Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 71: "Không dám nổi giận với vợ."




Editor: Nơ

Hình U kinh ngạc.

Lúc này đang trong chương trình, cách một cánh cửa là có người ở bên ngoài, vậy mà anh lại nói với cô cái gì cơ? Gỡ một cái, hôn một cái.

Cô không thể giả vờ yếu đuối được nữa, ngón tay bị đè ở trên cửa cuộn tròn lại: "Anh có thể có tí liêm sỉ được không?"

[Có vợ ở trong ngực, ai còn cần liêm sỉ?]

[Liêm sỉ thì có ích gì? Có thể được hôn nhiều hơn sao?]

[Đừng nói nữa, hôn anh đi]

"Tiểu Khổng Tước, vừa rồi em ở bên ngoài cầm dây chun nhiều màu buộc lên đầu anh, nếu như em biết điểm dừng thì mọi chuyện đã không như thế này." Chiếc kẹp tóc hồng phấn xuyên qua mái tóc, Minh Trầm đeo phụ kiện lên đầu Hình U.

So với việc tranh luận, anh càng thích dùng hành động để cho Hình U câu trả lời.

Minh Trầm đưa tay khóa trái cửa lại, Hình U vội vàng gỡ xuống một sợi dây buộc tóc trên đỉnh đầu anh rồi đưa cho anh xem, "Để em gỡ xuống."


"Ngoan lắm." Khen thưởng một nụ hôn.

Thế mà anh lại làm thật!

Hình U ngay lập tức hiểu ra, cái này là đang trả thù cho hành vi tự tay buộc tóc của cô vừa rồi.

Minh Trầm nói được làm được, vòng tay ôm lấy hôn thê vào lòng, gỡ một cái là hôn một cái, có đôi khi không chỉ một cái.

Show tình yêu dành cho cặp đôi chính là tốt như vậy, không có nhiều giới hạn như "Tình yêu phi khoa học", khán giả đang xem rất vui vẻ thì camera trong phòng được chuyển sang phòng khách.

[Có cái gì mà người xem VIP tôn quý như chúng tôi không thể nhìn hả!!!]

[Aaaaaa chuyển cảnh cho tui, tui muốn nhìn họ kiss nhau]

[Tắt đèn, kéo rèm, cảnh tượng không thể miêu tả]

Không biết trải qua bao lâu, cánh cửa của căn phòng kia lại được mở ra, hai người bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra. Những sợi dây buộc tóc trên đầu Minh Trầm đã hoàn toàn biến mất, chiếc kẹp nơ hồng phấn mà Hình U chọn giờ đang được kẹp trên đầu cô.


"Thầy Minh, hai người..." Đôi mắt sáng suốt của người dẫn chương trình đảo qua đảo lại giữa hai người, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Dáng vẻ của Minh Trầm bình tĩnh: "Nhiệm vụ đã hoàn thành."

Người dẫn chương trình đi đến bên cạnh Hình U, chỉ vào phụ kiện giữa mái tóc của cô: "Nhưng theo tôi thấy kẹp tóc đang ở trên đầu của cô Hình."

Minh Trầm nói một cách tự tin: "Ừ, là tôi đeo."

Người dẫn chương trình bày ra biểu cảm đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó nhìn về phía Hình U: "Nhưng tôi vẫn phải xác nhận lại với cô Hình một chút, nhiệm vụ đã thực sự hoàn thành rồi sao?"

Hình U đưa tay che miệng, giả vờ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng: "Khụ, đúng vậy."

[Không hổ danh là diễn viên mà]

[Nếu không phải vừa rồi có camera thì mị đã tin sái cổ rồi á]

[Em tin, em điêu đó]

Người trong cuộc không biết camera trong phòng đã phơi bày sự thân mật của họ, trái lại những người ở ngoài chương trình đã nhìn thấy rất rõ ràng.


"Chậc chậc chậc." Khương Ngải Chanh tặc lưỡi nhìn điện thoại, sau đó quay đầu nhìn về phía trợ lý Tiểu Viên với vẻ mặt "Chị rất có lòng an ủi cưng" rồi mới trả lại điện thoại, "Vẫn còn ship à?"

Đúng vậy, trợ lý của cô cũng là fan CP của Nam Trầm Bắc U, lúc này bị cô bắt quả tang làm việc riêng.

