"Em bị tai nạn xe?!"
Mễ Mị gọi điện cho Mễ Quan nói mình đã xảy ra tai nạn xe trên đường, Mễ Quan hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, cô còn nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân.
Vừa nãy vì quá lo lắng nên cả cơ thể cô bị căng cứng, lúc này Mễ Mị cảm thấy sự mệt mỏi dần lan ra khắp cơ thể, cô yếu ớt dặn dò Mễ Quan: "Em vẫn ổn, không bị thương ở đâu, lúc đi đến đây anh phải chú ý an toàn..."
"Được, anh biết rồi, em đừng sợ, anh sẽ ngay lập tức đến đó."
"Vâng, anh ơi, anh đừng cúp máy điện thoại."
"Được rồi, anh hứa sẽ không cúp máy."
Mễ Mị nhắm mắt lại, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, giọng nói của người thân khiến cho cô thoải mái hơn rất nhiều, cô cắm tai nghe bluetooth, đầu dựa vào vô lăng, nghe Mễ Quan nói chuyện, thi thoảng cô khẽ gật đầu.
Cô cố tình không cho Mễ Quan cúp máy, vì cô sợ nếu bây giờ không có ai nói chuyện với cô, cô không kìm chế được mà gọi điện thoại cho Kinh Hoằng Hiên.
Vụ tai nạn diễn ra quá bất ngờ, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh vẻ mặt đau đớn hoảng sợ của anh.
Khi biết mình đã an toàn, cô muốn ngay lập tức gọi điện thoại cho anh.
Nhưng khi nhìn thấy Ninh Tuấn Thần đang đứng ngoài cửa.
Mễ Mị đột nhiên dừng lại.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, Kinh Hoằng Hiên vừa mới tổ chức buổi họp báo.
Mà Ninh Tuấn Thần còn là nam chính, tốt nhất không nên để cho hai người này chạm trán nhau!
Lúc này, ánh mắt Ninh Tuấn Thần nhìn cô có gì đó rất lạ, cô không chút do dự, ngay lập tức gọi điện thoại cho Mễ Quan.
Đây không phải là thời điểm thích hợp, cô không thể để Kinh Hoằng Hiên đi đến đây.
"Em gái, anh đang đi trên đường, anh sẽ sớm đến nơi thôi." Mễ Quan bỏ qua sự sợ hãi, cố để cho giọng nói mình trở nên dịu dàng.
Vừa mới thoát khỏi cái chết, có lẽ cô đang rất hoảng sợ, anh ấy nghĩ mình nên an ủi và làm chỗ dựa cho cô.
"Anh..."
...
Hai người đàn ông bên ngoài nhìn ra được dáng vẻ hoảng sợ của Mễ Mị, cô đang mải nói chuyện điện thoại, cô không thèm để ý đến hai người kia.
Chủ nhân chiếc xe màu đen di chuyển đến cạnh cửa sổ xe của Mễ Mị, vừa hay đứng chắn tầm nhìn Ninh Tuấn Thần, anh ta kể lại toàn bộ vụ tai nạn bằng giọng điệu khoa trương, còn chà hai bàn tay vào nhau, còn cố tỏ vẻ ra đáng thương vô tội.
Trong lòng Ninh Tuấn Thần đang cố điều tra sự kì lạ của Mễ Mị, bên tai lại truyền đến giọng nói lải nhải của người đàn ông kia.
Ninh Tuấn Thần nhíu mày, anh quay sang nhìn kẻ kia.
Lúc này, anh ta mới đem lực chú ý lên người đàn ông này.
Chủ nhân chiếc xe màu đen đang cố bám theo Ninh Tuấn Thần, muốn giải thích tiếp, bị ánh mắt sắc như dao của Ninh Tuấn Thần nhìn qua, cảm giác nguy hiểm đó lại xuất hiện, anh ta biết ý giữ im lặng, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
Người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm, nhất quyết không để anh ta lại gần Mễ tiểu thư.
Nhưng ngay sau đó, nỗi sợ hãi anh ấy nhanh chóng được giải quyết, bởi vì cảnh sát giao thông đã đến.
Vụ tai nạn này xảy ra ở đúng điểm nút giao thông trọng điểm, đồn cảnh sát giao thông vừa nghe thấy tin tức liền điều quân đến.
Từ lúc vụ tai nạn xảy ra cho đến bây giờ, đội cảnh sát giao thông đã ở đây xử lý vô cùng chuyên nghiệp.
Ở ngã tư đường Tân An, cánh cửa xe phía bên phải của chiếc siêu xe Ben bị vỡ tan tành.
Thậm chí nó còn bị lật ngược, nhưng ngoại trừ vết xước bên ngoài ra thì mọi thứ vẫn ổn.
