[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 57: Tức giận




Spain nhìn cơ thể người kia từ một thiếu nữ lạ mặt biến thành Japan mà hoảng loạn ôm cậu vào lòng.

Vậy... vậy có nghĩa là hắn vừa đả thương cậu?!!

"S... Spain?! Tại, tại sao anh lại ở đây?!"

Hắn nghe câu hỏi cậu, dần bừng tỉnh mà rời cái ôm chặt của mình ra, nhẹ nhàng bế cậu trên tay rồi bước trở về căn nhà của mình.

"Không có gì. Chúng ta phải sơ cứu vết thương của em đã."

Japan hoang mang nhìn hắn, nỗi sợ lại càng tăng thêm.

Cậu nhớ lại tin mà Nekomi gửi tới trước khi đánh thức cậu dậy.

Không phải chứ?!

Nekomi chưa bao giờ thua cả.

Vậy tại sao...

Vết thương này lẽ nào là do lúc em ấy giao tranh với Spain?

Không, Nekomi sẽ không bao giờ giao tranh với ai trừ khi bắt buộc.

Nói như vậy chẳng phải cậu đã chơi ngu rồi sao?

Người này không giống bất kì người nào cậu từng chơi qua.

Lần này thật sự chơi ngu rồi!!!!

....

Cùng lúc, Nekomi cũng thức dậy tại một căn phòng tối mịt, xung quanh chiếc đệm giường của cô là bốn chiếc cột nhỏ nằm ở bốn góc buộc nối với nhau bởi dây thừng như một kết giới.

Khắp nơi quanh phòng đều dán đầy bùa chú trấm yểm linh thú.

Không sai, Nekomi mặc dù là em gái ruột của Japan nhưng lại được đối xử không khác gì một linh thú của gia tộc.

Vì vốn mang mệnh khắc với cha mình nên cô bị trấn yểm ở nơi này, may mắn là cô với anh Japan là song sinh nên tâm thức của cả nối liền nhau, nhờ vậy cô cũng có thể liên lạc ra bên ngoài.

Giờ thì anh trai của cô đang gặp nguy hiểm rồi nên cô phải ra ngoài thôi.

Nekomi bước qua chiếc dây thừng, những chiếc chuông báo động trong nhà liền ngay lập tức rung lên liên hồi.

Japan Empire đang chuẩn bị rời đi cũng vì việc này mà giật mình quay đầu lại.

Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng gã đối với tính cách của con gái mình coi như cũng có chút am hiểu.

Cô nhất định sẽ không bao giờ bước ra khỏi kết giới nếu như chưa được phép hoặc bất đắc dĩ.

"Có chuyện gì vậy chứ?!"

Gã nhanh chóng chạy vào bên trong, chỉ tốn mất hai phút để tới căn phòng mà Nekomi đang ở.

Gã mở xoạch cửa ra, Nekomi đã biến thành một con thú lớn với bộ lông trắng và dấu đỏ của gia tộc trên trán.

"Nekomi, con mau lập tức biến lại về nguyên dạng ban đầu của con ngay cho ta!"

Nekomi nhìn thấy cha mình thì nhanh chóng thu lại hình dáng, trở về là một thiếu nữ miêu tộc nhỏ nhắn.

Đuôi và tai của cô vểnh cao, nhanh chóng thu lại rồi tiến về phía sau kết giới.

Lúc này những tiếng chuông báo động mới dừng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Con chưa từng kích động như vậy."

"Papa..."

Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay nắm chặt nơi bả vai mà cô đã từng bị thương trong lúc giao chiến với Spain.

"Anh Japan đang gặp nguy hiểm! Con thậm chí đã chuyển đổi tâm thức với anh ấy để sử dụng sức mạnh của mình nhằm dịch chuyển anh ấy tới nơi an toàn nhưng sau đó liền bị tên khốn nào đó đâm vào bả vai. Sau đó sức mạnh của con giống như bị phong ấn, con đã thử rất nhiều phép câm để tránh bị hắn để ý nhưng hoàn toàn không làm được. Lúc con dự định sử dụng ảo anh hoặc thôi miên thì đều bị hắn đoán trước. Papa, con xin người hãy cứu anh ấy!"

Nekomi quỳ xuống dập đầu cha mình, cơ thể run rẩy như chuẩn bị đón nhận tai ương tới bất kì lúc nào.

Japan Empire nghe hết, tâm tình giống như bị rơi vào hầm băng.

Vốn dĩ so về sức mạnh thì Japan phải mạnh hơn cả Nekomi nhưng cậu lại cầu cứu cô tức là có khả năng sức mạnh của hiện tại đang bị phong ấn.

Rắc

Nắm tay gã nắm chặt tấm gỗ cửa kéo tới nỗi nó gẫy nát thành hai mảnh.

Tức giận