Mới hơn bảy giờ sáng, xe cộ trên đường còn chưa đông
đúc lắm, Hàn Tú hoàn toàn có thể tăng vận tốc lên tới 70km/h mà hàng ngày chẳng
thể nào đạt được để thoả mãn cảm giác làm “tay lái thủ đô”. Cô lái chiếc xe của
công ty phóng như bay, xuyên qua khắp các đường to ngõ nhỏ.
Từ lúc ngồi lên xe, Tiểu Thất cứ nắm chặt lấy tay cầm
ở cửa.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Tú đã tới được bãi đỗ. Lúc ra
khỏi xe, cô nhận thấy sắc mặt của Đường Trạch Tề đã trắng bệch ra như một tờ
giấy.
“Này, anh sao thế?”
Tiểu Thất không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, môi mím chặt
rồi quay sang một bên.
Sau khi quan sát anh một hồi lâu, Hàn Tú đột nhiên
cười phá lên: “Ha ha… Đường Trạch Tề này, tôi không ngờ là anh bị say xe đấy.
Ha ha… Một tên suốt ngày đua xe ngang dọc như anh mà lại bị say xe hả? Buồn
cười chết đi được! Ha ha…”.
Càng nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó, đau khổ của Tiểu
Thất lúc này, Hàn Tú lại càng cười lớn hơn. Người đàn ông đã từng dẫn cô lên
núi đua xe, đua kinh khủng tới mức cô nôn ra mật xanh mật vàng, không còn biết
trời đất gì nữa rồi nằm bẹp trên giường ba ngày ba đêm, bây giờ lại bị say xe
trước kĩ thuật lái của cô. Đúng là một chuyện vô cùng nực cười!
Đã từ rất lâu, rất lâu rồi, Hàn Tú không thấy vui vẻ,
sảng khoái như vậy.
Bỏ ngoài tai những lời trêu chọc của Hàn Tú, Tiểu Thất
cố nén cơn buồn nôn, nheo mắt hỏi cô: “Không phải cô muốn đưa tôi đi kiếm tiền
sao?”.
“Trước mặt tôi, anh muốn nói gì cũng được, nhưng có
mặt người khác thì anh phải nói là đi-làm-việc, đến-công-ty-làm-việc, nhớ chưa?
Nói “đi kiếm tiền” nghe chói tai lắm, không khéo người ta tưởng tôi là mụ Tú bà
ép gái nhà lành bán thân đấy!”. Hàn Tú nói một hồi rồi đi về phía thang máy.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu rồi theo cô vào trong.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Tiểu Thất bước
ra ngoài. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là khẩu hiệu bảo vệ môi trường dán
trên bức tường đối diện: “Đại chúng bảo khiết thanh tẩy”.
“Anh có thể hiểu “Đại chúng bảo khiết” nghĩa là mọi
người nên làm công việc vệ sinh thật tốt”. Hàn Tú vừa chỉ vào bốn chữ lớn ở câu
khẩu hiệu vừa giải thích cặn kẽ cho Tiểu Thất. Cô ngừng lại đôi chút, nói mỉa
mai: “Đường Trạch Tề, đúng ra tôi nên cảm ơn anh. Nếu hồi đó, anh không lăng
nhăng, phản bội tôi thì hôm nay đã không có “Đại chúng bảo khiết” rồi, có lẽ
giờ này, tôi đang ngồi ở một góc nào đó trong văn phòng, uống trà, đọc báo, kéo
lê một cuộc sống vô vị, héo mòn cũng nên”.
Tiểu Thất lại cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Bắt gặp biểu hiện đó của anh, Hàn Tú đành lắc đầu bất
lực. Não anh đã bị tổn thương nặng, chưa thể nhớ ra các sự việc trong quá khứ
thì cô nhắc lại những chuyện này làm gì cơ chứ?
Cô cắn môi, nói tiếp: “Đừng có hỏi tôi “Lăng nhăng
nghĩa là gì?” đấy! Tôi không muốn giải thích đâu, có thời gian rảnh thì anh tự
lên Baidu mà tra! Đây là tờ rơi của công ty, anh xem qua đi!”.