Thảm nhất chính là chiếc xe màu đen nằm ở phía bên trái, đầu xe bị nát bét, thậm chí còn đang bốc khói.
So sánh hai chiếc xe còn lại, thì chiếc xe Mễ Mị bị thiệt hại nhẹ nhất.
Xe của cô chỉ bị hỏng đèn pha bên phải.
Hai vị cảnh sát trẻ tuổi chạy đến, họ vừa nhận được tin tức đã ngay lập tức đi đến đây.
Vừa bước xuống xe, một trong số đó bắt đầu đứng giữa ngã tư phân luồng ô tô, còn người kia đứng khoanh vùng nơi xảy ra tai nạn.
Vì sắp đến giờ cao điểm, họ phải nhanh chóng xử lý để tránh tình trạng ùn tắc giao thông.
Một người cảnh sát lôi máy ảnh ra để chụp lại toàn cảnh, sau đó cùng đồng nghiệp bắt đầu phân tích hiện trường.
Những người này đã có kinh nghiệm xử lý các vụ tai nạn giao thông, vừa nhìn lướt chiếc xe ô tô, họ đoán thân phận mấy người này không hề đơn giản.
Ví dụ: chiếc siêu xe thể thao đang bị lật ngược kia, giá tiền của nó không hề rẻ.
Chắc chắn chủ nhân của nó là kẻ có tiền.
Còn chiếc xe màu trắng kia, giá tiền ít nhất cũng hơn một trăm vạn NDT, chủ nhân chiếc xe đó là một cô gái xinh đẹp, bộ quần áo cô đang mặc trên người không hề rẻ.
Chủ nhân chiếc xe ô tô màu đen kia, dáng vẻ tầm thường.
Nhìn sự hư hại nặng nề của chiếc xe đó, chắc bây giờ mang nó về cũng chỉ làm rác thải.
Vụ tai nạn đã được xảy ra một lúc, nhưng không khí giữa ba người này rất hòa hợp, không làm ầm ĩ lên.
So với hiện trường thảm khốc của vụ tai nạn, quả là khác nhau một trời một vực.
Điều này càng khiến cho hai vị cảnh sát giao thông cảm thấy bối rối.
Họ chỉ biết quay sang nhìn nhau, xem ra tình hình có vẻ khó giải quyết.
Đúng lúc này, một chiếc xe Porsche phanh gấp và dừng lại.
Có một người đàn ông bước xuống, anh ta vội vã chạy về chiếc xe ô tô màu trắng.
Mễ Quan đã dùng tốc độ nhanh nhất, anh ấy chỉ mất mười phút để đi đến đây.
Tóc anh ấy trở nên ướt đẫm, chạy đến gần xe ô tô Mễ Mị, vỗ về an ủi cô: "Mị Mị, anh đã đến nơi rồi!"
Mễ Mị đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt trắng bệnh không còn giọt máu, vừa nhìn thấy Mễ Quan, cô vui vẻ hét lên: "Anh ơi!"
Khi nhìn thấy người thân, nỗi sợ hãi trong lòng không thể kìm nén được nữa, cô nức nở bật khóc.
"Anh ơi! Em, em..."
"Mọi chuyện đã ổn rồi, em không cần sợ nữa, mau đi xuống đây, để anh chở em về nhà." Mễ Quan khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của em gái, anh ấy cảm thấy rất nhức nhối.
Anh cố gắng an ủi em gái, đồng thời cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Chủ nhân chiếc xe màu đen lúc nhìn thấy Mễ Quan chạy đến, đã lặng lẽ rời đi.
Anh ta quay trở lại chiếc xe của mình, cũng lôi điện thoại ra.
Anh ta giả bộ đang gọi người thân, nhưng thực sự là đang giải thích với cấp trên.
Lực chú ý của Ninh Tuấn Thần đều tập trung lên hai anh em nhà họ Mễ.
Lúc Mễ Mị bước xuống xe, đôi mắt dần trở nên tập trung, anh ta quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
Mễ Quan đỡ Mễ Mị xuống xe, thấy trên người em gái không có vết thương gì, anh ấy cảm thấy an tâm hơn.
Nhưng ngay sau đó, anh ấy lại nhớ đến tình trạng bệnh tim em gái mình, vội vàng hỏi: "Cơ thể có khó chịu ở đâu không?"
Mễ Mị khẽ lắc đầu: "Em uống thuốc rồi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều."
"Được rồi, được rồi." Mễ Quan khẽ gật đầu, đưa Mễ Mị vào trong xe, còn dặn dò cô: "Em chờ anh một lúc, để anh đi ra đằng kia giải quyết chút chuyện."
