*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa hẹn bao Lục Thừa Tư một bữa tôm và đồ ngọt no nê, lúc này Tạ Chiêu mới dỗ được người.
“Đúng rồi, không phải anh nói anh ở công ty, phải buổi chiều mới trở về, sao tự dưng chạy đến đây thế?” Tạ Chiêu vừa đi về với Lục Thừa Tư vừa hỏi anh. Lục Thừa Tư làm ra vẻ ho nhẹ một tiếng, úp mở: “A, anh chỉ vừa vặn đi ngang qua nơi này.”
“…Trùng hợp như vậy?” Tạ Chiêu nhìn anh chằm chằm hai giây rồi tự nghĩ ra, “Em thấy là tài xế Tiêu báo tin cho anh đúng không? Thiệt thòi em còn tốt bụng muốn mang cho chú ấy cốc nước, chú ấy lại quay đầu bán em.”
Mặc dù bị người ta vạch trần trước mặt, Lục Thừa Tư vẫn dùng tu dưỡng gặp biến không sợ hãi của tổng giám đốc đáp lời: “Tài xế Tiêu cũng làm theo trách nhiệm.”
“A, em tưởng trách nhiệm của tài xế Tiêu chính là lái xe an toàn chứ, thì ra chú ấy mặt ngoài là tài xế, trong tối là tai mắt của anh à.”
“…”
Hai người trở về tiểu khu của Tạ Chiêu, Lục Thừa Tư đi lên thu dọn đồ đạc với Tạ Chiêu. Lần trước Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ xông vào nhà lục tung khắp nơi, về sau cô cũng chưa dọn dẹp đã đến chỗ Lục Thừa Tư. Lúc này về nhà xem xét, phòng sách và phòng ngủ của cô đều bị lật tung, Tạ Chiêu nhìn thấy hận không thể lôi Hứa Quốc Hào và Tiền Vĩ ra ngoài đánh một trận.
Lục Thừa Tư nhìn thấy cũng nhíu chặt mày: “Bọn họ lục lọi nhà em?”
“Ừm, cái tên Tiền Vĩ kia muốn tiền, còn lục ra thẻ ngân hàng của em nữa.” Tạ Chiêu xí một tiếng, bừa bộn thế này vẫn phải tự thu dọn, “Em thấy buổi trưa em chỉ có thể ăn linh tinh một chút thôi.”
Lục Thừa Tư hỏi cô: “Em muốn ăn đồ ăn ngoài? Anh đặt giúp em.”
Tạ Chiêu quay đầu nhìn anh một cái, nhíu mày: “Em thấy anh muốn ăn đồ ăn ngoài thì có? Anh bây giờ là tình huống gì, nổi loạn tuổi trung niên?”
“…” Lục Thừa Tư im lặng một hồi lâu, “Bốn mươi tuổi mới tính là trung niên mà?”
Tạ Chiêu nói: “Dựa theo độ tuổi tâm hồn của giới trẻ hiện nay, hai mươi lăm tuổi có thể tính là trung niên rồi.”
“…” Lục Thừa Tư mấp máy môi, “Vậy tuổi tâm hồn của anh mới sáu tuổi, anh vẫn còn là thiếu nhi.”
“Ha ha ha ha.” Tạ Chiêu bị anh chọc cười ha ha, “Sao da mặt anh dày thế hả, ha ha ha. Anh có dám đến công ty anh nói một câu anh còn là thiếu nhi không?”
Lục Thừa Tư nói: “Anh dám, nhưng mà không cần thiết.”
“Hứ, không dám thì có.” Tạ Chiêu lẩm bẩm một câu, lại nói, “A em mới sực nhớ ra, bây giờ Hứa Quốc Hào đã bị bắt, vậy em cũng không cần ở chỗ anh nữa nhỉ? Em muốn…”
“Không, em không muốn.” Lục Thừa Tư ngắt lời cô.
