Nếu trong tương lai Hứa Vị Trần trở thành đại luật sư vang danh bốn bể, vậy thì tại lễ truy điệu của mình phải có người kể cho mọi người nghe toàn bộ câu chuyện về cuộc đời hắn. Hứa Vị Trần cho rằng cần phải nhấn mạnh một điều, đó là sau khi Đường Kí Minh chuyển đến thành phố L, ban đầu tình cảm của hắn dành cho y không hề khó dứt như sau này.
Vì mặc dù vẻ ngoài của Đường Kí Minh là gu của hắn nhưng dẫu sao Hứa Vị Trần đã nghe chính miệng y bảo ngán ngẩm trước sự phiền phức của mình. Vả lại, khi lắp vật dụng trong nhà, hai người còn cãi nhau một trận, kể cả có duy trì hoà bình bên ngoài đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không rơi vào bể tình một cách mù quáng chỉ vì Đường Kí Minh rất đẹp trai được.
Hứa Vị Trần phải biện minh cho bản thân, hắn nào phải người nhu nhược như vậy.
Trong năm đầu tiên, Hứa Vị Trần chỉ âm thầm duy trì kiểu theo dõi bệnh hoạn đối với Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh rất nổi tiếng ở trường, y có ngoại hình anh tuấn, thần kinh vận động phát triển, tính cách lại rộng rãi, chẳng bao lâu đã quen được rất nhiều bạn bè. Nhóm bạn nam nữ tụ tập trong giờ giải lao đều tự để lại một khoảng trống ở giữa cho Đường Kí Minh.
Hứa Vị Trần khác với Đường Kí Minh, hắn có mục tiêu rõ ràng, học hành vô cùng khắc khổ, không lãng phí thời gian vào việc xã giao không cần thiết, hắn chỉ có bốn năm người bạn giống như mình, suốt ngày cày cục tìm cách để được các trường danh tiếng chú ý.
Mỗi khi đi ngang qua nhóm bạn của Đường Kí Minh, Hứa Vị Trần sẽ luôn lén dòm ngó tổ hợp xung quanh y, so sánh bản thân từng kề cận bên Đường Kí Minh, áng chừng điểm số thực sự của họ trong lòng Đường Kí Minh và cười nhạo họ không hiểu Đường Kí Minh thực sự lạnh nhạt thế nào, là một kẻ ích kỉ ra sao.
Xuất phát điểm của sự theo dõi bệnh hoạn này giống với sự kết hợp giữa căm phẫn và không cam lòng hơn, chứ kể mà mức độ tình yêu thì còn xa lắm.
Tình cảm thầm kín của Hứa Vị Trần nảy sinh tại prom cuối cấp của trường trước khi Đường Kí Minh tốt nghiệp.
Thời điểm đó, Hứa Vị Trần đã xác định xu hướng tính dục của mình, nhưng mẹ không hề hay biết gì về chuyện đó.
Mẹ cảm thấy prom đầu tiên có tư cách mời một cô gái tham gia còn quan trọng hơn cả việc học của Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần mãi mà vẫn không có bạn nhảy, bà sốt ruột lắm, cả ngày bày mưu tính kế cho hắn, nóng lòng làm mai cho Hứa Vị Trần, còn âm thầm hỏi các bà mẹ khác trong trường xem có đứa con gái nào độc thân vừa ý thằng con trai ngốc của bà không, bà đã đặt một chiếc Limousine sang trọng để đưa đón nhằm mang đến cho cô bé ấy một trải nghiệm prom hoàn hảo.
Việc này khiến Hứa Vị Trần xấu hổ đến mức muốn đến một thị trấn nhỏ xa xôi để sống một mình, đợi cho đến khi prom kết thúc rồi mới quay lại trường học.
Một tuần trước prom, mẹ kiểm tra tình hình bạn nhảy của hai cậu trai trong bữa tối như thường lệ, Đường Kí Minh tuyên bố y đã có bạn nhảy, là Lindsay cùng lớp với y.
Lindsay có mái tóc đỏ, dáng người cao gầy và nổi tiếng như Đường Kí Minh.