Mễ Mị ngoan ngoãn gật đầu, sau khi ngồi lên xe của Mễ Quan, cô mệt mỏi chợp mắt trên ghế.
Lúc này Mễ Quan mới để ý ở trong hiện trường còn có hai người đàn ông khác, cơn tức giận anh ấy thổi bùng lên.
Vẻ mặt và khí chất trên người trở nên sắc bén.
Anh ấy nhìn lướt qua khung cảnh tang thương vụ tai nạn, nhất là cái xe màu đen kia giờ nó nát bét đến mức không còn nhìn ra hình dáng ban đầu!
Nếu em ấy xảy ra chuyện, anh!
Mễ Quan càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhất là khi nhìn thấy Ninh Tuấn Thần, anh nhíu mày lại, tên Ninh Tuấn Thần này nổi tiếng là kẻ ngang ngược, đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, hành động của tên này ngày càng lớn mật.
Hơn nữa tên này có thù oán với Kinh gia, ngày hôm nay Kinh gia còn tổ chức họp báo, anh ấy có cảm giác tên này cố ý làm như vậy.
"Ninh Tuấn Thần, nếu mày dám đụng đến em gái của tao, tao sẽ không để mày được yên đâu!" Mễ Quan hùng hổ lao về phía Ninh Tuấn Thần, lúc này một vị cảnh sát xuất hiện, đứng giữa giảng hoà: "Được rồi, mấy vị phải giữ bình tĩnh.
Chúng ta sẽ cố gắng xử lý xong vụ việc này sớm, vừa không làm chậm trễ thời gian của mọi người, vừa không làm ảnh hưởng đến người khác."
"Vâng, mời các vị sang bên này, chúng ta sẽ lập biên bản trước." Có vị cảnh sát trẻ chạy đến, tay của anh ấy cầm theo giấy và bút.
Những lời này rất có lý, mà Mễ Quan không phải là kẻ không biết điều, anh ấy đứng yên một chỗ nhìn Ninh Tuấn Thần.
Ánh mắt của Ninh Tuấn Thần có gì đó rất kì lạ, giữ im lặng, không hề tức giận, ngoan ngoãn làm theo đề nghị của mấy người cảnh sát.
Chủ nhân chiếc xe màu đen kia, tỏ ra mình là một công nhân gương mẫu, là người đầu tiên đi đến trình bày giải thích vụ việc: "Xin chào mấy đồng chí cảnh sát, tôi là chủ nhân chiếc xe màu đen, lúc đó tôi..."
"Tôi sẽ đền bù tổn thất." Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, đánh gãy lời nói của người đàn ông kia, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Ninh Tuấn Thần.
Ninh Tuấn Thần nhìn lướt qua mọi người, anh ta bình thản nói: "Tôi đã tự ý vượt đèn đỏ, là tôi làm sai trước.
Tôi sẽ đền bù tổn thất cho mọi người."
Anh ta từ nhận hết trách nhiệm về mình khiến cho tất cả mọi người ở đây đều rất bất ngờ.
Thậm chí còn nói mình cố tình vượt đèn đỏ.
Và cảnh sát giao thông không cần phải điều tra nữa, họ có thể tự kết luận luôn.
Bởi vì, họ chưa từng gặp kẻ nào dám ngang nhiên nhận trách nhiệm về mình, mấy người cảnh sát bối rối quay sang nhìn nhau.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, liền vội vàng lên tiếng: "Chuyện này, tôi sẽ nghe theo quyết định của mấy đồng chí cảnh sát..."
Mễ Quan khi nghe thấy Ninh Tuấn Thần cố ý vượt đèn đỏ, ngọn lửa trong lòng dần bộc phát.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, quay sang giơ ngón giữa với Ninh Tuấn Thần.
Được làm, mày cứ chờ tao đó!
Sau đó Mễ Quan lôi điện thoại ra nhờ cấp dưới đi đến xử lý chuyện này.
Chạy ra giải thích với cảnh sát, có vấn đề gì thì cứ nói với cấp dưới của anh ấy.
Còn nói cơ thể Mễ Mị không được tốt, lại vừa trải qua chuyện kia.
Nên anh ấy muốn đưa cô đến gặp bác sĩ.
Đã có người đứng ra nhận trách nhiệm, nên cảnh sát chỉ xin lưu lại số điện thoại Mễ Quan và hỏi anh muốn bồi thường thiệt hại thế nào.
Sau đó liền đồng ý thả cho hai người đi.
Lúc đầu họ còn tưởng vụ tai nạn này rất khó giải quyết, nhưng không ngờ mọi chuyện lại giải quyết nhanh như vậy.
Tuy vụ tai nạn này xảy ra rất nghiêm trọng, nhưng mọi chuyện đều đã giải quyết trong hòa bình.