Tiểu Viên che mặt: "Chị Ngải Chanh, em không cố ý."

Cô ấy vốn đang làm việc chăm chỉ, nhưng khi nhìn thấy tin tức từ nhóm fan hâm mộ, cô ấy thực sự không muốn bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp tuyệt vời này.

Tiểu Viên dựng thẳng ngón trỏ, nhấn mạnh: "Em chỉ mới xem sơ sơ thôi."

Còn chưa đâu vào đâu thì đã bị Khương Ngải Chanh bắt gặp.

Khương Ngải Chanh trả lại điện thoại, Tiêu Viên nhanh chóng cầm lấy, chợt nhớ tới một chuyện khác: "Đúng rồi chị, vừa rồi có người gọi điện cho chị, là tổng giám đốc Tưởng."
"Ồ." Khương Ngải Chanh mở khóa màn hình, nhìn lướt qua tin nhắn rồi tắt đi.

Nhìn thấy một loạt thao tác của cô, Tiểu Viên tò mò, "Chị không trả lời lại ạ?"

Trước đây, Khương Ngải Chanh đều sẽ trả lời tin nhắn của Tưởng Tử Dục càng sớm càng tốt.

Khương Ngải Chanh nhìn chằm chằm màn hình đen kịt, ngón tay khẽ vuốt ve: "Có cái gì tốt mà trả lời."

*

Đến chiều, "Lưu luyến thời gian" lại phát sóng tập phim mới nhất, tái hiện những kỷ niệm của đôi tình nhân.

Mở đầu là câu chuyện của hai đôi khác, khán giả hận không thể nhảy cóc đến cuối để xem thanh mai trúc mã.

Nền phòng ngủ màu xanh lam nhạt xuất hiện trên màn ảnh, theo sau đó là một loạt âm thanh "lách cách" của bàn phím.

Cậu thiếu niên mặc áo hoodie màu đen đeo tai nghe ngồi ở trên ghế tập trung vào các thao tác của nhân vật trong game, những ngón tay thon dài nhảy múa linh hoạt trên bàn phím cơ, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta không khỏi thán phục.
"Cạnh —"

Có người đẩy cửa bước vào.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao đứng ở cửa, nhìn quanh căn phòng rồi hùng hổ đi về phía chàng trai đang chơi game.

"Minh Trầm." Hình U chống hông, tức giận nhìn anh.

Sau khi hét lên hai tiếng mà không được đáp lại, cô giơ tay đập mạnh xuống bàn, vì không kiểm soát được vị trí đáp xuống nên những ngón tay mảnh khảnh của cô đập vào cạnh bàn phím, nhân vật trong game trên màn hình loạng choạng, chết dưới nhát đao của quân địch.

Hình U cũng không ngờ mình sẽ không cẩn thận chạm vào bàn phím, hình ảnh bàn tay hạ xuống dường như đóng băng trên mặt bàn.

Minh Trầm quay đầu lại nhìn cô, không nói gì.

Thời cấp ba, khi quyết đấu trên chiến trường mà thiếu đi một người thì cơ hội giành phần thắng gần như không có, đồng đội của anh nhanh chóng bị hạ gục.
Kết quả của trận đấu hiện lên trên màn hình, trong ván này, đội của anh đã bị mất rất nhiều điểm.

Minh Trầm rời khỏi đội, hít một hơi thật sâu trước màn hình, một lúc lâu sau mới phát ra giọng điệu bình tĩnh: "Mình đang lên cấp."

Theo hình thức trong game, càng về sau càng khó nên khi thắng sẽ được rất nhiều điểm, nhưng một khi thua thì cũng sẽ mất rất nhiều điểm.

[Á đù, tôi có chơi trò này rồi nè, ai mà làm phiền tôi lúc tôi lên cấp thì tôi sẽ chửi thẳng mặt luôn ấy]

[Tính tình của Đại Cẩu Cẩu tốt ghê]

[Đã nhìn ra, không dám nổi giận với vợ]

[Thế mà lại không có trút giận lên vợ tương lai đầu tiên, nên như vậy!]

Thua thì thua, Tiểu Khổng Tước ngạo kiều sẽ không bao giờ cúi đầu.

Cô nhớ ra mục đích của mình: "Hôm nay mình đi tìm lớp trưởng, cậu ấy vừa nhìn thấy mình thì lập tức bỏ chạy, nói là cậu không cho cậu ấy nói chuyện với mình là có ý gì?"
Minh Trầm lập tức nhíu mày: "Cậu tìm cậu ta làm gì?"