Cô rút ra một tờ quảng cáo từ quầy lễ tân phía trước
đưa cho Tiểu Thất, đoạn chỉ vào tờ giấy rồi nói tiếp: “Hoạt động kinh doanh chủ
yếu của công ty chúng ta là làm vệ sinh hàng ngày hoặc hàng tuần tại các hộ gia
đình, khu văn phòng công ty, khu vực công cộng, khu ăn uống, quán rượu, nhà
hàng… Các hạng mục phục vụ gồm có: dọn dẹp vệ sinh sau khi trang trí nhà cửa,
giặt giũ thảm trải sàn, lau dọn đồ gia dụng, ghế sô pha, lau quét sàn nhà bằng
gỗ, bằng đá…, đánh bóng các vật dụng, làm nhẵn bóng, sạch sẽ bề mặt tường
ngoài… Những khái niệm này có thể anh chưa hiểu hết ngay lập tức được, tạm thời
anh cũng chưa cần thiết phải biết rõ về chúng, anh cứ làm theo là được rồi, sau
này, khi đã quen rồi, tự nhiên anh sẽ hiểu tất cả thôi”.
Dù gì cũng chỉ có một tháng, cho anh đi theo các thím
các cô cầm chiếc giẻ sạch, lau trái một tí, chùi phải một tí, chắc sẽ chẳng có
khó khăn gì.
Chưa tới giờ làm việc nên hiện giờ, trong công ty
không có một ai ngoài hai người họ.
Sau khi giới thiệu qua cho Tiểu Thất nghe về phạm vi
hoạt động của công ty, Hàn Tú chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo nữa. Nhìn
thấy một dãy máy móc bày biện trong đại sảnh, cô lắc đầu ngao ngán. Haiz, công
việc dọn dẹp vệ sinh ở các hộ gia đình giờ không còn đơn thuần là cầm chiếc giẻ
sạch vẩy trái vẩy phải là xong, cô phải dạy anh cách sử dụng các loại thiết bị
kia mới được.
Trông thấy hàng loạt máy móc đặt trước mặt, Tiểu Thất
bất giác nhăn mày. Tuy anh không hiểu chúng để làm gì, nhưng do ở trong phòng
thí nghiệm bao nhiêu năm nay nên anh cảm thấy căm ghét tất cả các loại máy móc
không có chút sức sống.
“Cái này gọi là máy làm sạch thảm trải sàn, như tên
gọi, công dụng của nó là làm sạch các tấm thảm. Đây là máy làm sạch sàn, dùng
để lau cọ sàn. Còn cái kia là máy đánh bóng…”. Hàn Tú chỉ tay vào từng chiếc
máy, lần lượt giải thích. “Anh đợi một chút để tôi xem xem mấy giờ rồi, phải
tìm một người đến hướng dẫn cho anh thật kĩ càng cách sử dụng của từng loại máy
móc một mới được. Anh kéo máy làm sạch thảm trải sàn ra đây trước đi!”
Cô vừa nói dứt lời thì Tả Tiểu Dũng ở bộ phận khách
hàng bước vào.
Hàn Tú vẫy tay gọi Tiểu Dũng tới chỗ mình: “Tiểu Tả,
đến giúp tôi một chút, cậu chỉ cho anh này cách sử dụng của các loại máy móc
nhé!”
Tả Tiểu Dũng hớn hở bước tới, đôi mắt một mí cười tít,
không còn nhìn thấy tổ quốc đâu nữa khi giáp mặt với Tiểu Thất. Mặt mày tươi
roi rói, cậu nói với Hàn Tú: “Hàn tổng à, đây là bạn trai của chị sao? Đẹp trai
quá!”
Hàn Tú lườm cậu nhân viên: “Bạn trai bạn triếc cái gì?
Đây là lao động miễn phí tôi mới tuyển vô, tên anh ta là Đường Trạch Tề.”
“Lao động miễn phí sao?”. Tả Tiểu Dũng nheo mắt nhìn
Tiểu Thất, hoàn toàn bị khuất phục bởi anh chàng đẹp trai trắng trẻo này: “Hàn
tổng, à, chị làm thế này là vi phạm luật lao động đấy!”
“Tôi bảo cậu dạy anh ta cách dùng các thiết bị cơ mà,
nói nhiều lời vớ vẩn thế làm gì? Cẩn thận không tôi cũng cho cậu thành lao động
miễn phí bây giờ”. Nói xong Hàn Tú quay người đi thẳng vào phòng làm việc của
mình.