Chủ nhân chiếc xe trắng xui xẻo vướng vào vụ tai nạn, còn chủ nhân chiếc siêu xe thể thao thừa nhận lỗi sai thuộc về mình, còn hứa sẽ bồi thường thiệt hại cho mọi người.
Chủ nhân chiếc xe màu đen, nói giao cho cảnh sát toàn quyền xử lý.
Hai đồng chí cảnh sát này, từ lúc đi làm đến nay, chưa từng giải quyết vụ việc nào đơn giản như vậy.
Mễ Quan vội vàng quay trở về xe ô tô.
Anh ấy không để ý rằng Ninh Tuấn Thần đã đi theo phía sau.
Anh ta cúi người xuống nhìn cô gái đang ngồi ở ghế phó lái, giọng điệu quan tâm nói: "Anh sẽ mua tặng em chiếc xe mới, coi như là lời xin lỗi gửi đến em nhé."
"Không cần, mau tránh xa tôi ra." Mễ Mị từ chối không chút do dự.
Cô nhíu mày lại, không thèm để ý đến Ninh Tuấn Thần.
Cái tên này bị điên rồi, cô không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh ta.
"Anh, chúng ta đi thôi." Mễ Quan khẽ gật đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo Ninh Tuấn Thần, cố tình nhấn chân ga, chiếc xe Porsche đi lướt qua chỗ Ninh Tuấn Thần đang đứng.
Cơn gió thổi qua cuốn bay góc áo của anh ta, kèm theo đó là một làn khói màu đen.
——
——
Làn khói đen bay mù mịt, Ninh Tuấn Thần khẽ nheo lại mắt nhìn theo Porsche dần đi khuất.
Vừa nãy nóii chuyện với Mễ Mị, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, đôi mắt đen nháy hiện lên sự thích thú, tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
Anh ta nở nụ cười lạnh lùng, hừ một tiếng.
Anh ta quay sang nhìn chiếc xe ô tô màu trắng bị bỏ lại, ngoại trừ đèn pha bị hỏng ra, còn có chân phanh trước có chút vấn đề, thì các bộ phận khác đều nguyên vẹn.
Nghĩ đến suy đoán lúc trước, Ninh Tuấn Thần khẽ liếm khóe môi, cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng xuống.
"Xin lỗi, ngài có thể cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến được không." Cảnh sát đi đến trước mặt Ninh Tuấn Thần.
Ninh Tuấn Thần quay sang nhìn vị cảnh sát, anh ta trầm tư suy nghĩ, sau đó khẽ gật đầu
Có một vị cảnh sát tiếp tục ở lại đây để xử lý hiện trường, còn vị cảnh sát khác dẫn Ninh Tuấn Thân về đồn.
Trên đường đi, Ninh Tuấn Thần và cảnh sát thảo luận với nhau về quá trình nộp phạt.
Người cảnh sát đó còn kêu anh ta ngồi đợi chủ nhân chiếc xe màu đen đến, người đó cũng đang trên đường tới đây, hai người sẽ tự thảo luận với nhau về vấn đề bồi thường.
"Không cần bàn bạc đâu, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh ta.
Tôi mong các đồng chí cảnh sát có thể giám sát quá trình giúp tôi." Ninh Tuấn Thần quả thật là người hào phóng.
Hành động của anh ta khiến cho mấy vị cảnh sát bối rối.
Thường thì việc này sẽ do hai bên liên quan tự thảo luận, chỉ khi dính líu đến pháp luật, công an mới vào giải quyết.
Nhưng bây giờ Ninh Tuấn Thần trao mọi quyền xử lý cho bọn họ.
Có khi nào, người này không hài lòng với kết quả thảo luận lúc trước.
Trước đó chưa biết thân phận của anh ta giờ họ đã biết, họ sợ mình sẽ đắc tội với anh.
Nên đành phải vui vẻ đáp ứng.
"Vậy thì ngài cứ yên tâm.
Tôi sẽ dựa theo mức độ hư hại của ô tô để quyết định xử phạt phù hợp.
Ngài đừng lo, tôi nhất định sẽ không để mấy người kia bắt chẹt ngài."
Ninh Tuấn Thần bật cười, đột nhiên lên tiếng: "Cục trưởng Mã ngày hôm nay có ở đây không? Tôi với ngài ấy có quen biết, vừa hay hôm nay đi đến đây.
Tôi muốn nói chuyện với ngài ấy."
Nụ cười trên khuôn mặt vị cảnh sát dần biến mất.
Người này đột nhiên nhắc đến cục trưởng Mã...!lại còn nhấn mạnh cả hai có mối quan hệ thân thiết...