Lâm Nhã Quân bất ngờ mừng rỡ khôn xiết, trong khi mẹ hít một hơi khí lạnh, lập tức nhìn về phía Hứa Vị Trần, Hứa Vị Trần giật mình, áp lực tăng nhanh chóng.
Vừa rồi trên đường về, Đường Kí Minh không hề nhắc đến chuyện bạn nhảy, Hứa Vị Trần cũng không nghe thấy gì về việc Đường Kí Minh và Lindsay mời nhau ở trường, hắn hết sức hoài nghi rằng cả hai đã hẹn nhau khi liên lạc riêng.
Vốn dĩ hai người cùng nhau chịu đựng sự quan tâm quá mức của các mẹ mỗi đêm, giờ chỉ còn lại một mình Hứa Vị Trần, hắn có cảm giác bị phản bội bởi đồng đội không có bạn nhảy.
Hắn lườm Đường Kí Minh, rất muốn đập đũa xuống, sau đó chạy trốn khỏi phòng ăn.
"Vị Trần này, mẹ hỏi cả rồi..." Mẹ bắt đầu chia sẻ họ tên cô gái độc thân mà bà đã nghe ngóng khắp nơi được với Hứa Vị Trần, "Con phải tranh thủ thời gian đi nha."
Hứa Vị Trần thật sự phiền hết chịu nổi, nói: "Biết rồi ạ, ngày mai con sẽ mời. Cơ mà người ta có chịu hay không thì con không quyết định được đâu nhé."
"Sao lại không chịu con chứ?" Lâm Nhã Quân đúng lúc chen vào an ủi, "Vị Trần à, đừng hạ thấp bản thân thế con."
Cuối cùng cũng ăn xong bữa tối nhạt như nước ốc, hai mẹ đi dạo mát, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh cùng nhau dọn dẹp bát đĩa.
Nói đúng ra là Đường Kí Minh dọn, còn Hứa Vị Trần thì đứng sang một bên, cầm di động gõ phím, kể cho bạn thân nghe trải nghiệm bi thảm của mình trong bữa tối.
Chạng vạng, Đường Kí Minh mặc áo hoodie trắng xám, xắn lên đến khuỷu tay, đang dọn bát đĩa một cách lưu loát.
Hứa Vị Trần gửi tin nhắn xong thì ngẩn người nhìn chằm chằm đường cong cơ bắp trên cánh tay y. Đến khi Đường Kí Minh bỏ hết đĩa vào máy rửa chén, hắn nhịn không được hỏi: "Anh tìm được bạn nhảy hồi nào vậy?"
"Hồi chiều." Đường Kí Minh nói, "Sao thế?"
"Không có gì." Hứa Vị Trần bực bội nói, "Anh mời thế nào?"
"Không phải tôi mời." Đường Kí Minh đóng nắp máy rửa chén lại, nói với hắn.
Hứa Vị Trần khó tránh khỏi có chút bất ngờ: "Lindsay mời anh à?"
Đường Kí Minh đáp "ừ", Hứa Vị Trần không nói nữa.
Không phải Đường Kí Minh mời, nhưng Đường Kí Minh đã đồng ý, thế thì có phải chứng tỏ Lindsay là gu của y không? Dù sao y cũng đã từ chối nhiều người vậy mà.
Trong lòng Hứa Vị Trần càng khó chịu hơn, không khỏi nghĩ ngợi. Người đẹp quyến rũ chói mắt, gu thẩm mỹ của Đường Kí Minh đúng là không thể nào thẳng hơn đươc nữa.
Tiếng máy rửa chén hoạt động hơi ồn ào nhưng Hứa Vị Trần bứt rứt đến độ chẳng buồn nhúc nhích, tựa vào một bên, lật danh bạ, vắt óc nghĩ xem mình có thể mời ai, đột nhiên nghe thấy Đường Kí Minh hỏi mình: "Sao cậu không vui?"
Hứa Vị Trần ngẩng đầu lườm y: "Anh có bạn nhảy, mẹ tôi chỉ còn nhắm vào mình tôi thôi."
Đường Kí Minh bật cười: "Thế thì tôi cũng hết cách."
"Cậu mắc cỡ à, ngại mở lời hả?" Đường Kí Minh đột nhiên hỏi hắn, giống như muốn giúp hắn giải quyết khó khăn, "Có cần giúp đỡ không?"