Đại sảnh giờ chỉ còn lại Tiểu Thất và Tả Tiểu Dũng.
Tả Tiểu Dũng là một người rất nhiều chuyện, lắm mồm
lắm miệng, tận dụng thời gian dạy cách sử dụng máy móc cho Tiểu Thất, cậu quay
sang giới thiệu về mình luôn: “Anh là Tiểu Tề à? Tôi tên là Tả Tiểu Dũng, chữ
Tả trong “tả hữu”, Tiểu trong “đại tiểu”, Dũng trong “dũng cảm”.
“Tôi là Tiểu Thất. Chữ Tiểu trong “đại tiểu”, Thất
trong “thất bát” (bảy, tám)”. Tiểu Thất không thích bị gọi là “Đường Trạch Tề”
chút nào. Có hai nguyên do: thứ nhất là vì anh tên là 074; thứ hai, do chủ nhân
của cái tên mà Hàn Tú cả ngày la hét đó có thể là một người đàn ông vô cùng tồi
tệ cho nên nếu chấp nhận cái tên đó, anh có cảm giác mình sẽ biến thành kẻ tồi
tệ như suy nghĩ của cô mất.
“Tiểu Thất? Tiểu Tề? Tiểu Thất? Ây dà, đầu óc của tôi
thật là u mê, gọi là Tiểu Thất thì quan hệ anh em giữa chúng ta lại càng thân
thiết hơn”. Tả Tiểu Dũng vỗ tay, tiếp đó cười nói: “Tiểu Thất này, tại sao Hàn
tổng đưa anh tới công ty sớm thế?”
“Chắc do cô ấy không ngủ được”. Tiểu Thất không hề có
khái niệm giờ làm việc, câu trả lời duy nhất anh nghĩ tới chính là do Hàn Tú
không ngủ được. Cô ấy đã thức dậy từ năm giờ sáng, sau đó tất bật dọn dẹp trong
thư phòng.
Vừa nghe thấy mấy lời này, Tả Tiểu Dũng lập tức trợn
cặp mắt một mí lên, kinh ngạc nhìn về phía sếp lớn: “Không ngủ được? Anh ở cùng
với Hàn tổng à?”
“Ừm”. Tiểu Thất thật thà đáp, anh không biết rằng câu
trả lời của mình đã vô tình trở thành đề tài tán gẫu mới cho mọi người.
Được người trong cuộc khẳng định thông tin, đôi mắt Tả
Tiểu Dũng bỗng sáng rực lên. Quả nhiên là sống chung, chắc Hàn tổng cảm thấy
ngại ngùng nên mới kiên quyết không chịu thừa nhận. “Chẳng phải Hàn tổng nói
anh không phải bạn trai cô ấy sao?”. Tiểu Dũng hỏi lại.
“Bạn trai có nghĩa là gì thế?”. Ánh mắt của Tiểu Thất
mơ hồ, đầu óc hỗn loạn. Chiều qua, lúc nghe hai bà cô trên đường bảo quan hệ
giữa anh với Hàn Tú là bạn trai - bạn gái, anh thấy vẻ mặt cô vô cùng phẫn uất.
Vừa nãy, khi Tả Tiểu Dũng nói thế, ánh mắt cô lại long sòng sọc như thể trời sập
vậy. Bạn trai đáng sợ đến mức ấy sao?
Tả Tiểu Dũng ngây người, trố mắt nhìn Tiểu Thất cao to
đẹp trai đang đứng trước mặt, nhất thời chẳng biết nói gì, phải một lúc sau mới
trả lời: “Tiểu Thất, anh hài hước thật đấy! Từ “bạn trai” được dùng trong
trường hợp một đôi nam nữ có tình ý với nhau, khi bắt đầu tìm hiểu nhau, hai
bên sẽ xưng hô là bạn trai, bạn gái. Nếu tình cảm sâu đậm hơn thì nhẹ nhàng cầm
tay, hôn môi nhau. Tình cảm sâu sắc hơn chút nữa thì sẽ cùng ngủ trên một chiếc
giường. Thế đấy, anh hiểu chưa? Cuối cùng là quan hệ phu thê, thành ông xã, bà
xã của nhau.”