"Ninh tiên sinh, ngài định..."
"Xùy." Ninh Tuấn Thần đột nhiên bật cười, anh ta chủ động giải thích: "Các anh cứ yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến mấy anh.
Tôi đã hứa sẽ phụ trách toàn bộ trách nhiệm, chuyện này sẽ dừng lại ở đây."
"Tôi chỉ muốn nói chút chuyện phiếm thôi."
——
Ninh Tuấn Thần ở đồn cảnh sát khoảng tầm một giờ đồng hồ, lúc rời đi cục trưởng Mã còn chủ động đi ra tiễn anh ta.
Mấy người thuộc hạ anh ta mang theo đang chờ ở bên ngoài, Ninh Tuấn Thần ngay lập tức leo lên chiếc xe ô tô màu đen, rầm một tiếng, cánh cửa xe bị khóa trái lại.
Xe vẫn chạy với tốc độ nhanh như bay, Ninh Tuấn Thần ngồi ở ghế đằng sau, hai chân rạng ra, anh chiếm gần hết chỗ ngồi ở phía đằng sau.
Trên đùi còn có một chiếc laptop.
Ninh Tuấn Thân lôi từ trong túi một chiếc USB cắm vào máy tính.
Kết nối thành công, thư mục đó đã hiện trên máy tính.
Ninh Tuấn Thần nhấp chuột vào, bên trong thư mục chỉ có duy nhất một đoạn video clip.
Anh ta mở đoạn video ra xem, trong đó ghi lại cảnh hiện trường xảy ra tai nạn.
Anh ta tìm cục trưởng Mã, là để xin đoạn video này.
Thông qua camera giám sát, đúng là chiếc siêu xe anh ta cố tình vượt đèn đỏ và đang lái thẳng về phía ô tô màu trắng, sau đó chiếc xe ô tô màu đen xuất hiện, dù đã xảy ra va chạm.
Bị lệch mục tiêu, nhưng anh ta vẫn cố điều khiển để chiếc xe đâm được vào phần đầu xe trắng.
Tại thời điểm xảy ra tai nạn, chiếc siêu xe anh ta đang lao như điên giữa đường, chiếc xe màu đen không để ý, lúc nhận ra đã không kịp nữa, sau cú va chạm chiếc xe màu đen mất phương hướng phóng thẳng lên vỉa hè.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng tự nhiên, không có điều gì khác thường.
Ninh Tuấn Thần di chuyển, đến đoạn ghi lại cảnh chiếc siêu xe anh ta đang va chạm với chiếc xe màu trắng.
Anh ta cố phóng to hình ảnh lên, hạ tốc độ xuống, có thể nhìn thấy chiếc xe anh ta đã bị một lực vô hình cản lại, rõ ràng có thứ gì đó đã đẩy xe anh ta ra.
Đôi mắt của Ninh Tuấn Thần khẽ lóe lên!
Anh ta ấn nút tạm dừng, quay lại và tiếp tục mở đoạn đó ra xem.
Khi hai chạm vào nhau, bị cản lại, lật ngược, đâm lên rào chắn.
Ồ!
"Ha ha a!"
Ninh Tuấn Thần giơ tay lên xoa trán, đột nhiên bật cười, mấy tên thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau, bầu không khí trong xe ngày càng trở nên kì lạ.
Thật thú vị!
Ồ, xem anh ta đã phát hiện ra chuyện gì nè? Con chim phượng hoàng đó, đang ẩn chứa một bí mật.
"Rốt cuộc đó là gì? Tao rất muốn biết..."
Ninh Tuấn Thần nở nụ cười khát máu, anh ta khẽ lẩm bẩm nói.
Mấy tên thuộc hạ giả bộ như không biết gì, im lặng tập trung làm việc.
——
"Nguyễn Khinh Ngữ - mẹ ruột của Kinh Hoằng Hiên tổng giám đốc của tập đoàn Túng Thế, bất ngờ xuất hiện trong buổi họp báo sáng nay, bà ấy tiết lộ mình là người vợ hợp pháp của chủ tịch Lai Tắc, ngoài ra còn tiết lộ trong quá trình chung sống..."
Màn hình Ipad đang phát trực tiếp buổi họp báo sáng nay của tập đoàn Túng Thế.
Giọng nói người dẫn chương trình to rõ ràng, vang vọng ở khắp ngóc ngách trong ngôi nhà trọ.
Nghê Nhất Lâm ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế sofa, cặp mắt vô hồn, hốc mắt đỏ ửng lên, những giọt nước mắt liên tục chảy ra.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đó xuất hiện trong buổi họp báo, cơ thể Nghê Nhất Lâm cứng nhắc, vội quay sang nhìn chỗ khác.