Đôi mày nhíu chặt dường như có thể kẹp chết được một con ruồi, vừa rồi khi bị thua game cũng không thấy anh lộ ra vẻ mặt này.

[Cười sáng đêm khỏi ngủ, Đại Cẩu Cẩu biết nắm trọng tâm ghê ta]

[Đây là câu chuyện hồi mấy tuổi zị]

[Thầy cô ơi, ở đây có đứa yêu sớm]

"Mình tìm cậu ấy hỏi một vài chuyện." Hình U trả lời theo bản năng, nhưng sau khi nói xong mới phản ứng lại, chính cô mới là người đến hỏi tội, "Cậu không cho cậu ấy nói chuyện với mình là có ý gì?"

Minh Trầm dùng sức dưới chân, đẩy ngược ghế chơi game ra phía sau, anh khoanh tay dựa vào một cách lười biếng: "Ý gì là ý gì?"

Hình U đập bàn lần hai: "Cậu còn giả ngốc với mình nữa à?"

Minh Trầm nhướng mày: "Thằng nhóc đó có ý đồ xấu, còn mình, mình là bạn của cậu từ nhỏ đến lớn nên phải giúp cậu để ý một chút."
"Cậu ấy có ý đồ xấu hồi nào, lớp trưởng là người tốt!" Hình U phản bác theo bản năng, thay lớp trưởng lấy lại danh dự.

Lớp trưởng của bọn họ được công nhận là một người có tính tình tốt, nếu ai có việc cần tìm cậu ấy thì cậu ấy sẽ không bao giờ từ chối nếu bản thân có thể, đối xử thân thiện với mọi người, thích giúp đỡ người khác, và còn là một học sinh giỏi.

Ưu điểm nhiều vô số kể, thế mà lại vu khống người ta có ý đồ xấu?

"Đừng tưởng mình không nhìn thấy, cậu ta mua bánh mì và sữa cho cậu." Minh Trầm khịt mũi hừ lạnh, "Đang yên đang lành mà giúp đỡ thì không phải lừa gạt cũng là trộm cắp."

"Gì chứ? Đó là mình nhờ lớp trưởng tiện thể mua giùm mà." Cô cố ý nhấn mạnh, "Mình đưa tiền."

Tròng mắt chàng trai chuyển động "Ồ."

"Ồ?" Hình U sững sờ trước phản ứng của anh, "Chẳng lẽ cậu nghĩ lớp trưởng có dụng tâm riêng chỉ vì chuyện này?"
Cô quay mặt đi, cười khẩy: "Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."

"Hình U U, cậu lặp lại lần nữa?" Anh hơi híp mắt, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Tiểu Khổng Tước hất cằm lên: "Cậu bảo mình nói thì mình sẽ nói chắc? Như vậy quá mất mặt."

Minh Trầm cũng lười vòng vo với cô: "Vừa tan học liền chạy đi tìm cậu ta là có mặt mũi lắm à?"

Tiểu Khổng Tước hỏi ngược lại, "Mình và lớp trưởng thảo luận chuyện học tập, có gì mà mất mặt?"

Minh Trầm nhanh chóng phản bác lại: "Vấn đề cậu muốn hỏi bộ mình không biết hay sao mà phải đi tìm cậu ta?"

"Cậu? Cậu chỉ đứng hạng hai." Tiểu Khổng Tước đúng lý hợp tình: "Chuyện học tập, đương nhiên phải tìm người đứng nhất mới chính xác."

Minh Trầm nghiến răng nghiến lợi: "Được, cậu cứ đợi đó cho mình, kỳ thi tháng sau mình sẽ đứng nhất cho cậu xem."
Hình ảnh thay đổi, sau kỳ thi, giáo viên dán bảng xếp hạng bài thi lên bảng thông báo, học sinh đổ xô đến xem. Minh Trầm đứng trong top 5 nhiều năm liền, lần này đột nhiên chạy lên hạng nhất, được giáo viên đặc biệt khen ngợi.

Minh Trầm không quan tâm những cái này, anh chỉ muốn cho một người nhìn rõ thực lực của mình, đang định bắt Tiểu Khổng Tước mở to mắt nhìn rõ.