Tiểu Thất nheo nheo mắt. Thì ra là như vậy! Hàn Tú
không cho anh nằm cùng giường với cô là vì hai người không trải qua giai đoạn
bạn trai - bạn gái mà tiến thẳng tới quan hệ phu thê rồi, được gọi là “vượt
cấp”, cuối cùng anh đã hiểu. “Cảm ơn nhé!”
Tả Tiểu Dũng cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ, người đàn
ông này rốt cuộc là đơn giản, thuần phác hay là có dã tâm nhỉ? Cậu không dám
hỏi thêm điều gì nữa, càng biết nhiều chuyện của sếp thì càng chết nhanh hơn
thôi. Ngộ nhỡ Hàn tổng nổi giận đùng đùng thì chắc chắn cậu sẽ phải xách đồ ra
đi. Thế là cậu bắt đầu chỉ cho Tiểu Thất cách sử dụng các loại máy móc dọn dẹp
vệ sinh.
Khả năng tiếp thu của Tiểu Thất rất tốt, Tả Tiểu Dũng
chỉ nói một lần, anh đã ghi nhớ toàn bộ. Lúc tự mình thao tác, anh không hề làm
sai bất kì một bước nào cả.
Sau khi giải quyết xong một số việc, Hàn Tú quay trở
ra đại sảnh.
Tả Tiểu Dũng không tiếc lời khen Tiểu Thất tiếp thu
nhanh. Quả nhiên là ở thời đại hiện nay, trong bất cứ công việc gì, người có
trình độ học vấn cao, biết tiếng Anh sẽ lĩnh hội tốt hơn. Hàn Tú còn nhớ lúc
công ty mới thành lập, tính cả sếp và nhân viên được có mấy người, hầu hết nhân
công đều là các thím, các dì trung niên; rồi dần dần công ty phát triển hơn,
trở thành một doanh nghiệp vệ sinh có ít nhiều tên tuổi, khi ấy, cô lại mặt dày
mày dạn mượn nốt số tiền bố mẹ dành dụm để mua quan tài, tậu thêm một số máy
móc. Người của công ty bán máy mất khá nhiều thời gian để hướng dẫn cách sử
dụng cho các dì, các thím. Sau lần đó, cô tuyển dụng thêm nhiều nhân tài trẻ
tuổi chứ không bó hẹp đội ngũ nhân viên trong phạm vi những người trung niên
nữa. Thực tế đã chứng minh rằng những việc Hàn Tú đã làm là đúng, công ty của
cô càng ngày càng lớn mạnh, chuyên nghiệp, quy củ hơn.
(2)
Gần tám giờ, khi các nhân viên lần lượt đến công ty,
ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn tổng và một anh chàng đẹp trai đang đứng
đối diện với nhau ở đại sảnh nhưng không người nào dám mở miệng hỏi. Hầu hết
bọn họ chỉ dám chào sếp một tiếng rồi đi về chỗ của mình, thỉnh thoảng lại đưa
mắt liếc trộm Tiểu Thất trong giây lát.
Mấy cô nhân viên trẻ tuổi thì viện đủ lí do để ở lại
sảnh, mắt người nào người nấy sáng rực như đèn ô tô, nhìn chằm chằm vào Tiểu
Thất, sau đó không ngừng thì thầm to nhỏ: ánh mắt của anh chàng đẹp trai ấy
trước sau chỉ hướng về phía Hàn tổng, thuần khiết là thế, long lanh là thế,
nhất định đó là bạn trai của sếp rồi!...
Bản nhạc Alice bỗng vang lên, báo hiệu giờ làm việc đã
đến.
Hàn Tú chợt thấy xung quanh mình có rất nhiều người,
ánh mắt của tất cả bọn họ không hẹn mà cùng hội tụ ở một chỗ, đó là Đường Trạch
Tề - người đang đứng cạnh cô.
Hàn Tú hắng giọng, cố tỏ ra oai nghiêm: “Mọi người có
việc cần báo cáo với tôi sao?”
“Không có ạ”. Đám đông đồng thanh rồi nhanh chóng giải
tán, ai nấy cầm lấy chiếc giẻ, lau chùi những chỗ gần mình nhất.
