Couple 50

Chương 9




Ma Thu Thu kinh ngạc nhìn tôi như thể vừa nghe thấy một từ nước ngoài, hoàn toàn không thể hiểu nổi, chau mày suy nghĩ!

- Ha ha ha, chuyên gia tình yêu có nghĩa là dạy cho các cô gái ngây thơ biết cách làm thế nào để có đủ tự tin đánh bại đám đàn ông thối tha.

Tôi vừa nói xong bèn khẽ nghiêng đầu sang bên trái 15 độ, mặt hất lên 15 độ, hai mắt lim dim nhìn lên bầu trời xanh ngắt, một chân hơi dịch về sau một chút, tay trái đặt trên vòng eo nhỏ, mái tóc dài uốn cong như sóng đổ về phía sau.

- Ôi… nữ thần Venus!

- Cô gái đó… đẹp quá.

- Có lẽ cô ấy là diễn viên điện ảnh!



Trong phút chốc, cả sân trường vang lên những tiếng khen ngợi nho nhỏ! Đám đàn ông xung quanh tôi càng thêm ngơ ngẩn.

Ha ha ha! “Vạn người mê” mà xuất chiêu, không ai có thể địch nổi!

Chính vào lúc tôi đang đắc ý thì bỗng dưng phía trước có một cơn gió nóng thổi tới! Ngay sau đó hình như vang tới những tiếng xôn xao như sóng thủy triều.

Tiếng huyên náo từ đằng xa vọng lại trong phút chốc đã che lấp tiếng tán dương kinh ngạc của đám con trai, khiến những tiếng nói đó như lọt vào hố sâu không đáy.

Tôi bực bội quay đầu lại, thấy có cả đám nữ sinh như thủy triều trào lên, người đi trước, kẻ đi sau lao về phía tôi! Bọn họ đều giơ cao hai tay, nghẩng cao đầu, trông như những con vịt đang chờ được cho mồi.

Chỉ trong giây lát, những “kẻ sùng bái” tôi dường như không còn sức lực gì nữa, bị đám con gái đẩy dạt sang một bên.

Ngay sau đó, đám con gái nhanh chóng xếp thành hai hàng dài, chỉnh tề như duyệt binh.

Sau đó, mỗi người con gái đều lấy ra một lá cờ nhỏ màu đỏ từ trong túi, căng lên thành một tấm băng rôn! Trên đó là những chữ lớn màu vàng chói mắt:

Nhiệt liệt chào mừng điện hạ An Vũ Phong vô địch vũ trụ

An Vũ Phong?

Cái tên này thật là quen mắt, nhưng tôi không thể nhớ ra là mình đã nhìn thấy ở đâu.

Nhưng ngọn lửa giận dữ trong tôi lại bốc lên…

Gã An Vũ Phong này không biết có mấy cái đầu mà dám khiến cho quá nửa nữ sinh trường Tinh Hoa ra đón gã?

Điều khiến tôi đau lòng hơn là đám nữ sinh này cũng thật chẳng ra làm sao! Không phân biệt được địch ta đã cổ vũ chí khí cho quân địch, tự hạ thấp uy phong của mình!

- Giờ thiếu gia An vẫn chưa tới, chúng ta tranh thủ tập trước một lượt!

Một cô gái lấy ra một cái loa, lớn tiếng ra lệnh.

- Các bạn, các bạn! Một, hai, ba, chuẩn bị… Bắt đầu!

Tiếng nói rõ ràng và có hiệu lực ngay lập tức vang lên khắp không gian của ngôi trường Đại học Tinh Hoa.

Hai hàng nữ sinh đều đồng loạt giơ lá cờ hồng trong tay mình lên, rồi giống như cây lúa bị gió thổi, người khẽ lắc lư rồi bắt đầu nhảy tại chỗ!

- Tùng tùng tùng… Vũ Phong Vũ Phong. Đế vương chi phong.

- Tùng tùng tùng… Vũ Phong, Vũ Phong. Ai dám tranh cùng!

Cuối cùng, một tiếng hét chói tai vang lên:

- Thiên hạ vô địch An Vũ Phong, điên đảo say mê bao nhiêu người! A a a… A a a… Thiếu gia An tới rồi!!!

Ào ào….

Đám chim sẻ đang nghỉ ngơi trên mấy cái cây bên đường bị sự cuồng nhiệt của đám nữ sinh này làm cho hoảng sợ, vụt bay tán loạn.

Trong giây lát khi đám chim hoảng sợ bay đi, tầm mắt trước mặt tôi cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều. Ở giữa con đường rộng lớn, một bóng người to lớn nho nhã bước đi…

Mái tóc đen dài khẽ bay trong gió, cặp môi mỏng ngạo mạn hơi nhếch lên trên, nước da trắng hồng khiến con gái cũng phải ghen tị… Còn nữa! Cả ánh mắt quyến rũ và nguy hiểm mà cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!

- Á…

Hắn, hắn, hắn chính là An Vũ Phong!

Đúng là oan gia ngõ hẹp, gã đàn ông trên máy bay cũng tới Tinh Hoa!

Lẽ nào trò “Càn Khôn đại na di” của tôi đã bị hắn phát hiện ra rồi sao? Ôi, nếu thế thì tệ quá!

Mặt tôi tối lại, vội quơ lấy va li, nói với Ma Thu Thu:

- Thu Thu, đi lâu quá, bụng tớ đói lắm rồi… Chúng ta đi mau thôi.

- Này! Người đằng trước kia… Đứng lại cho tôi!

- Ấy… Tô Cơ… – Ma Thu Thu ngạc nhiên quay đầu lại. – Hình như có người đi về hướng này. Anh ta quen cậu hả?

- Mặc kệ hắn, tớ vừa tới Tinh Hoa, làm gì quen ai. Chúng ta đi mau thôi.

Ai mà ngờ, lời tôi còn chưa nói dứt đã thấy An Vũ Phong nhanh như ngọn hỏa tiễn, đứng chắn trước mặt tôi.

Hắn không nói câu nào, nắm chặt cổ tay tôi, đồng thời tay kia bỗng dưng dùng sức mở ra, giữ chặt cái vòng trên tay trái của tôi.

Hu hu hu!

Anh chàng đẹp trai dịu dàng trên máy bay… Cũng tại anh hại tôi thê thảm thế này! Chỉ vì câu nói của anh mà tôi đeo cái vòng “tang vật” này lên, lần này thì hay rồi, báo ứng rồi.

Wa, cổ tay tôi đau quá!

Gã đàn ông này không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao? Sao lại nắm tay tôi chặt thế!

- Hi hi… anh… anh chàng đẹp trai này, chúng ta hình như không quen biết gì nhau, giữa chốn đông người anh không cần dùng cách trực tiếp như thế này để tiếp cận tôi, như vậy hình như không hay lắm.

Mặc dù như vậy, tôi vẫn giữ nụ cười “vạn người mê” của mình, ngẩng đầu lên, cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.

- Ồ? Lẽ nào cô vẫn thích chơi trò bịt mắt bắt dê với người khác sao?

An Vũ Phong làm như không có chuyện gì, chép chép miệng, thu lại nét mặt độc ác của mình, hai con mắt lim dim, mặc dù miệng vẫn cười nhưng lại phát ra một thông tin vô cùng nguy hiểm.