Nhưng trước đó gương mặt phụ nữ đã đập thẳng vào mắt cô ta.
Đó có phải...!người mẹ đã mất tích nhiều năm này...!của cô ta không?
Nghê Nhất Lâm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó, cơ thể run rẩy.
"Tôi và Ninh Quang Phủ đã đăng ký kết hôn tại Thụy Sĩ..."
Giọng nói đó xuyên qua màn hình biến thành những mảnh gương đâm lên người cô ta.
Nghê Nhất Lâm vội vàng bịt kín lỗ tai, cầm bình trà trên bàn ném thẳng vào tường! Sau đó cô ta lấy tay ôm đầu gào khóc ầm ĩ.
"Á á á á——!"
Tất cả những người này đều đang lừa gạt cô ta! Đặc biệt là người phụ nữ đó!
Ninh Tuấn Thần đâu rồi? Tại sao Ninh Tuấn Thần vẫn chưa đến? Rõ ràng anh ta hứa với cô, chỉ cần cô gọi điện, anh ta sẽ ngay lập tức đi đến đây!
Nghê nhất lâm cầm điện thoại trên bàn lên, ngay lập tức ấn gọi số điện thoại mới liên lạc gần đây.
Khi nhìn thấy tin tức, cô ta liền vội vàng gọi điện thoại kêu Ninh Tuấn Thần đi đến đây, đã trôi qua lâu như vậy, mà anh ta vẫn chưa đến!
Bíp...!bíp...!bíp...
"Không chịu nghe máy...!tại sao không chịu nghe máy...!Ninh Tuấn Thần!" Nghê Nhất Lâm không ngừng gọi vào số điện thoại Ninh Tuấn Thần, nhưng người ở đầu dây bên kia không chịu bắt máy.
Tại sao không chịu nghe máy? Có phải anh ta cũng sớm biết mọi chuyện?
Và anh ta cùng mọi người đều đang lừa gạt cô ta?
Nghê Nhất Lâm bị chính sự nghi ngờ của bản thân tra tấn, cô ta đang ở trong tình trạng suy sụp.
Cái cảm giác mọi người trên thế giới đều đang cố lừa gạt cô ta, khiến cô ta như rơi xuống vực sâu thăm thẳm, không còn có cơ hội ngoi lên.
Cô ta phải làm gì bây giờ, đúng rồi, đi gặp người phụ nữ kia! Cô ta nhất định phải hỏi rõ ràng mọi chuyện!
"Đúng...!Mình phải đi tìm bà ấy, mình phải đi đến Túng Thế." Còn cả Kinh Hoằng Hiên nữa, cô ấy muốn đến gặp Kinh Hoằng Hiên!
Nghê Nhất Lâm lẩm bẩm nói, cô ta nhất định phải đến tìm Kinh Hoằng Hiên cùng người phụ nữ kia, cô ta vội vàng chạy đến tập đoàn Túng Thế.
Cô ta nhất định phải gặp được Kinh Hoằng Hiên, cả Nguyễn Khinh Ngữ nữa.
Cô ta muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!
Ngày hôm nay, ở trước cửa tập đoàn Tùng Thế rất náo nhiệt.
Buổi họp báo vừa kết thúc, có rất nhiều phóng viên tụ tập ở trước cửa, để chờ xem đào được tin tức nào hot không.
Nghê Nhất Lâm đầu tóc bù xù xuất hiện ở đại sảnh lầu một, chạy đến trước mặt nhân viên lễ tân, vội vàng nói: "Trương Manh, mau cho tôi đi vào bên trong, tôi nhất định phải gặp người đó!"
Nhân viên ở quầy lễ tân đương nhiên nhận ra Nghê Nhất Lâm.
Ban đầu cô ta bước vào công ty trong tư thế huênh hoang, sau này đột nhiên bị đuổi việc, nghe đồn cô ta đã chọc giận tổng giám đốc.
Chuyện này đã gây xôn xao dư luận một khoảng thời gian, nhưng không ai biết lý do vì sao cô ta lại bị đuổi việc.
Cô ấy đương nhiên nhìn ra sắc mặt của Nghê Nhất Lâm có vẻ không ổn, đôi mắt cô ta đỏ ửng lên, liên tục gào thét đòi đi vào bên trong tìm người.
Cô ta đến đây để tìm ai? Nhân viên ở quầy lễ tân nhìn cô ta bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, còn ẩn chứa vẻ hóng hớt.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Nghê Nhất Lâm?
"Cô muốn tìm ai? Tôi sẽ gọi người đấy xuống giúp cô.
Bây giờ cô không còn là nhân viên của Túng Thế, tôi không thể để cô tùy tiện ra vào." Nhân viên quầy lễ tân dịu dàng giải thích với cô ấy.