Mấy thím đang chuẩn bị ra ngoài làm việc cảm thấy vô
cùng hiếu kì trước thân phận của Tiểu Thất, vốn tưởng bọn nha đầu kia sẽ lên
tiếng hỏi sếp để giải đáp nghi hoặc của mọi người, ai ngờ vừa nghe Hàn tổng
nghiêm giọng, đứa nào đứa nấy lại co cẳng chạy mất dép như chuột gặp phải mèo,
đúng là đồ vô dụng! Các bà sồn sồn bất giác thở dài một tiếng, tỏ vẻ coi thường
lũ hậu bối rồi nhanh chân bước về phía trước.
“Ây da, Hàn tổng, cô không giới thiệu cho mọi người
biết về anh chàng này sao?”
“Đúng thế, đúng thế! Hàn tổng à, khi nãy, tôi còn nói
với lão Lý là không biết một tuần nay cô làm gì mà bận ghê thế, thật không ngờ,
vừa tới công ty đã thấy cô dẫn theo một cậu thanh niên anh tuấn thế này tới
đây.”
“Hàn tổng này, đây là bạn trai của cô à?”
Đúng là chỉ có mấy bà thím mới bạo mồm bạo miệng đến
thế.
Hầu hết nhân viên trong công ty là các thím, các dì
trung niên, hơn Hàn Tú rất nhiều tuổi nên nhiều khi, dù có bực đến đâu, cô vẫn
không thể ra oai trước mặt các vị tiền bối này được, đã thế còn thường xuyên bị
họ lôi đi, đòi giới thiệu bạn trai cho.
Trước cuộc tổng công kích của các đại thẩm, Hàn Tú vội
xua tay lia lịa: “Anh ấy không phải bạn trai của cháu đâu. Đây là nhân viên mới
của công ty chúng ta, tên là Đường Trạch Tề”. Rồi cô kéo một bà cô lại phía
mình: “Dì Tạ à, từ hôm nay, anh ấy sẽ làm việc cùng dì, phiền dì chỉ bảo anh ấy
giúp cháu nhé!”
Nghe những lời lấp liếm “chuyện vui” ấy của Hàn Tú,
lại thấy Tả Tiểu Dũng đứng đằng sau lưng sếp không ngừng nháy mắt, mọi người
trong lòng đều hiểu chuyện, còn ngoài mặt thì gật đầu tới tấp, phụ hoạ theo:
“Ồ… Hoá ra đây là đồng nghiệp mới!”
Biết ngay là mọi chuyện sẽ thành ra thế này mà! Hàn Tú
cắn môi rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, được rồi, mọi người mau làm việc đi! Muốn
tán gẫu thì đợi đến lúc tan sở!”. Cô quay người lại, nói với Tiểu Thất: “Anh
theo tôi vào phòng làm việc!”
Ngay lúc hai người đang định rời khỏi đại sảnh thì
bỗng nhiên trưởng phòng Vương ở bộ phận khách hàng chạy tới: “Hàn tổng!”
Hàn Tú dừng bước, quay người lại hỏi: “Trưởng phòng
Vương, có chuyện gì thế? Hình như hôm nay, mấy người đến EC phục vụ cơ mà.”
“Hàn tổng, tôi đang định nói với chị việc đó đây. Chị
cũng biết chuyện tháng trước rồi đấy, sau lần đó, dì Cao giận tới mức nằm nhà
mấy ngày trời. Mọi người ở phòng khách hàng đều đang giận dỗi. Bây giờ, không
ai chịu đi làm cho EC nữa.”
Cứ nhắc tới chuyện này là Hàn Tú lại cảm thấy đau đầu.
EC là một công ty xuất nhập khẩu nội thất có quy mô
khá lớn. Vào ngày 25 hàng tháng, nhân viên của công ty Hàn Tú đều tới làm vệ
sinh tổng thể cho EC. Nhưng từ khi con gái của bà chủ EC là Trần Mạnh Lợi từ Mỹ
trở về và ngồi vào ghế trợ lí tổng giám đốc thì việc hợp tác giữa hai bên bỗng
trở nên vô cùng khó khăn. Vị thiên kim đại tiểu thư đó không những hết sức chấp
nhặt, xét nét mà còn khiến người khác khó chịu bởi cách nói chuyện ghê gớm,
đanh đá của cô ta. Tháng trước, khi đến phục vụ bên EC, dì Cao được giao nhiệm
vụ lau dọn phòng làm việc của cô Trần. Khi dì Cao đã làm xong tất cả mọi công
việc, chỉ chờ xin chữ kí xác nhận rồi rời khỏi thì đột nhiên cô ta nói rằng
nhân viên vệ sinh đã lấy trộm chiếc đồng hồ Omega mình mua ở Mỹ.