Nhưng vừa quay đầu thì nhìn thấy Tiểu Khổng Tước đang an ủi lớp trưởng bị tuột xuống hạng hai.

Minh Trầm: "..."

[Trước kia có nghe nói Minh Trầm là học sinh giỏi, thế nhưng là vì vợ mới đứng nhất trong kỳ thi]

[Đứa nhỏ này đúng là ăn giấm để lớn lên mà]

[Tui nhìn thấy bảng lớp rùi, hóa ra là cấp hai]

Đúng vậy, cấp hai.

Lúc đó Hình U cũng không biết Minh Trầm ôm tâm tư gì mà đi "cảnh cáo" lớp trưởng tránh xa cô ra, cô chỉ cho rằng anh hiếu thắng nên gây chuyện, từ đó về sau thành tích của lớp trưởng không bao giờ có thể áp đảo được anh.
Câu chuyện cũ được phát sóng này đã gợi lại rất nhiều ký ức tuổi trẻ của không ít người.

Độ tuổi ngây thơ có được một phần tình cảm trong sáng, đó là điều mà nhiều người chỉ có thể mơ ước nhưng không thể đòi hỏi, có lẽ tuổi trẻ không biết được ý nghĩa sâu xa trong đó, nhưng sau này khi nhớ lại, đó cũng là một kinh nghiệm sống không tồi.

Không chỉ fan hâm mộ cảm thấy ngọt ngào, mà bản thân Hình U cũng rất xúc động.

Câu chuyện được tái hiện này là do Minh Trầm nhắc đến, lúc đó cô vô cùng tò mò: "Sao anh lại có ấn tượng sâu sắc về chuyện này?"

Minh Trầm liếc nhìn cô, hừ lạnh: "Bởi vì Tiểu Khổng Tước nào đó thật sự làm anh tức giận."

"Em làm gì?" Là một học sinh, chăm chỉ ham học hỏi thì có gì sai?

Cô thực sự nghi ngờ, Minh Trầm nhớ rõ đoạn quá khứ này là vì "ghi hận" lớp trưởng.
Hiện tại hai người đang lén ở chung, trong phòng nghỉ cũng không có camera, Hình U không hề kiêng dè: "Minh Trầm Trầm, anh ghen dai thật đó."

Minh Trầm gối hai tay ra sau đầu rồi nhắm mắt lại, vờ như không nghe thấy.

Hình U nằm ở bên cạnh lấy ngón tay chọt vào cánh tay anh: "Đừng giả vờ nữa, em biết anh chưa ngủ."

Cô chọt hết chỗ này đến chỗ nọ, Minh Trầm muốn giả vờ im lặng cũng không được: "Chậc."

Thấy anh mở mắt, Hình U tươi cười: "Đừng nói là anh bắt đầu thích em từ năm cấp hai đấy nhé?"

Minh Trầm phản bác không chút do dự: "Em nghĩ nhiều rồi."

Nếu những lời này là của trước kia, cô chắc chắn sẽ ngạo kiều mà dỗi ngược lại, nhưng bây giờ, Hình U đã nhìn thấu một số tác phong làm việc của Minh Trầm, cô gặng hỏi: "Vậy tại sao anh lại cảnh cáo? Tại sao lại đứng hạng nhất? Hơn nữa còn nhớ lớp trưởng lâu đến như vậy?"
Anh uể oải nói: "Anh đã nói rồi, bởi vì Tiểu Khổng Tước nào đó thật sự làm anh tức giận."

Hình U nhíu mày: "Nhưng em không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó."

Minh Trầm có hứng thú, đột nhiên ngồi dậy: "Muốn biết không?"

Hình U gật đầu, vểnh tai để nghe câu trả lời.

Minh Trầm hé môi: "Vậy..."

Thấy anh mở miệng nhưng vẫn chậm chạp không nói gì, Hình U chống tay xuống giường, cúi người đến gần, trong lúc vô tình thì tay áo loe cọ xát vào cánh tay của Minh Trầm.

Hôm nay cô mặc áo voan, cổ áo rộng rãi, tư thế này khiến phong cảnh bên trong lộ rõ.

Trước mặt người thân thiết, Hình U không hề đề phòng.

"Vậy thì dỗ anh đi." Minh Trầm cong môi, ngón tay cuốn lấy mái tóc dài của cô, "Dỗ dành xong thì anh sẽ nói cho em biết."