[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 50: Hiến kế




Buổi tiệc mùa xuân hay còn gọi là lễ họp mặt đầu năm của hàng trăm gia tộc quái vật bọn họ khi đên năm mới.

Bình thường việc này sẽ được giao cho nhóm UN chuẩn bị và sắp xếp.

Tuy nhiên năm nay có chút khác đi vì UN dường như đã chạm vào một điều cấm.

Hầu hết những người có tầm ảnh hưởng lớn và giữ chức gia chủ được tham gia vào nhiều sự kiện, tổ chức thường là tầm khoảng hơn năm mươi tuổi trở lên.

USSR và America tính đến nay cũng tầm khoảng hơn hai trăm tuổi rồi, đối với mọi việc cũng trải đời không ít.

"Ngươi định xử lí chuyện này thế nào?"

America bất ngờ hỏi.

"Diệt tận gốc."

Âm thanh đáp lại nhàn nhạt vang lên.

Diệt tận gốc tức là giết kẻ đã khiến UN lâm vào ái tình ấy hả?

"Ngươi gắt quá đấy Soviet. Dù sao thì ta với ngươi cũng làm bạn lâu vậy rồi, ta làm sao không hiểu tính ngươi chứ."

"Ồ? Vậy ngươi nghĩ ta thật sự sẽ làm thế nào?"

USSR đã lâu không đụng chạm tới vấn đề này, có chút phấn khích mà nói lớn hơn một chút, âm điệu giống như khiêu khích hắn.

"Yah...."

America nhún vai đáp một tiếng, ánh mắt liếc qua y không mấy thân thiện.

"Ngươi muốn ta hiến cho chút kế không? Ta đoán là ngươi sẽ rất muốn nghe đấy và dĩ nhiên là có điều kiện."

"Tùy ngươi, điều kiện là gì?"

Y cười mỉa nhìn hắn, hơi cúi đầu để nghe hắn nói nhỏ vào tai mình.

Điều kiện hơi chát đấy nhưng kế hoạch thì vẫn tuyệt vời như trước.

"Haha..."

USSR ôm bụng dựa vào vách tường bên cạnh mà cười lớn.

"Quả nhiên ngươi vẫn như vậy, hiểm độc đến nỗi không ai ngờ tới được. Ai mà ngờ được dưới lớp mặt nạ con trai ngoan ngoãn nhà UK của ngươi lại là thứ chết tiệt đó chứ."

America nhìn phản ứng của USSR cũng không bất ngờ, cười mỉm một cái.

"Điều kiện kia ngươi đã đồng ý rồi đấy. Giải quyết xong kế hoạch này rồi qua giúp ta đi."

"Haha... được thôi. Dù sao ta cũng muốn vận động tay chân một chút. Ta mang theo một số người học trò của ta được chứ?"

"Không vấn đề."

----------------

UN đi sát tường, đưa cánh tay phải còn lành lặn của mình chống lên vách để tránh bị ngã.

Nửa thân bên trái của y gần như muốn liệt tới nơi, chỉ cần cử động một chút liền coi như tan tành.

"Anh UN? Anh đang đi đâu vậy? Với cái thân xác đó thì đi đâu được chứ."

Âm thanh trầm thấp vang lên nhè nhẹ, bóng dáng của NATO dần xuất hiện.

"Anh à, anh đang tìm LN sao? Tên đó ấy hả? Em đã giết rồi."

Rầm!

UN ngã rầm cả người xuống sàn nhà nhưng cũng không đau lắm.

Có lẽ là do phía dưới có trải đệm để tránh y lúc rơi xuống chăng?

"Anh dậy rồi. Lại ngã nữa à?"

UN ngước đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng nói.

NATO xuất hiện với bộ vest gọn gàng, chỉ thiếu mỗi bước thắt cà vạt thôi.

Gã tiến lại gần ôm y lên rồi đặt ngồi trên giường, mắt híp lại vui vẻ ngắm nhìn dáng vẻ mặt mộc lúc mới tỉnh dậy của y.

"NATO?"

"Vâng?"

NATO bị gọi liền nghiêng đầu nhẹ nhìn y, khuôn mặt biểu lộ sự dễ thương không đáng nên có trên khuôn mặt đã trưởng thành của gã.

"...." Có chút cạn lời.

UN đưa tay ra trước mặt NATO, không cần chờ lâu liền thấy hắn nhẹ nhàng đặt vaog tay y một chiếc cà vạt.

Y thở dài rồi bắt đầu đem cà vạt của gã thắt vào.

"Anh nhớ là mình đã dạy cho em rất nhiều lần rồi mà, vẫn không biết làm sao?"

"Hì, có anh rồi thì em làm gì cần học nữa chứ. Với lại em cũng không thích học."

NATO vui vẻ cười, ngồi im một chỗ chờ UN thắt cà vạt cho mình xong.

Anh UN của gã hôm nay cũng rất đẹp a.