Dì Cao là người từ nông thôn lên thành phố tìm việc
với mong muốn kiếm thêm chút tiền để gửi về cho gia đình. Dì đã làm ở công ty
của Hàn Tú hơn một năm nay, là người thật thà, đôn hậu, chưa từng tắt mắt của
ai bất cứ thứ gì. Điều quá đáng là sau một hồi không tiếc lời công kích, Trần
Mạnh Lợi còn đòi khám xét người dì Cao. Mọi người ra sức phản đối yêu cầu này.
Hai bên tranh cãi kịch liệt, thậm chí còn kinh động đến cả cảnh sát 110.
Phía cảnh sát không hề tìm thấy vật bị mất khi khám
xét người dì Cao, nhưng Trần Mạnh Lợi vẫn nhất quyết không chịu cho qua sự
việc. Cô ta yêu cầu những nhân viên đến làm vệ sinh hôm ấy phải đền chiếc đồng
hồ đắt tiền đó, đồng thời nhạo báng họ là những kẻ khố rách áo ôm đến từ vùng
nông thôn rách nát, chân tay không sạch sẽ, cả đời này chỉ xứng đáng đi làm vệ
sinh, dọn dẹp cho người ta mà thôi.
Sau một hồi đấu khẩu nảy lửa, cuối cùng chiếc đồng hồ
hàng hiệu đã xuất hiện. Em trai của Trần Mạnh Lợi là Trần Mạnh Lễ - Giám đốc
phòng Tài vụ của công ty EC - cầm theo một chiếc đồng hồ nữ tới và nói: “Đồng
hồ của chị sáng nay vứt trên xe của em rồi quên không lấy này.”
Mọi chuyện được hạ màn một cách lãng xẹt như vậy,
nhưng người của bộ phận khách hàng lúc quay về công ty liền nói, sau này, họ từ
chối làm công tác vệ sinh, dọn dẹp cho công ty EC. Trần Mạnh Lợi coi thường
người lao động, những lời nói ghê gớm của cô ta như cứa vào tim của những nhân
viên có mặt hôm đó. Sau khi chuyện của thím Cao truyền khắp công ty, công việc
vệ sinh cho EC bị tất cả mọi người tẩy chay.
Công ty của Hàn Tú đã kí hợp đồng dài hạn với EC, nếu
đơn phương phá bỏ hợp đồng, chắc chắn cô sẽ phải bồi thường tiền vi phạm.
Tháng trước, chuyện này đã khiến Hàn Tú vô cùng đau
đầu nhức óc. Không ngờ là đã một tháng trôi qua mà mọi người vẫn chưa nguôi
được cơn giận.
Hàn Tú liền bảo: “Tháng trước, không phải tôi đã nói
là sẽ thưởng thêm cho những người đi làm việc tại EC sao? Bọn họ vẫn không chịu
đồng ý à?”
“Hàn tổng à, tiền đâu phải vạn năng. Lòng tự trọng của
con người không thể dùng tiền mua được”. Trưởng phòng Vương nói.
“Cái đó đương nhiên là đúng”. Hàn Tú mím chặt môi, gật
đầu tán thành, trên thế gian này, có thể khom lưng, cúi đầu vì đấu gạo chắc chỉ
còn những người mặt dày như cô thôi.
Làm nghề dọn dẹp vệ sinh này thì phải biết đặt mình
vào địa vị người khác mà suy ngẫm. Các dì, các thím đều ở tuổi trung niên, đáng
lẽ phải được ở nhà hưởng phúc dưỡng già, âu cũng vì kế sinh nhai nên mới bất
đắc dĩ phải tiếp tục lao động. Nhưng đến mức độ này, đã bỏ công bỏ sức ra làm
việc mà còn bị người ta sỉ nhục, thử hỏi làm sao tâm trạng mọi người có thể dễ
chịu được chứ?
Đâu phải người nào cũng có đức “nhẫn” vô bờ bến như
Hàn Tú, càng bị đả kích, sỉ nhục, cô lại càng muốn moi thật nhiều tiền của
những kẻ đó!
Bởi vậy, cô không thể ép nhân viên quá đáng được,
trong ngành này, chính những nhân viên có năng lực là thứ quan trọng chứ không
phải là khách hàng.