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư sợ cô muốn chuyển về ở, lập tức bắt đầu thuyết phục cô: “Lần trước xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, một mình em ở đây không có bóng ma tâm lý ư? Hơn nữa anh thực sự không dám gật bừa chất lượng an ninh chỗ em, cho dù không có Hứa Quốc Hào, không chừng lần sau lại có Lưu Quốc Hào, em có thể yên tâm ở lại hả?”
“…” Tạ Chiêu nói, “Thật ra em ở đây lâu như vậy, ngoài lần Hứa Quốc Hào cũng không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa sau lần trước, các chủ hộ đã khiếu nại tập thể với bên bất động sản, chắc chắn bọn họ sẽ cải thiện thôi.”
Lục Thừa Tư thấy cách này không được, lại đổi chiến thuật khác: “Lúc đầu mỗi ngày anh chỉ có thể gặp em sau khi tan làm, nếu em dọn ra ngoài, chẳng phải cả ngày anh không gặp được em hay sao?”
“…” Vì sao anh nói lời này đáng thương như vậy?
Không chỉ nói vô cùng đáng thương, lại còn mở to mắt dùng ánh mắt tủi thân nhìn cô?
“…” Tạ Chiêu im lặng một hồi, nói với Lục Thừa Tư, “Anh biết lúc trước em với mấy người Cố Chi Chi từng tới một quá cà phê chó không? Bên trong có rất nhiều Husky, chỉ cần anh cầm thịt khô cho chúng ăn, chúng sẽ biểu diễn ngồi xuống với bắt tay các thứ cho anh. Nhưng trong cửa hàng có một chú chó vườn nhỏ, nó không biết bắt tay với ngồi xuống, nó sẽ dùng ánh mắt tủi thân nhìn anh, một mực nhìn anh tới tận khi anh cho nó thịt khô mới thôi. Vẻ mặt của anh vừa rồi cực kỳ giống con chó vườn kia.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Haiz…” Tạ Chiêu thở dài một tiếng, “Quả nhiên ra ngoài lăn lộn đều phải biết một tuyệt chiêu. Không biết ngồi xuống bắt tay thì phải biết làm nũng, ngay cả anh cũng biết điểm ấy.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Được thôi, nể tình anh cố gắng như vậy, em bất đắc dĩ đồng ý với anh.”
“…Thế cảm ơn em.”
“Không có gì.” Tạ Chiêu nghĩ thầm, ai bảo tiểu tiên nữ các cô tốt bụng như vậy chứ.
Lục Thừa Tư giúp Tạ Chiêu dọn dẹp nhà cửa, buổi trưa hai người không nấu cơm mà gọi cơm ngoài. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Lục Thừa Tư ăn thức ăn “không lành mạnh” này, có vẻ hơi kích động, Tạ Chiêu thấy dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian của anh, cố ý hỏi một câu: “Này Lục tổng, anh biết trên thế giới có một thứ tên là tàu điện ngầm không?”
Lục Thừa Tư: “…”
“Chính là thứ chạy dưới đất, đi làm giờ cao điểm có thể chen lấn mất cả giày ấy.”
“…” Lục Thừa Tư nhìn cô, nghiêm túc nói, “Mặc dù anh chưa từng ngồi nhưng anh không phải kẻ ngốc không biết gì về cuộc sống.”
“A… Vậy anh muốn trải nghiệm thử không? Sáng sớm và chiểu muộn là giờ cao điểm ở thành phố A chúng ta.”
“Không muốn, cảm ơn.”
“Haiz, vậy đáng tiếc ghê, em còn tưởng rằng chuyện gì anh cũng tò mò như trẻ con chứ.”
Lục Thừa Tư nhìn cô: “Đúng là anh rất tò mò với một số chuyện. Có điều loại chuyện này không thích hợp thiếu nhi.”