"Kinh Hoằng Hiên đâu rồi, tôi xin cô hãy mở cửa cho tôi vào, tôi muốn gặp anh ấy!"
Ba chữ "Kinh Hoằng Hiên" vừa mới thoát ra khỏi miệng, nhân viên viên quầy lễ tân trợn tròn mắt lên nhìn.
Im lặng quan sát người trước mặt.
Dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc, lại còn đang trong tình trạng đau khổ tuyệt vọng.
Người khác muốn không nghĩ nhiều cũng không được!
"Trương Manh! Nếu cô không chịu mở cửa ra, tôi sẽ tự ý xông vào!"
Cô nghĩ cô sai tôi mở cửa là tôi phải mở cửa cho cô vào à, đúng là đồ không biết lượng sức mình.
"Xin lỗi, cho tôi hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc không, nếu không hẹn trước thì tôi không thể cho cô vào được."
"Cô cứ gọi điện cho Kinh Hoằng Hiên, nói tôi có việc quan trọng muốn nói với anh ấy.
Chuyện này có liên quan đến người phụ nữ trong buổi họp báo." Nghê Nhất Lâm vội vàng giải thích.
Vừa nãy là do nhân viên lễ tân không để ý, nghe xong lời giải thích từ Nghê Nhất Lâm cô ấy mới vội vàng quan sát kỹ khuôn mặt của cô gái trước mặt.
Bấy giờ cô ấy mới thấy trông cô ta khá giống với Nguyễn Khinh Ngữ!
Lúc trước do cô ấy không để tâm, hiện tại đột nhiên phát hiện ra...!Con mẹ nó, cô ấy ngạc nhiên đến mức không nói lên lời.
"Cô chờ tôi một chút, để tôi gọi điện thông báo với phòng thư ký." Nhân viên quầy lễ tân bình tĩnh nhìn Nghê Nhất Lâm, ngay lập tức gọi vào số điện thoại của thư ký Lưu, nhìn Nghê Nhất Lâm bằng ánh mắt dò xét.
"Alo, thư ký Lưu, tôi là Trương Manh.
Trợ lý Nghê lúc trước, Nghê Nhất Lâm, hiện tại đang đứng ở quầy lễ tân, cô ấy bảo muốn đến gặp Kinh tổng, còn có chuyện quan trọng muốn nói, ngài xem thử..."
Điện thoại vừa được kết nối, Nghê Nhất Lâm nhìn chằm chằm vào nhân viên quầy lễ tân.
Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia, cô ấy không nhịn được liền tiến lại gần, để xem Lưu Khải Truyện đang nói gì.
Nhân viên quầy lễ tân thấy vậy liền đứng dậy, lùi về phía sau mấy bước, nhìn Nghê Nhất Lâm bằng ánh mắt khó chịu.
Vẫn tỏ ra nghiêm túc nói chuyện điện thoại với Lưu Khải Truyện.
Cuộc nói chuyện diễn ra tầm khoảng một phút, nhìn thấy nhân viên lễ tân đã cúp máy, Nghê Nhất Lâm vội vàng hỏi: "Tôi được phép đi vào đúng không?"
Vẻ mặt nhân viên lễ tân ngay lập tức thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt trở nên khách sáo lịch sử: "Xin lỗi, bây giờ Kinh tổng đang rất bận, nên không có thời gian để gặp cô.
Hơn nữa, thư ký Lưu còn nhờ tôi chuyển lại lời nhắn cho cô, nếu cô có chuyện quan trọng muốn nói, có thể ra ngoài kia nói với phóng viên." Nhân viên lễ tân nói xong, liền đưa tay chỉ mấy người phóng viên đang ẩn nấp bên ngoài cửa.
"Tại sao anh ấy không chịu gặp tôi? Vì sao anh ấy không chịu gặp tôi!" Nghê Nhất Lâm hét toáng lên, đôi mắt tràn ngập sự khó tin: "Chẳng lẽ cô không nói cho anh ấy biết chuyện tôi nói có liên quan đến Nguyễn Khinh Ngữ? Nguyễn Khinh Ngữ đó!!"
Tiếng hét của Nghê Nhất Lâm quá lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, đám phóng viên ngay lập tức đứng dậy, mấy người bảo vệ cũng quay sang nhìn.
Nhân viên quầy lễ tân nghiêm túc nói: "Nghê Nhất Lâm, dù gì chúng ta cũng từng là đồng nghiệp, đây là lời cảnh báo cuối cùng của tôi, cô đừng có làm loạn nữa.
Nếu không tôi sẽ kêu nhân viên bảo vệ kéo cô đi, lúc đó cô không còn mặt mũi để nhìn người khác đâu."