Hàn Tú nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi: “Hôm nay còn phải
làm những việc gì nữa?”
“Công việc hôm nay không nhiều lắm, chỉ là làm sạch
thảm trải sàn ở một vài công ty, văn phòng…”
“Anh đã hỏi qua các bộ phận khác chưa? Trong công ty
thực sự không có ai đồng ý đi làm cho EC sao?”
“Hàn tổng à, thực lòng mà nói, đã sống gần bốn mươi
năm nay rồi, lão Vương tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xấu tính đến
vậy, Thảo nào, tuổi cô ta cũng không còn nhỏ nhít gì mà chẳng tìm nổi người
yêu, vừa nhìn mặt thôi đã thấy đại tiểu tiện khó phân luồng rồi!”
“Khụ, khụ…”. Hàn Tú cố ý ho mấy tiếng.
“Ây da, Hàn tổng à, tôi không có ý nói cô đâu. Cô khác
hoàn toàn với người phụ nữ xấu tính đó, cô dễ thương hơn cô ta nhiều lần.”
“Thôi được rồi, được rồi, tôi không trách anh mà. Anh
mau đi sắp xếp họ làm công việc khác đi! Hôm nay, tôi sẽ tới chỗ EC. Bảo Tiểu
Lưu mới về làm đi cùng với tôi!”
“Chỉ có hai người thì tôi sợ sẽ làm không xuể đâu.”
Cũng đúng! Ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua Tiểu Thất,
Hàn Tú liền nói: “À, anh không cần phải lo lắng đâu! Đường Trạch Tề sẽ đi với
chúng tôi.”
(3)
Sau khi Trưởng phòng Vương đi khỏi, Hàn Tú mím chặt
môi rồi thở dài, CEO – ba chữ này thật vô cùng tinh tế, đúng là cô tránh không
khỏi số mệnh của một “Clean Environment Obasan” - ĐẠI THẨM VỆ SINH MÔI
TRƯỜNG!!!
Quay người lại, Hàn Tú lập tức mặt đối mặt, mắt gặp
mắt với Tiểu Thất đang đứng phía sau lưng. Cô ho nhẹ một tiếng, vừa mỉa mai
chính mình vừa than thở với anh: “Anh biết không, chỉ có thể dùng một câu như
sau để hình dung về nghệ dọn dẹp vệ sinh của chúng ta, đó là “Dậy sớm hơn gà,
ngủ muộn hơn chó, ăn uống kém hơn lợn, làm khổ cực hơn lừa”. Vẫn biết “Lao động
là vinh quang”, nhưng tại sao lại có một số kẻ thích phân chia con người ra thành
mấy chục loại đẳng cấp chứ? Làm nghề này thì có gì hạ tiện? Tất cả mọi người
đều kiếm sống bằng đôi tay của mình mà. Trần Mạnh Lợi từ lúc sinh ra đã ngậm
thìa vàng trong miệng, chẳng qua là số mệnh tốt, đầu thai đúng gia đình quyền
quý thôi, chứ nếu không có bố mẹ bao bọc, lo liệu cho, chắc chắn cô ta cũng chả
ra cái quái gì hết!
Bắt gặp đôi mắt mơ hồ của Tiểu Thất, Hàn Tú không khỏi
cảm thấy chán nản, ảo não, lẩm bẩm: “Sao tự dưng tôi lại nói những lời này với
anh nhỉ? Nói ra anh cũng đâu có hiểu.”
Khoé miệng khẽ giật giật, Tiểu Thất hoàn toàn không
đồng tình với câu nói vừa rồi của Hàn Tú. Tại sao lúc nào cô cũng coi thường
trí tuệ của anh như thế chứ?
