng nàn, mà là hương thuốc lá và hương gỗ độc nhất vô nhị, là hương vị của đàn ông trưởng thành.
Tô Ly cảm thấy mới sáng sớm mà mình đã bị sắc đẹp bạo kích.
Ngay cả khi Phó Mịch chỉ đút một tay vào túi, vô cùng tự nhiên đứng ở đó, cũng giống như là đang chụp ảnh tạp chí cho nhãn hiệu thời trang vậy.
Phó Mịch nhìn bé con đi ngược cả dép lê mà cũng chẳng biết, cười nói: "Không cần vội, vẫn còn thời gian."
Tô Ly hoảng đến mức chẳng biết là mình còn chuyện gì chưa làm nữa, vô thức sờ sờ khuôn mặt hình như lại đỏ lên lần nữa.
"Tôi, tôi thoa kem mặt nữa là xong rồi." Tô Ly quay người định chạy vào lại, nghĩ nghĩ lại thấy để Phó Mịch đứng ở cửa thì cũng không hay lắm: "Hay là anh đi vào trước đi."
Đương nhiên Phó Mịch không từ chối cơ hội "thâm nhập địa đạo" này rồi, cực kỳ ung dung đi vào phòng, vì không để nhóc bị áp lực, hắn tự nhiên ngồi trên sofa xem điện thoại, không có ý muốn thúc giục gì cả.
Có thể nói là cực kỳ thận trọng!
Nhưng Tô Ly lại không dám kéo dài thời gian, mỗi ngày Phó Mịch quay phim đều cực kỳ căng thẳng, nếu như kéo dài thời gian, thì chính là làm chậm trễ cả đoàn phim.
Vậy nên Tô Ly tùy tiện vơ lấy một lọ kem dưỡng da, sau khi nặn ra hai giọt, bôi lung tung lên mặt rồi chạy ra ngoài.
"Tôi xong rồi, đi thôi."
Phó Mịch nhin một cái, đứng dậy giơ tay về phía Tô Ly, tay dịu dàng giúp cậu xoa xem dưỡng vẫn còn chưa thấm hết trên mặt.
"Đã nói là không vội mà." Phó Mịch cười nói: "Đừng có ỷ mình tuổi còn trẻ mà không chú ý đến chăm sóc bảo dưỡng, nếu không đến tuổi tôi thì phải mất nhiều tiền mà chăm sóc da, dù sao thì chúng ta phải dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm đó."
Cả người Tô Ly khựng lại, Tô Ly có thể cảm nhận được động tác của Phó Mịch nhẹ nhàng và chuyên nghiệp biết bao, nhưng vậy cũng không thể ngăn cậu nghĩ lung tung.
Sao động tác xoa mặt giúp cậu của Phó Mịch lại tự nhiên vậy chứ!
Chẳng lẽ vì hắn thường hay xoa mặt cho Lê Hựu Nam như vậy sao?
Trong lòng Tô Ly vừa chua vừa ngọt, không nói ra được đó là mùi vị gì, nhưng cậu lại rất rõ ràng mình không hề phản cảm với hành động thân mật như này.
Tô Ly bị Phó Mịch xoa mặt không động đậy được, tầm mắt chỉ có thể cố định trên mặt hắn.
Nhìn làn da nhẵn mịn của Phó Mịch, khuôn mặt thuần tự nhiên chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, vậy nên mỗi nỗi buồn hay nụ cười vừa tự nhiên lại thoải mái, không hề cảm nhận được người này lớn hơn mình tận tám tuổi.
"Da của anh đẹp ghê, không có chút nếp nhăn nào!" Tô Ly khen thật lòng: "Đây chắc chắn là di truyền hoàn mỹ!"
Đồ chăm sóc da có tốt hơn nữa cũng không thể thay đổi bên trong được, loại gen di truyền xác định, sau này có cố cũng khó mà bảo toàn được.
Tô Ly không khỏi suy nghĩ, Phó Mịch đẹp trai như thế, nghe nói anh trai hắn Phó Tầm cũng rất đẹp trai, vậy thì ba mẹ họ phải đẹp cỡ nào nữa chứ!
"Vậy nên cậu phải đối xử tốt với mặt của mình một chút, không được xoa lung tung như vậy nữa."
Phó Mịch tỉ mỉ massage cho da Tô Ly hấp thụ toàn bộ kem dưỡng, mới lưu luyến không rời rút tay lại.
Tô Ly gật đầu đồng ý, chắc chắn sẽ dành thời gian học cách massage bảo vệ da.
"Được rồi, đi thay giày đi." Phó Mịch lại tiện tay chỉnh tóc cho Tô Ly: "Lần sau sẽ cho cậu thêm thời gian ngủ, vội vàng đến cả dép lê đi ngược cũng không biết kìa."
Tô Ly cúi đầu nhìn, giờ mới cảm thấy khó xử, vội vàng chạy đến cửa thay giày thể thao.
Thật ra cậu rất hoảng, nhưng không phải dậy muộn nên mới hoảng, mà là vì chột dạ nên mới hoảng.
Phó Mịch đi đằng sau cậu, giúp cậu lấy thẻ phòng, dặn dò: "Chắc mấy hôm nay Trương Thụy Y sẽ không đến, tự cậu cầm lấy, hoặc là để tôi bảo Tiểu Chung giữ nó cùng cậu."
Tô Ly nghĩ chuyện chắc là bọn họ đang chuẩn bị làm mình bất ngờ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ là sắp xếp nhiệm vụ gì đó cho Trương Thụy Y.
Nhưng buổi chiều cậu cũng phải quay phim, để thẻ phòng trong người cũng không an toàn lắm, liền nói: "Vậy thì nhờ anh Chung cầm giúp tôi vậy."
"Được."