"Không phải, không có, không cần." Hứa Vị Trần ngang ngạnh nói, thầm mắng Đường Kí Minh giả tạo riết quen, từ xu hướng tính dục cho đến cuộc sống, y còn suôn sẻ hơn cả nam chính phim thần tượng, vậy mà vẫn muốn giả vờ quan tâm, sắm vai Chúa cứu thế am hiểu lòng người.
"Được thôi, dù thế nào đi nữa thì vẫn chúc cậu thành công nhé." Đường Kí Minh nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, "Cố lên." Sau đó y lau tay, ra khỏi phòng ăn.
Đôi khi Hứa Vị Trần cảm thấy Đường Kí Minh thường không giữ kẽ với mình hơn so với người khác, như thể tính cách của Hứa Vị Trần tệ đến mức y không thể chịu nổi nên chẳng buồn diễn trọn vai, thậm chí còn có chút nắng mưa thất thường.
Mỗi khi Đường Kí Minh đối xử với Hứa Vị Trần như vậy, hắn đều sẽ có phần luống cuống, dù chưa từng thể hiện ra ngoài nhưng đôi khi hắn sẽ bị Đường Kí Minh chọc giận, từ đó nói ra những điều còn vô lý hơn.
Trời tối rồi, nhanh quá, một ngày nữa lại trôi qua mà không có bạn nhảy.
Vì bực bội quá mà Hứa Vị Trần không chọn lao ra gây gổ với Đường Kí Minh nữa, thay vào đó là suy đi nghĩ lại rồi bất chấp gửi tin nhắn cho Vu Mộng Nguyệt, tay violon của dàn nhạc giao hưởng: 【 Mộng Nguyệt, cậu có bạn nhảy chưa? 】
Quan hệ của hắn với Vu Mộng Nguyệt rất tốt, cô trả lời rất nhanh: 【 Vẫn chưa. 】
Hứa Vị Trần do dự vài giây rồi gọi cho cô.
Cô bắt máy rất nhanh, lúc này Đường Kí Minh tình cờ cầm bình hoa cần rửa đi vào.
Hứa Vị Trần liếc nhìn y rồi nói tiếp: "Cậu chịu làm bạn nhảy của tớ không? Tớ có thể đón cậu bằng xe limousine, sau đó đưa cậu về nhà, tớ sẽ hết sức ga lăng, đảm bảo sẽ không thô lỗ với cậu."
Vu Mộng Nguyệt cười: "Được."
"Cảm ơn cậu nhé." Hứa Vị Trần nói với sự chân thành, "Mẹ tớ phiền tớ cả tháng trời đó."
"Không có gì, thì vốn là cũng chẳng có ai mời tớ mà. Bạn nam tớ mời cũng từ chối tớ nốt."
"Đó là thiệt thòi của cậu ta." Hứa Vị Trần nói, "Đến lúc đó chúng ta bảo tài xế chạy xe đến cổng nhà thi đấu luôn."
Vu Mộng Nguyệt cười to.
Cúp máy, Đường Kí Minh bình luận: "Hứa Vị Trần, cậu muốn có bạn nhảy, không phải còn dễ hơn uống nước sao? Sao lại giận chứ."
Y đâu có biết bí mật của Hứa Vị Trần, đương nhiên nghĩ đơn giản, mà nói cũng đơn giản rồi.
Mặt Hứa Vị Trần đanh lại, phớt lờ y mà rời khỏi bếp.
Vào đêm prom, lối vào nhà thi đấu chật kín ô tô và học sinh tham gia prom. Tiếng nhạc từ sân bóng rổ truyền ra làm lay động cây cối trong khuôn viên trường.
Vu Mộng Nguyệt mặc một chiếc váy trắng, Hứa Vị Trần thấy cô rất xinh, nắm tay cô bước vào trong prom được cải tạo từ sân bóng rổ, rất nhiều người dõi mắt theo họ.
Hứa Vị Trần hy vọng chàng trai Vu Mộng Nguyệt thích cũng sẽ chú ý đến cô và sáng mắt nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, lấp đầy đêm vô nghĩa này bằng chút ít giá trị báo thù cho bản thân.
