“Lần đầu đọc xong ‘Sắc Giới’ của Trương Ái Linh, tôi đã nghĩ rằng ngài Dịch không yêu Vương Giai Chi. Nếu yêu, sao có thể sau khi giết cô ấy mà còn đắc chí, mặt mang vẻ rạng rỡ tươi tắn? Trương Ái Linh cũng tự mình nói, quan hệ giữa họ là thợ săn và con mồi, là quan hệ giữa hổ và ma cọp1, là sự chiếm hữu tối thượng.
“Vì vậy, khi tôi xem phim ‘Sắc Giới’, tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình “tóm” được bóng dáng tình yêu trong mối quan hệ đó. Đạo diễn Lý An quá mềm lòng, trong cảnh cuối phim, ông đã để ngài Dịch đến phòng Vương Giai Chi từng ở, vuốt ve ga giường rồi lặng lẽ rơi lệ. Khoảnh khắc đó, trái tim tôi cùng với Vương Giai Chi trong tiệm trang sức ấy đều rền vang, tôi nghĩ rằng ngài Dịch thật sự đã yêu Vương Giai Chi.
“Tôi không biết “tình yêu” của ngài Dịch trong phim là do đạo diễn Lý An tự tạo ra, hay do tôi bỏ lỡ điều gì đó khi đọc tiểu thuyết nên mới không thấy dấu vết của tình yêu, vì vậy tôi lấy ‘Toàn tập Trương Ái Linh’ ra và đọc lại ‘Sắc Giới’.
“Trong cuốn tiểu thuyết ngắn này, ‘kịch’ là sợi dây xuyên suốt toàn bộ câu chuyện. Nữ chính Vương Giai Chi là một người mê kịch. Trên sân khấu, cô ấy là Hoa Đán2, rạng rỡ thu hút ánh nhìn của mọi người; khi xuống sân khấu, mọi người đều rời đi, chỉ còn cô ấy không muốn về, như giữa quần chúng tỉnh táo, chỉ mình tôi say mê không thoát ra. Cô ấy làm đặc công cũng vì thích diễn kịch, thậm chí khi đắm mình trong ánh sáng còn sót lại của sân khấu, cô ấy cảm thấy Lương Nhuận Sinh không đáng ghét lắm. Để diễn tốt vở kịch này, cô ấy tình nguyện quyết tâm hy sinh thân thể. Cuối cùng diễn đến mức đoạn nhập tâm sâu sắc, lại như giấc mộng của Trang Chu, khó phân biệt thực giả.
“Dùng mạng sống để sắp xếp một vở kịch lớn là con đường kể chuyện thường thấy trong tiểu thuyết của Trương Ái Linh, như trong ‘Bá Vương Biệt Cơ’, Ngu Cơ đâm dao vào ngực, nói: ‘Ta thích kết thúc như thế này hơn.’ Kết thúc oanh liệt mà đẹp đẽ, là phần sâu sắc nhất trong kịch. ‘Sắc Giới’ cũng vậy, chỉ có điều, trong tiểu thuyết này, người đẩy vở kịch đến cao trào không phải là Vương Giai Chi, mà là ngài Dịch.
“Bên cạnh ngài Dịch không thiếu phụ nữ, việc mua đồ cho các cô gái chốn vui chơi thì ngài ấy là tay lão luyện, nhưng theo cách nhìn của ngài ấy, tất cả nhờ vào quyền lực của mình. Với Vương Giai Chi cũng vậy, từ Hồng Kông đến Thượng Hải, tuy là một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ, nhưng cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Mọi chuyện thay đổi khi trong khoảnh khắc sinh tử tại tiệm trang sức Vương Giai Chi đã thả ông đi. Ông trở về nhà, cảm thấy vừa lo sợ vừa ngạc nhiên, ông nghĩ Vương Giai Chi chắc chắn yêu mình thật, nếu không cô ấy đã không từ bỏ kế hoạch ám sát hai năm trời để cứu ông. Vì vậy, ông vui sướng không kể xiết… không ngờ giữa tuổi trung niên còn có cuộc gặp gỡ như vậy, ông cũng chìm đắm trong vở kịch này, không thể thoát ra!
