[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 34: Trục xuất




Trường Sa dừng công việc của mình lại, tiến đến gần Việt Minh.

Rầm!

Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ vang lên, Việt Minh bị Trường Sa nắm lấy cổ áo vứt ra khỏi chiếc ghế đang ngồi, đập mạnh vào tường.

"Ư..."

Việt Minh khẽ rên lên đau đớn, đưa tay đỡ lấy đầu mình.

"Anh..."

Trường Sa ung dung ngồi xuống cái ghế vừa nãy của anh, hàn quang hiện trong ánh mắt khiến cả người Việt Minh rét lạnh.

"Mày đang muốn phản lại cha sao?"

"Em... không có..."

"Không có? Vậy thì mày phải trục xuất thằng nhóc chết tiệt kia ngay lập tức chứ không phải bao che cho nó. Nếu không có bằng chứng để đuổi, vậy thì tự tạo bằng chứng là được. Tao với chị Hoàng Sa chưa lên kế hoạch giết nó là ơn phước cho nó lắm rồi đấy."

Việt Minh nhìn dáng vẻ tức giận của Trường Sa chỉ biết câm lặng.

Hoàng Sa và Trường Sa đối với cha Đại Nam chính là một lòng sùng kính tới điên dại.

Bọn họ sẽ không bao giờ tin những gì ngoài những lời của cha mình, nếu có cũng chỉ là vài lời lúc tỉnh táo của mẹ Tinh Kỳ.

Nhưng mà Việt Minh thì khác.

Hồi còn nhỏ anh cực kì hận Tây Sơn nhưng khi lớn lên thì không còn nữa.

Bởi vì, có lẽ là sau cùng anh cũng hiểu lí do tại sao Tây Sơn lại làm thế.

Chát!

"Tại sao lại giết anh ấy? Tại sao ngươi lại giết Đại Nam chứ?!!! Không phải trách nghiệm của ngươi là bảo vệ anh ấy sao?!!!"

Long Tinh Kỳ thống khổ hét lên, nước mắt dàn giụa nhìn Tây Sơn đang đưa quân càn quét, thay đổi hết tất cả mọi thứ trong dinh thự.

Tây Sơn bị tát chỉ trầm lặng một chút rồi quay đi, tiếp tục công việc thu dọn của mình, chỉ là...

"Long Tinh Kỳ, rõ ràng là ngươi hiểu."

Rõ ràng là ngươi hiểu tại sao ta lại làm việc đó, cớ gì bây giờ phải trách cứ ta chứ?

Long Tinh Kỳ dĩ nhiên hiểu tại sao Tây Sơn lại giết chồng mình nhưng trong thâm tâm vẫn luôn phủ nhận nó.

Đại Nam trong mắt cô... luôn luôn là người cao thượng nhất.

Làm sao có thể làm ra cái hành động vô đạo đó được...

Sau đó, mẹ Long Tinh Kỳ đã dùng một lưỡi dao, cố gắng kết thúc sinh mạng của mình.

Chỉ là kết thúc không được mà chỉ biến thành một cái người nhớ nhớ quên quên đủ thứ thôi.

Việt Minh nhớ lại khoảng khắc lúc nhỏ này của mình, thâm tâm liền thở dài rồi rời khỏi ngôi nhà kia.

Mỗi lần về đây đều thật sự rất áp lực.

Ở với mẹ thì không sao nhưng ở với hai anh chị Hoàng Sa và Trường Sa khiến anh có cảm giác như sắp bị bức điên vậy.

Còn về Hongkong...

Nói thật thì Việt Minh đối với y hoàn toàn không có loại tình cảm kia.

Chỉ là nếu kết hôn được với Hongkong, một phần thế lực của gia tộc Hoa Hạ sẽ rơi dần vào tay anh.

Mặc dù số phần thừa kế của y có hơi nhỏ nhưng anh cũng đã sắp xếp kế hoạch hết rồi.

Sẽ không ai được phép thay đổi nó hết.

Không một ai cả....

A....

Thế gian này quả nhiên thật tàn khốc mà.

.....

Hongkong thở dài nhìn Đông Lào đang ngồi cách chỗ của mình tầm vài mét, có chút khó xử.

"Ta nói rồi, chuyện hủy hôn đó ta thật sự không thể nói được. Hơn nữa cho dù ta không nói ngươi cũng biết rồi còn gì!"

"Ta không biết. Cả hai người đều có tình cảm với nhau, vì cớ gì lại hủy hôn cơ chứ?"

Đông Lào vừa dứt lời đã bị y ném cây bút vẽ về phía mình.

Bút vẽ còn chưa khô mực nên bắn hết vào trang phục của nó.

Hongkong vò bức tranh mà mình vừa vẽ nát tới không thể tưởng tượng nổi.

"Huynh ấy không yêu ta! Không bao giờ yêu ta!"