Đương nhiên, nhân vật chính của prom chắc vẫn là Đường Kí Minh và Lindsay.
Stylist do Lâm Nhã Quân thuê đã tạo mẫu cho Đường Kí Minh trông như ngôi sao điện ảnh, âu phục đen, sơ mi trắng, kiểu tóc tinh xảo. Giữa sàn khiêu vũ tối đến mức Hứa Vị Trần va vào rất nhiều lần người, trên đầu của Đường Kí Minh và Lindsay như có ánh đèn sân khấu, xứng đôi hệt như nhân vật chính trong phim.
Hứa Vị Trần và Vu Mộng Nguyệt nhảy vài điệu mà cứ chạm mặt Đường Kí Minh mãi, Hứa Vị Trần cảm thấy y làm lố, rất bực bội nên cố tình không nhìn y, nhảy một lúc thì viện cớ mệt rồi cùng Vu Mộng Nguyệt đi vào khu nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một lát, một cậu trai đến mời Vu Mộng Nguyệt. Vu Mộng Nguyệt có vẻ động lòng chút đỉnh, Hứa Vị Trần giục cô đồng ý với cậu ta, sau đó họ trở lại sàn khiêu vũ.
Hứa Vị Trần ở một mình trong góc một lát, đột nhiên thấy Norton – cậu trai từng lên topic vì mời Đường Kí Minh, đang khoác vai một chàng trai khiêu vũ.
Norton mặc âu phục lụa màu đỏ tươi, nhắm mắt đong đưa người thưởng thức âm nhạc, cậu ta tự do và vui vẻ đến thế.
Hứa Vị Trần ngơ ngác nhìn một hồi rồi bắt đầu trở nên bồn chồn, bạn học thân thiết xung quanh càng làm nổi bật sự ngột ngạt của hắn, vì vậy hắn rời khỏi sân bóng rổ trong nhà, đi vào hành lang để hít thở không khí.
Hành lang trống trải bật vài ngọn đèn, tựa như một thế giới khác hẳn với prom sôi động.
Hắn bước về phía trước, đến bên một ô cửa sổ ở hành lang, lơ đãng nhìn bụi cây được chiếu sáng bởi đèn đường bên ngoài. Tiếng nhạc khiêu vũ từ xa vọng lại, hết thảy tình yêu ngây thơ tuổi trẻ dường như không liên quan gì đến Hứa Vị Trần.
Nếu cha còn sống, liệu ông có chập nhận sự khác biệt của hắn không, Hứa Vị Trần u sầu đưa ra giả thiết, hắn sẽ thuyết phục mẹ bằng cách nào đây?
Lúc này Hứa Vị Trần nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Đường Kí Minh.
"Sao lại ở đây một mình?" Có lẽ vì nóng nên Đường Kí Minh đã cởi áo vest, khoác trên khuỷu tay, khách sáo nói chuyện với Hứa Vị Trần. Y đứng ngược sáng, vai và tóc phát ra vầng sáng nhạt.
Hứa Vị Trần không muốn trả lời, hỏi lại: "Vậy anh ra đây làm gì?"
"Váy Lindsay bị dính coca, vào toilet xử lý rồi." Đường Kí Minh giải thích, "Tôi ra ngoài cùng cậu ấy."
"Thế thì anh chu đáo thật." Hứa Vị Trần châm chọc.
Đường Kí Minh vẫn không giận, dừng một chút rồi lại hỏi: "Sao cậu lại ra ngoài một mình?"
Hứa Vị Trần nhìn hắn, vừa không muốn cãi nhau lại bất mãn Đường Kí Minh rõ ràng không quan tâm đáp án nhưng vẫn muốn hỏi, chẳng hề nổi giận nói với y: "Anh thật sự quan tâm à? Nếu chỉ hỏi vậy thôi thì cứ về mà đợi bạn nhảy xinh đẹp của anh đi."
Đường Kí Minh lại gần hắn thêm một bước, dường như đang suy nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi nói tôi quan tâm nhưng cậu sẽ không tin, không phải à?"
"Bởi vì nếu tôi là anh thì sẽ không quan tâm tôi." Hứa Vị Trần nói với vẻ hơi tủi thân, hơi nghiêng mặt nhìn về hướng prom đằng xa.
