[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 48: Sợ




France Empire đơ người một chút, đợi bóng dáng của Nam Kì khuất xa hắn mới tạm coi như tải được dữ liệu.

Indochine của hắn còn chưa tròn mười sáu tuổi.

Chưa tròn mười sáu tức là mới có mười lăm tuổi.

Mà mười lăm bé hơn mười tám.

Vậy....

"Indochine!"

Hắn hoảng hốt mở rầm cửa phòng mình ra, ngay lập tức bị một cái gối phi thẳng vào mặt.

"M* kiếp, tôi cho anh vào chưa mà vào?! Cút ngay!"

Đông Dương mệt mỏi nằm sấp trên chiếc giường trong phòng.

Vốn nói khả năng lành vết thương của y rất nhanh nhưng không hiểu sao nằm cả buổi trời rồi cơ thể của y vẫn đau như vậy.

Phía dưới bị sưng tấy, eo thì đau nhức như vừa bị xe tải cán qua.

Tất cả là tại tên khốn trước mặt này!

"Indochine, anh biết là em đang giận nhưng..."

"Lại sao?"

France Empire nhìn y nhăn mặt khó chịu mà hơi giật nảy, sợ mình nói sai điều gì đó.

"Ta... em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm."

"...."

Chính chủ tự xác nhận luôn rồi.

"Mà sao tự nhiên nhắc đến tuổi làm gì?"

"Thì.... ta không nghĩ là tuổi thật của em lại nhỏ như vậy. Ta.... xin lỗi."

"Xin lỗi?"

Đông Dương đơ người.

Sao tự nhiên tên này lại xin lỗi???

Hơn nữa còn hỏi tuổi của y...

Ơ khoan, hình như có gì đó hơi sai sai.

Tính theo tuổi sinh học thì y vẫn còn mười lăm tuổi.

Vậy có nghĩa là....

"Tên cầm thú chết tiệt nhà anh! Cút!"

Y đỏ bừng mặt cầm lấy cái gối gần nhất ra, ngồi dậy đập vào đầu hắn.

Gối mềm nên khi đập xuống hắn cũng chả thấy đau được, mắt mở hé ra nhìn khuôn mặt đỏ bừng của y.

Thôi không sao, miễn không ai biết sự thật là được.

"Ta cũng đâu có biết là em vẫn chỉ có mười lăm chứ?! Với lại nếu đêm qua em nói với ta, em còn chưa mười tám thì ta đã sớm dừng lại rồi."

"Anh chắc không?"

Đông Dương nhìn hắn bằng ánh mắt không tin tưởng.

Ừ, dù gì lúc dục vọng dâng cao thì cho dù y đang ở độ tuổi nào hắn cũng chấp hết mà.

----------------

Cùng lúc đó phía bên những người kia thì không được êm đẹp như vậy.

Sau đêm mưa Aula, có một số thứ đã thay đổi nghiêm trọng.

Japan thức dậy, cả cơ thể đều đau đớn khó tả.

Khắp làn da trắng sứ kia là những vết hôn, vết căn đầy dục vọng.

Đặc biệt là phía dưới.

Cảm giác đặc sệt của dịch thể vẫn còn bên trong khiến cậu khó chịu không thể cuộn người.

Cậu cố sức đứng dậy để rời giường nhưng vừa ngồi dậy liền trực tiếp bị người nằm bên cạnh kéo xuống.

Spain đè lên trên người cậu, liếc nhẹ một tia rét lạnh xuống.

Anh mân mê nơi bả vai của cậu, nơi có vết cắn xấu xí của kẻ nào đó mà anh không rõ.

Tối hôm qua, lúc gặp anh, cậu đã không ngần ngại mà phô trương thứ dấu vết này.

Mặc dù đã chèn lên vô số những vết cắn cùng dấu hôn khác nhau nhưng anh vẫn thấy không đủ.

Anh phải tìm ra kẻ đó rồi giết hắn.

Không một ai được phép thân cận với cậu ngoài anh.

Không một ai!

Japan nhìn dáng vẻ tối tăm của Spain, cơ thể không khỏi run lên sợ hãi mà nhớ về trận kịch liệt đêm qua.

Anh hoàn toàn không hề kiêng nể mà đâm sâu vào.

Không có dạo đầu.

Không có khuếch trương.

Chỉ có những cái va chạm tình dục đầy đau đớn xen lẫn với khoái cảm nhỏ nhoi khiến người ta phát điên.

Sức mạnh bị chế trụ khiến cậu không thể thoát khỏi cơn tình dục cưỡng chế của anh, buộc bị dính lên thớt như một con cá yếu đuối, bất lực.

Sợ hãi không thể cử động.

Cứ như vậy bị anh đánh dấu thành của riêng.