Sau ngày hôm đó, từ nhạc trẻ, nhạc vàng, nhạc cổ điển cho đến nhạc thiếu nhi, nhạc gì cũng có, tôi nghe bất chấp thời gian và không gian.
Ngồi trong lớp mà tôi thản nhiên như bà điên, tai vừa đeo headphone, vừa cảm nhận từng giai điệu của bản nhạc. Mắt thì ngắm mây trôi nhưng tâm hồn lại chả biết trời, trăng, mây, đất là gì. Đang lâng lâng giữa ranh giới tỉnh và mơ thì giọng nói lãnh lót từ hai nhỏ bạn thân của tôi vang lên làm tụt hết cả hứng:
- Ê bồ, đang làm gì đó?
- Óe!!! Nghe nhạc cổ điển hả mé?
- À, cái này á hả? Naoki nói đây là bài hát ưa thích của cậu ấy nên cũng muốn nghe thử.
- Naoki? Naoki mà dạo này mà tụi mình hay nói tới đấy hả?
- Chẳng phải cậu đã từ chối thằng nhóc rồi sao?
- Ờ thì… Giờ tiếp xúc rồi mới thấy cậu ta khá vui tính chớ không phải trầm tĩnh như lời đồn - Tôi thản nhiên nói không chút suy nghĩ sâu xa hai nhỏ sẽ nói gì tiếp.
- Nhưng mà… Như vậy thì có tàn nhẫn quá không?
- Ừ. Cậu đã từng làm người ta đau lòng cơ mà. Nếu cậu bỗng dưng lại đối xử tự nhiên và tốt bụng như thế thì sẽ làm thằng nhóc hiểu lầm đó! Tốt nhất thì đừng khiến người ta phải nuôi vọng vô ích.
Ừ nhỉ? Nhỏ nói cũng đúng. Thiệt tình, tôi không nhạy cảm gì hết trơn. Còn chẳng mảy may nghĩ tới tình huống đó. Đúng là bó tay!
Đi trên hành lang mà tôi cứ nghĩ mãi về chuyện lúc nãy, tôi tự nhủ thầm trong lòng là từ đây về sau phải hạn chế nói chuyện với Naoki mới được.
Haizzz... Trút hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ ra ngoài bằng một cái thở dài, tôi ngước mặt lên. Ủa? Là Naoki kìa! Và… một cô gái.
Thình thịch...
Đau!
_________________________________
#3458