"Cậu xem đó, là cậu đoán trước lập trường của tôi nhé." Đường Kí Minh dừng lại rồi nói thẳng, "Ít nhất tôi không muốn có gì không thoải mái với cậu." Đây là thừa nhận rằng y không thực sự quan tâm đến vậy.
Lạ thật, Hứa Vị Trần không tức giận vì điều này, có lẽ trong lòng hắn sớm đã chấp nhận chuyện này, hắn lại nhìn Đường Kí Minh, muốn tìm kiếm đôi mắt của y, nhưng hắn nhìn không rõ, chỉ có thể hơi mù mờ nhìn về phía trước.
Một lát sau, Hứa Vị Trần nghe thấy mình nói: "Thật ra tôi không thích người khác giới, không biết phải nói với mẹ như thế nào. Chắc bà ấy sẽ khó chấp nhận lắm."
Bóng dáng của Đường Kí Minh có vẻ hơi khựng lại, chắc y không ngờ Hứa Vị Trần sẽ comeout trong một dịp như thế, đâm ra kinh ngạc vài giây một cách hiếm hoi.
"Tôi muốn khiêu vũ với người cùng giới giống như Norton vậy, nhưng tôi không dám." Nếu đã dốc bầu tậm sự rồi thì Hứa Vị Trần sẽ không giấu giếm nữa mà sẽ kể với Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh suy nghĩ một lát, sau đó an ủi với vẻ chẳng chân thành gì mấy: "Sẽ tốt thôi."
Cũng may Hứa Vị Trần không theo đuổi việc Đường Kí Minh chân thành bao nhiêu với mình, hắn tự cười giễu bản thân rồi nói: "Đừng vờ vịt nữa, anh mau cút đi. Nếu anh dám nói cho mẹ tôi biết thì tôi sẽ giết anh rồi tự sát."
"Tôi sẽ không nói đâu." Đường Kí Minh khẽ nói với hắn.
"Cảm ơn, được rồi, anh có thể đi thật rồi đó ——"
"—— Hứa Vị Trần." Đường Kí Minh bỗng nhiên ngắt lời hắn, đưa tay về phía hắn.
Đường Kí Minh là người lịch sự, hiếm khi ngắt lời Hứa Vị Trần, hắn nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay y đang đặt trên cánh tay mình.
"Lindsay vẫn chưa ra..." Đường Kí Minh hỏi hắn, "Cậu muốn khiêu vũ không?"
Tiếng nhạc của prom vang vọng từ nơi xa, là một bài nhạc xưa chậm rãi.
Hứa Vị Trần không nói gì, Đường Kí Minh khẽ kéo hắn, họ trốn sau nhà kho tối tăm, nhảy nửa điệu nhảy một cách cứng đờ.
Ở nơi tăm tối, Hứa Vị Trần như một người mù, hắn cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, Đường Kí Minh dẫn dắt hắn, còn hắn thì lắc lư tựa vào người Đường Kí Minh, im lặng như kiểu nếu phát ra âm thanh thì phép thuật của hắn sẽ nhảy vọt đến 12 giờ đêm ngay lập tức.
Chưa khiêu vũ xong, họ đã nghe thấy tiếng Lindsay gọi tên Đường Kí Minh, hình như còn đang đi về phía nhà kho.
Hứa Vị Trần dừng lại trước, rút tay về, nói cảm ơn Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh vỗ vỗ vai hắn, chúc hắn vui vẻ rồi rời khỏi nhà kho tăm tối, Hứa Vị Trần dựa lưng vào chiếc tủ sắt lạnh lẽo, nhận ra đây là khoảnh khắc mình phải lòng Đường Kí Minh.
Hắn không yêu sự quan tâm nửa thật nửa giả của Đường Kí Minh, cũng không yêu sự thuận lợi mọi bề và trôi chảy của Đường Kí Minh, người hắn yêu chỉ là một Đường Kí Minh thực sự đồng cảm với hắn trong hai phút. Vì không muốn bị Đường Kí Minh phát hiện mà hắn đã cố gắng che đậy, phô trương thanh thế suốt bấy nhiêu năm.