“…” Mặt mo của Tạ Chiêu suýt đỏ lên vì cái nhìn chăm chú của anh, “A, vậy anh không nên tò mò thì hơn, anh vẫn là bé cưng sáu tuổi, không thích hợp nghĩ những thứ này.”
Lục Thừa Tư cầm đôi đũa trong tay, cười thành tiếng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tạ Chiêu cầm rác xuống dưới nhà vứt, sau đó kéo một va ly hành lý, cùng Lục Thừa Tư lên xe.
Lúc hai người trở lại trang viên, trong cục cảnh sát, Sở Dật mới vừa họp xong. Bởi vì lúc trước Sở Dật bị điều đi xử lý vụ án rất thành công, cục cảnh sát đặc biệt biểu dương anh ta, rất nhiều đồng nghiệp cũng vui vẻ chúc mừng anh ta, duy chỉ có bản thân Sở Dật trông không vui vẻ là mấy.
“Haiz, Bánh Trôi, anh nói rõ ràng hôm nay cục trưởng biểu dương đội trưởng Sở, làm sao trông đội trưởng Sở rầu rĩ vậy?” Bao Vinh huých cùi chỏ vào Viên Tư Kiệt, khó hiểu hỏi anh ta.
Viên Tư Kiệt nhìn Sở Dật tung tiền xu ở đằng kia, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Bao Vinh: “Bánh Bao, cậu còn nhỏ, chuyện người lớn cậu không hiểu được đâu.”
Bao Vinh: “…”
“Hi vọng về sau lúc đi bắt người, anh còn nhớ tôi còn nhỏ.” Bao Vinh “hờ hờ” đáp lại.
Viên Tư Kiệt “haiz” một tiếng, kéo cậu ta xui nhỏ: “Cô Tạ lúc trước, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ.” Bao Vinh nói, “Chính là biên kịch xinh đẹp, còn lái xe đến cục chúng ta đón đội trưởng Sở ấy hả?”
“Đúng vậy.” Viên Tư Kiệt than thở gật đầu, “Rõ ràng khi đó trông tốt lắm mà? Tôi còn tưởng rằng đội trưởng Sở và cô ấy có thể thành đôi.”
“A?” Bao Vinh lại len lén liếc nhìn Sở Dật, “Vậy ý của anh là, đội trưởng Sở của chúng ta đang thất tình?!”
“Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút!” Viên Tư Kiệt vội kéo Bao Vinh ra xa chút, “Sợ đội trưởng Sở không nghe thấy đúng không?”
Bao Vinh vỗ đầu mình, áo não nói: “Không phải, nhưng mà tôi nghĩ không ra! Đội trưởng Sở của chúng ta đẹp trai như vậy mà còn thất tình?”
“Cậu không biết, ” Viên Tư Kiệt che miệng, càng thêm nhỏ giọng nói thầm bên tai Bao Vinh, “Nếu so sánh nghiêm túc, sao đội trưởng Sở của chúng ta có thể thua, đều tại Lục Thừa Tư kia giậu đổ bìm leo!”
“Hả?”
“Lục Thừa Tư nhân lúc đội trưởng Sở ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không có mặt, thành công lên chức!”
Bao Vinh nhìn anh ta: “Sao anh rõ thế?”
Viên Tư Kiệt lắc đầu không nói chuyện, anh ta có thể không rõ sao? Sở Dật vừa về thành phố A, không đến thẳng cục cảnh sát mà đi tìm Tạ Chiêu trước, sau khi trở về thì biến thành như này. Lại liên lạc mấy ngày nay Tạ Chiêu đều ở chỗ Lục Thừa Tư, cảnh sát như anh ta phân tích một chút chẳng phải là rõ hay sao!
Không ngờ Lục Thừa Tư trông cũng ngay thẳng, vậy mà hèn hạ như vậy, hừ!
