[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 67: Phiên ngoại: Giấc mơ đường hầm (2/3)




EU nhìn thấy USSR chỉ về phía mình liền nhanh chân hướng về cánh cửa phòng sau quầy rượu.

Mọi người nhân lúc EU rời đi thì chuẩn bị một vài bộ dụng cụ nhỏ cùng vài chiếc ghế điện đặt ở giữa phòng.

"Có một vài người là lần đầu tới đây nên ta sẽ giúp giới thiệu một chút."

UK vừa nói vừa tiến lên chỗ đặt mấy chiếc ghế kia, ngón trỏ khẽ lướt nhẹ lên thành ghế.

"Đây là nơi tử hình và tra tấn bí mật của bọn ta được lập ra để giam giữ bí mật vài kẻ phản loạn cũng như dùng để tẩy não chúng."

"Nếu chỉ tra tấn đơn thuần thôi thì sao có được chứ, đúng không Nazi?"

USSR tiếp lời, liếc nhẹ qua một người mặc  quân phục đen đang ngồi yên lặng ở góc phòng.

"Câm đi. Với lại ta không có hứng thú đi tra tấn người khác lúc này. Germany sẽ ghét ta mất."

Nazi thở dài xoa xoa thái dương của mình, khó chịu lên tiếng.

"Nhưng mà ta cũng không ngờ ngươi lại có mấy suy nghĩ biến thái như vậy đấy. Ví dụ như vụ thử nghiệm binh đoàn không bao giờ ngủ?"

"Haha, cái đó thì đúng thật là thảm họa nhưng cũng coi như thành công mà."

USSR khúc khích cười nhớ lại tác phẩm lúc đó của mình.

Giờ nghĩ lại thì hình như là nhờ cái tên USA kia nên thông tin về nó mới bị tuồn ra ngoài.

America bị nhìn thì nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Hắn có biết cái quần gì đâu mà:)))

NATO thấy UN tái mặt đi thì chỉ vỗ vai y như an ủi thôi.

"Anh đừng lo UN, những tên phản loạn và kẻ thù mới bị tra tấn như vậy thôi. Còn chúng ta thì có phản bội các ngài ấy đâu mà phải sợ chứ, đúng không?"

An ủi cái đầu ngươi!

Cảnh cáo thì có!!!

Đúng lúc này EU quay lại với người lính đang vác những bao tải tối màu, một vài trong số đó còn đang không ngừng cự quậy.

"Đó là những kẻ phản loạn sao?"

"Vâng, trong đó còn một vài kẻ thù đáng gờm đấy."

NATO vui vẻ trả lời, đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của UN mà kéo anh tới chỗ bàn đựng dụng cụ tra tấn.

"Anh, anh sẽ không bao giờ phản bội lại mọi người mà đúng không?"

"Hả?"

UN đột ngột bị hỏi mà đơ người, ngơ ngác nhìn NATO đặt vào tay mình một con dao sắc.

Bên cạnh Asean cũng chọn cho mình một khẩu súng ngắn.

"Đến lúc anh thể hiện lòng trung thành của mình rồi đấy UN."

UN lúc này bị xoay người lại, đối mặt với những người không biết từ khi nào đã bị cố định sẵn trên chiếc ghế điện.

Và trên đó có hai người tàn tạ nhất là Interpol và Seato?!

"Ôi ya, lại là một phòng tra tấn kiểu mới à?"

Seato cười cười vui vẻ nói, vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi im trên ghế mặc cho những vết thương cũ của gã đang không ngừng rỉ máu đau đớn.

Ngược lại với Seato, Interpol lại cực kì ngoan cố mà không ngồi im một chút nào, đôi mắt hiện lên tia lửa, tức giận nhìn thẳng về phía ASEAN không chút e ngại.

"Ngươi có vẻ bị đánh khá mạnh."

"Vâng, tôi vừa mở cửa phòng giam liền bị hắn đấm vào mặt nên giờ hơi rát."

EU nhận được lời hỏi thăm của NATO liền vui vẻ đáp lại.

Ai mà ngờ được hắn cư nhiên lại mở được cái khóa dưới phòng giam đặc hiệu đó đâu chứ.

"Sau khi xong việc anh ASEAN sẽ giúp tôi băng bó mà đúng không anh ASE?"

"Tùy ngươi."

ASEAN nhàn nhạt đáp lại, cánh tay phải cầm chắc súng nâng lên chĩa về phía Interpol.

"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt ấy."

Pằng!

UN nhanh chóng che tai lại, nhắm chặt mắt nhưng ngay khi y mở mắt ra lần nữa âm thanh tiếng súng thứ hai lại vang lên.

Tiếng nổ súng liên tiếp mười một phát sau đó.

Cả một băng đạn mười hai viên cứ thế bị xả hết.

Tới lúc này âm thanh điếc tai kia mới dần dừng lại.

Seato ngồi bên cạnh Interpol nên máu qua những phát bắn cũng vang lên người gã, nhuộm đỏ cả một nửa thân phải.

Giờ thì không ai có thể nhận ra được máu của gã hay máu của kẻ khác nữa rồi.