Couple 50

Chương 16




Đám học sinh vừa rồi còn yên lặng, giờ đây như những kẻ điên, say mê tán thưởng vẻ đẹp của An Vũ Phong, còn An Vũ Phong thì như vị thần chí tôn ngồi trên ngai cao, dùng giọng nói đầy sức mê hoặc của mình nhẹ nhàng rót vào tai tôi.

- Dựa vào cái này.

- Đáng ghét! Tôi khinh miệt ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, ngạo mạn lên tiếng:

- Hừ! Vậy thì cũng mời anh nhìn xung quanh mình xem.

Vù vù…

Lại một cơn gió lớn thổi qua, cả phòng ăn trong phút chốc như biến thành một cánh đồng hoang, cây cối xung quanh đều ngả nghiêng theo gió.

Trong ánh sáng mờ mờ…

Tôi chỉ nhìn thấy một đám nam sinh ánh mắt đờ đẫn, người thì nâng ly sâm-panh trong tay, người thì cắn dở miếng táo, hoặc ngồi phịch trên ghế, nhưng người nào cũng nuốt nước bọt nhìn về hướng tôi như thể nhìn thấy vị nữ thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp.

Trong phút chốc, đám con gái si tình và những chàng trai đang nuốt nước bọt ừng ừng tạo nên một phong cảnh đẹp kỳ quái trong phòng ăn.

- Chờ một chút.

Nhìn thấy không khí trong phòng ăn ngày càng trở nên căng thẳng, tiếng nói vang vang của sir Chung lại vang lên như tiếng một trọng tài đang cố gắng điều đình mối quan hệ giữa chúng tôi.

- Suy nghĩ của hai bạn đều rất tuyệt. Có điều tuyên truyền về tình yêu ở trong trường đại học không phải là một cách làm lý trí lắm! Các học sinh thì nên coi việc học làm trọng, tôi hy vọng hai em suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, đặt ra một mục tiêu mới cho mình.

Cái gì?

Tôi đã 18 tuổi, đã thành niên rồi!

Yêu người ta cũng có tội sao?

- Thầy vừa rồi còn nói là không cần câu nệ, thêm vào đó em vẫn nghe nói trường Tinh Hoa là một trường đại học rất cởi mở, nhưng tình hình hiện tại khiến em buộc phải nghi ngờ về những lời đồn đại đó.

Tôi nhìn sir Chung, không hề do dự, ngẩng đầu lên và phản bác.

- Còn nữa, thưa sir Chung, lẽ nào khi thầy học đại học không hề gặp phải người con gái nào mà thầy thích sao?

Thoáng chốc, sắc mặt của sir Chung chuyển sang màu đỏ như gan lợn!

- Nếu phương châm giáo dục của quý trường không đồng nhất như vậy thì năm sau, Bộ trưởng Bộ giáo dục của nước Chanel có lẽ phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục ký công văn trao đổi học sinh với quý trường nữa hay không.

Cái gã giảo hoạt này, dám mượn lời của tôi để tạo thêm áp lực cho sir Chung.

Nhưng trong chốc lát trở thành “đồng minh chiến lược” với An Vũ Phong khiến tôi có cảm giác kỳ lạ…

Nghĩ tới đây, tôi lại không tự chủ được, nhìn về phía hắn.

An Vũ Phong lúc này tỏ ra vô cùng ngang ngược, có cảm giác như từ người hắn toát ra một sức mạnh khiến người khác không thể chống lại được.

Mặt sir Chung biến đổi nhanh chóng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng thầy cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên im lặng nhìn các học sinh trong phòng ăn, trù trừ hồi lâu…

- Ha ha! Những tin đồn về trường Đại học Tinh Hoa là sự thực. – Thầy lấy lại giọng, gật đầu. – Nhưng tôi nghĩ chắc các em chưa xem qua “Sổ tay câu lạc bộ” của trường. Tại Đại học Tinh Hoa chỉ được thành lập một câu lạc bộ cùng loại. Bạch Tô Cơ, An Vũ Phong, có cạnh tranh chắc chắn là một việc không tồi, nhưng các em như vậy chắc cần phải tiến hành một cuộc thi đấu rất khó khăn rồi.