"Đi thong thả!" Nhân viên quầy lễ tân vẫy tay chào cô ta.
Sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục xử lý công việc.
Nghê Nhất Lâm đứng đó nhìn, cô ta biết cửa thang máy hay bất cứ lối vào nào cũng đều được bảo vệ giám sát rất nghiêm ngặt.
Cô ta không thể đột nhập từ đó vào được.
Cô ta đã rơi đến bước đường cùng này, Kinh Hoằng Hiên còn không chịu gặp cô ta...
Theo châm ngôn "Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót", phóng viên vừa nhìn thấy Nghê Nhất Lâm bước ra ngoài liền vội vàng đuổi theo, họ muốn dò la thông tin từ phía cô gái này.
Bây giờ tâm trạng Nghê Nhất Lâm rất rối, cô ta không nghe thấy bất cứ điều gì, vội vàng rời đi.
Lại không để ý rằng, có vài phóng viên đã lén chụp hình cô ta.
Cô ta đờ đẫn quay trở về nhà trọ, vừa mới bước vào nhà, thấy Ninh Tuấn Thần đang ngồi chờ ở ghế sofa.
Cuối cùng cô ta cũng tìm được lối thoát, cô ta đi đến trước mặt Ninh Tuấn Thần, giơ tay lên.
"Bộp!" Một âm thanh lớn vang lên, vang vọng khắp căn phòng.
Ninh Tuấn Thần bất ngờ nhận được cú tát giáng trời, cơ thể đột nhiên cứng đờ lại, không kịp phản ứng.
"Anh lừa tôi đúng không! Cả gia đình anh đều đang lừa gạt tôi! Vì sao bây giờ anh mới chịu đến, anh vừa từ chỗ nào về?"
"Ninh Tuấn Thần, bà ấy là vợ của ba anh! Có phải anh sớm biết điều này rồi đúng không! Mọi người đều đang cố tình lừa gạt tôi! Lừa gạt tôi!"
"Tôi đang nói chuyện với anh đó! Tại sao anh không chịu trả lời tôi!"
Nghê Nhất Lâm gào khóc lao vào đánh Ninh Tuấn Thần, cô ta đang phát tiết mọi sự uất ức của mình lên người Ninh Tuấn Thần.
Ninh Tuấn Thần đột nhiên nắm lấy tay cô ta, mạnh đến mức tay của cô ta sắp gãy.
Lúc này Ninh Tuấn Thần mới chịu ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trên khuôn mặt để lộ ra sự lo lắng.
Truyện Lịch Sử
"Em muốn tôi giải thích như thế nào?"
Nghê Nhất Lâm sắc mặt cứng đờ.
"Em muốn bất cứ điều gì, có lần nào tôi đứng ngoài nhìn không.
Vậy còn em thì sao? Chỉ suốt ngày trách mắng tôi? Liệu em có nghĩ đến lý do vì sao tôi lại đến muộn không, nhỡ lúc đó tôi xảy ra chuyện thì sao!"
"Anh, anh..."
Ninh Tuấn Thần dùng sức hất cổ tay của Nghê Nhất Lâm ra, Nghê Nhất Lâm ngã quỵ xuống đất.
"Tốt nhất em nên tự hỏi chính bản thân em, cuộc sống mấy năm nay của em như thế nào."
"Nguyễn Khinh Ngữ không thể vì em mà không kết hôn.
Người có lỗi với em, chính là bà ấy."
"Ba của em biến thành người thực vật, mẹ của em là một con đi*m, làm sao có thể chịu được sự cô đơn.
Ngoại trừ điều đó, từ nhỏ đến lớn, cuộc đời của em có điều gì khiến em cảm thấy ấm ức?"
Nghê Nhất Lâm cứng họng không biết trả lời, giống như cảm giác "sét đánh ngang tai".
Ninh Tuấn Thần cúi người xuống ôm chặt cô ấy vào lòng.
"Em chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ giúp em trả thù."
Nếu em cứ ngu ngốc như vậy, hứng thú của anh sẽ dần biến mất...
Nghê Nhất Lâm rùng mình khi nghe thấy lời nói đó, cô ấy vùi mặt vào trong lòng Ninh Tuấn Thần, những giọt nước mặt liên tục chảy ra, ướt đẫm chiếc áo sơ mi.
Ninh Tuấn Thần hôn lên đỉnh đầu của Nghê Nhất Lâm
Bảo bối, đừng có làm anh thất vọng.
Em có biết rằng, bây giờ đã có một cô gái khơi dậy được lòng hứng thú của anh, anh hận không thể ôm chặt cô ấy vào lòng.
Khuôn mặt của Mễ Mị, dần hiện lên trong đầu anh ta..