“Có phải hai cậu rảnh rỗi quá không?” Sở Dật một mực không lên tiếng bỗng nhiên nhìn sang Viên Tư Kiệt và Bao Vinh, “Nếu không tôi tìm chút chuyện cho hai cậu làm nhé?”
“Ấy không cần không cần, đội trưởng Sở chúng em đi làm việc đây!” Viên Tư Kiệt kéo Bao Vinh chuồn nhanh.
Nửa tháng sau, vụ án của Hứa Quốc Hào chính thức mở phiên toà, bởi vì tình tiết vụ án nghiêm trọng và dẫn tới ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, Hứa Quốc Hào bị phán xử tử hình.
Cùng lúc đó, bộ phim của Thi tổng rốt cuộc chính thức khai máy. Trước đó bởi vì nhiều nguyên nhân nên khai máy bị kéo dài một thời gian, nay đoàn làm phim chọn lại một ngày lành, chính thức khai máy.
Tạ Chiêu làm biên kịch, cùng Cố Chi Chi đến hiện trường khai máy. Tạ Chiêu đã lâu chưa tới nơi đông người như vậy, đến mới phát hiện, hay thật, trong đoàn làm phim của bọn họ lại có người đang làm nhiệm vụ xuyên nhanh.
Trước đó nhân viên quản lý nói với cô, bây giờ cô có thể trông thấy người nào trùng sinh hoặc xuyên nhanh, nhưng mà cô chưa bao giờ gặp, hôm nay ở phim trường cô nhìn thấy lần đầu tiên.
Cố Chi Chi phát hiện cô nhìn nữ số ba không chớp mắt, tò mò hỏi một câu: “Sao vậy? Cậu có hứng thú với Tống Nghiên Lệ?”
Tạ Chiêu nói với cô ấy: “Cậu có cảm thấy, trông tướng mạo của Tống Nghiên Lệ, tương lai tất thành chuyện lớn không?”
“…” Cố Chi Chi nhìn về phía cô, “Bây giờ cô Tạ biết cả xem tướng số nữa à?”
“Biết sương sương.”
“…” Cố Chi Chi xí một tiếng, hạ giọng nói, “Có điều Tống Nghiên Lệ này đúng là không tầm thường, trước đó cô ấy bị toàn mạng lưới nói xấu, còn ầm ĩ đến mức tự sát. Sau khi được cấp cứu như biến thành người khác, sự nghiệp cũng bắt đầu có khởi sắc. Lần này cũng không biết cô ấy thuyết phục Thi tổng rồi lấy được nhân vật này như thế nào. Chắc chắn cậu có nghe nói, nữ số ba này là cô ấy đá Lâm Nhạc Nhạc ra lấy được.”
Tạ Chiêu với vẻ mặt “Quả nhiên là thế” gật đầu: “Thì ra Lâm Nhạc Nhạc debut từ show tuyển chọn tài năng với cô ấy à? Trước đó cô ấy bị toàn mạng lưới nói xấu, cũng không tránh khỏi liên quan tới cô ta.”
“Đúng vậy, lúc đầu mình còn hóng drama này mà.”
“Cho nên Tống Nghiên Lệ cầm kịch bản sảng văn nghịch tập báo thù à, chắc chắn tương lai cô ấy sẽ nổi tiếng đại sát tứ phương. Mình quyết định, về sau cô ấy đóng phim gì mình đầu tư phim đó.”
Cố Chi Chi: “?”
Đây chính là sức mạnh của cô Tạ sao? Bây giờ không làm biên kịch mà làm nhà đầu tư luôn?
Tạ Chiêu thì nghĩ, không ngờ mắt trời này còn có thể dùng như thế! Cô có thể dùng mắt trời này đi tìm những người “bật hack”, sau đó ôm đùi bọn họ kiếm chút tiền.
Như thế cũng không tính vi phạm quy tắc đâu nhỉ?
Haiz, nhân viên quản lý nghe xong cũng không thể không khen cô một câu đầu óc linh hoạt.