Sir Chung cố ý kéo dài giọng nói, giây phút đó, tôi hình như nhìn thấy Thiết Phiến công chúa của Hỏa Diệm Sơn đang hừng hực quạt ngọn lửa nóng về phía mình.

- Thầy yên tâm đi, Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim của em sẽ ngoan ngoãn khiến cho Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch phải tự động đóng cửa, tới lúc đó chỉ cần có một câu lạc bộ thôi, chẳng phải là vấn đề sẽ được giải quyết rồi sao?

Hừ! An Vũ Phong, anh đang nói cái gì vậy? Anh tưởng mình là một vị thần sao?

Cảm giác bất an trong lòng đã bị ngọn lửa giận thiêu cháy! Tôi cắn môi, nắm chặt tay, ngẩng phắt đầu lên, nói rõ ràng từng tiếng một.

- Sir Chung! Em, Bạch Tô Cơ, chấp nhận lời khiêu chiến!

Không khí trong phòng hình như có mùi cháy khét, tôi và An Vũ Phong bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu.

Bên tai tôi vang lên tiếng xì xào của các bạn, không khí của cả gian phòng một lần nữa lại được đẩy lên tới cao trào.

- OK. – Vào giây phút quan trọng nhất, cuối cùng sir Chung cũng lên tiếng.

Ánh mắt của thầy sáng lấp lánh, giọng nói cũng vô cùng hào hứng.

- Trường đại học Tinh Hoa chúng ta mỗi lần thành lập một câu lạc bộ mới đều phải có một kỳ thi sát hạch, trong vòng 90 ngày buộc phải hoàn thành một mục tiêu. Nếu các em đã chọn tên của câu lạc bộ mình là Tình yêu và Nhịp đập Trái tim, vậy thì nội trong 90 ngày, các em phải lần lượt kết hợp được 50 couple, nếu không phải tự động giải tán!

- Em An Vũ Phong, em Bạch Tô Cơ, thời gian các em giao lưu ở trường Tinh Hoa là 100 ngày, hay nói cách khác, các em buộc phải hoàn thành nhiệm vụ trước 10 ngày, cho tôi một kết quả đáng hài lòng.

- Vâng.

- Không vấn đề gì.

Tôi và An Vũ Phong không hẹn mà cùng trả lời.

- Xin mọi người yên lặng một lát. Sau đây, xin mời bạn tiếp theo nói về ý tưởng của mình.

Sir Chung tiếp tục điều khiển cuộc họp, không lâu sau, micro được truyền đi một vòng, truyền tới tay của Kỷ Minh.

- Chào mọi người, mình là Kỷ Minh, tới từ trường Đại học Chanel.

Kỷ Minh đứng lên, dáng người dong dong cao của anh trở nên nổi bật trong cả căn phòng.

Giọng nói của anh vô cùng điềm tĩnh.

- Nếu bạn An Vũ Phong đã cho rằng bạn Bạch Tô Cơ không đủ khả năng để thành lập câu lạc bộ, vậy thì mục tiêu của tôi sẽ là trong 90 ngày, dốc toàn lực giúp bạn Bạch Tô Cơ.

- Tại sao Kỷ Minh lại đứng về phía Bạch Tô Cơ?

- An Vũ Phong và Bạch Tô Cơ trước đây là kẻ thù của nhau sao?

- Tôi thấy ba người họ cứ kỳ quái làm sao đó. Wa, liệu họ không phải là… với nhau chứ?



Những câu nói của Kỷ Minh giống như một hòn đá bị ném vào hồ nước, khiến những tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng to.

Còn tôi thì liếc nhìn Kỷ Minh, trong lòng có cảm giác thật ấm áp.

Những kẻ vô duyên đó…

Bọn họ làm sao có thể hiểu được hàm ý của hai từ “tình bạn”.

Kỷ Minh, cảm ơn bạn đã giúp mình.

Chúng ta sẽ cùng nỗ lực, cùng đánh bại kẻ kiêu ngạo đáng ghét đó.