Nhìn thấy anh nhướng mày, Hàn Tú chợt thấy chột dạ,
nhanh chóng lấp liếm: “Tôi bảo này, anh cứ an tâm đi! Đưa anh tới công ty tôi
làm công, tôi nhất định sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu, đảm bảo anh sẽ
kiếm được tiền. Hiện nay, nghề dọn dẹp vệ sinh đang rất “hot” đấy! Chưa kể đến
những khách hàng lớn như các công ty, bệnh viên Trung ương, chỉ tính riêng các
hộ gia đình thôi, chúng ta cũng có rất nhiều việc để làm. Giới trẻ bây giờ lười
tới mức chẳng muốn giặt quần áo cho mình, đừng nói là lau chùi, dọn dẹp nhà
cửa. Nhờ vậy mà những người như chúng ta mới tồn tại được. Anh đừng coi thường
nghề dọn dẹp vệ sinh này nhé, nếu làm tốt thì sống không thua kém những công
nhân viên chức ngồi trong các toà nhà to lớn kia đâu. Anh nghĩ mà xem, nếu gặp
phải khách hàng không được như ý, chúng ta có thể từ chối, còn từ chối một cách
thẳng thừng nữa, trong khi đó, những công nhân viên chức kia, nếu tức giận với
ông chủ, họ cũng không thể nào giống như chúng ta - đập bàn rồi hét vào mặt ông
chủ rằng: “Tôi không làm nữa!” đâu, bọn họ tuyệt đối không có sự khẳng khái như
chúng ta được.”
Tiểu Thất vẫn im lặng, mãi cho tới khi Hàn Tú nói xong
một tràng, anh mới lên tiếng: “Muốn tôi làm gì, phiền cô cứ nói!”
Cô đã nói nhiều như vậy mà anh chẳng biểu lộ vẻ tán
thành, dù chỉ một chút ra mặt, điều này khiến Hàn Tú vô cùng đau khổ. Có điều,
tuy giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng vào giây phút này, nó
lại làm Hàn Tú cảm thấy rất an tâm. Bây giờ, anh chính là nhân viên mà cô cầu
được ước thấy, một người sẽ mang lại cho cô rất nhiều tiền bạc, bởi vậy, cô sẽ
tạm thời bỏ qua những ân oán cá nhân để bồi dưỡng và phát triển tài năng của
anh thật tử tế.
Cô cắn môi, cố tỏ ra vẻ lãnh đạm, dẫn anh tới kho chứa
đồ. Tới nơi, cô đưa cho anh một bộ quần áo lao động rồi bảo rằng cho dù đi bất
cứ đâu làm việc, anh cũng phải mặc bộ đồng phục này và đeo thẻ nhân viên vì đây
chính là hình tượng của công ty.
Bộ quần áo lao động vốn rộng thùng thình là thế nhưng
khi mặc lên người Tiểu Thất lại rất vừa vặn. Màu xanh da trời càng khiến làn da
anh trông trắng hơn.
Da Hàn Tú vẫn được xem là khá trắng, vậy mà khi so
sánh với Tiểu Thất, nó lại chẳng thấm tháp vào đâu. Cô chán nản than thở: “Ây
da, tại sao anh còn trắng hơn cả tôi thế?”
Tiểu Thất chẳng hiểu cô muốn nói đến cái gì bèn hỏi:
“Cái gì trắng hơn cô?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, tiện miệng mỉa: “Là đầu óc anh
đấy!”
Tiểu Thất lại nhếch mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.
Anh im lặng một hồi rồi nói: “Có cách nào khiến cho làn da tôi nhanh chóng đen
đi không?”
Hừ!!! Rõ ràng là tên đàn ông đáng ghét này hiểu hết
những gì cô nói, vậy mà còn giả ngây giả ngô hỏi lại. Nhưng lạ thật, anh ta
muốn da mình đen hơn ư? Sam Sam - người có làn da tam thất – mà nghe thấy câu
này, nhất định cô ấy sẽ đánh cho anh ta một trận tơi bời.
Cô uể oải đáp: “Có đấy, bôi bột đen lên người cách
nhanh nhất.”
Tiểu Thất tất nhiên nhận ra Hàn Tú đang nói đùa nên
lập tức phản đối: “Cách này chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc. Sau này,
từ 12 giờ trưa đến 1 giờ chiều, cô đừng sắp xếp việc cho tôi, để tôi phơi nắng
một tiếng đồng hồ. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm lỡ việc của công ty đâu, cô chỉ
cần cho tôi một tuần thôi.”
Vốn dĩ Hàn Tú cho rằng gã “đầu trắng” này sẽ hỏi cô
những câu như “mua bột đen ở đâu?”…, ai ngờ những lời nghiêm túc vừa rồi của
Tiểu Thất đã làm cô phải thay đổi cách đánh giá về anh. Các cơ trên người cô
bỗng giật giật, cô run run nói: “Phê chuẩn!”