“Vậy thì mọi thứ tiếp theo đều hợp lý rõ ràng. Cô ấy yêu ngài Dịch, nên ngài Dịch phải giết cô ấy. Với một người tự yêu bản thân, tự thương bản thân cực độ như ngài Dịch, thì giết cô ấy chính là chiếm hữu cô ấy hoàn toàn. Ông không sợ Vương Giai Chi sẽ hận mình, vì ông nghĩ rằng, không độc ác không phải nam nhi, nếu ông không phải là một người đàn ông như vậy, Vương Giai Chi cũng sẽ không yêu ông. Cô ấy đã chết, chết vào thời khắc cô ấy yêu ông, vậy nên tình yêu thoáng qua ấy trở nên vĩnh cửu. Cuối cùng, cô ấy trở thành ma cọp của ông, cô ấy và tình yêu của cô ấy sẽ mãi mãi theo ông, phụ thuộc vào ông.”
“Tình yêu dừng lại ở thời khắc huy hoàng nhất, là kết thúc tốt đẹp nhất cho vở kịch này.”
Lý Quỳ Nhất đặt bút xuống, xoa giữa hai mày. Trên bàn chỉ có một chiếc đèn bàn mờ mờ sáng, bên cạnh là chiếc giường nhỏ, Phương Tri Hiểu đang ngủ ngon lành, ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
Không biết có phải lúc xem phim khóc nhiều hay không mà mắt cô rất khô. Tuy nhiên, Lý Quỳ Nhất lại không buồn ngủ, cô muốn tiếp tục viết nhưng lại không thể viết tiếp, vì vậy cô vội vàng ghi lại ngày tháng. Nhật ký tuần chưa có lời cuối kết thúc đột ngột.
Lý Quỳ Nhất dựa vào lưng ghế, ngẩn ngơ suy nghĩ rất lâu.
Sau một lúc, cô lại cầm bút:
“Những điều trên, chỉ là một cách giải thích cho tiểu thuyết ‘Sắc Giới’.
“Trong phim ‘Sắc Giới’, có lẽ vì quá rõ ràng nên tình yêu của ngài Dịch bớt đi phần biến thái và tà ác, ngược lại, nó trở nên cảm động hơn. Đặc biệt là, Vương Giai Chi trong phim có nền tảng thân phận rõ ràng hơn: cô ấy bị cha bỏ rơi, trốn chạy trong chiến loạn, sống nhờ trong trường học ở Hong Kong… Một nữ sinh cô độc lẻ loi, chỉ khi trên sân khấu trở thành nữ chính thì cô mới nhận được sự ngưỡng mộ, tôn trọng và tình yêu. Cô chưa từng có những điều đó nên cô không thể không lưu luyến. Có lẽ cũng vì vậy mà trong vở kịch ‘mỹ nhân kế’ sau này, tình yêu của ngài Dịch trở thành phần đáng quý nhất, ghi dấu ấn nhất.
“Yêu luôn rung động lòng người, được yêu luôn uất ức. Dù trong tiểu thuyết hay trong phim, khi tôi “lục” thấy bóng dáng dấu vết của tình yêu, tôi đều thở phào nhẹ nhõm cho Vương Giai Chi, cảm thấy rằng dù cô ấy chết thì dường như cũng không hối tiếc. Nhưng suy nghĩ này lại khiến tôi rùng mình, khi thoát khỏi tác phẩm văn học, tôi lại thấy mình hẹp hòi, dường như cả đời con người cũng chỉ để hoàn thành bài học về tình yêu.
“Tôi tự nhắc nhở mình phải giữ khoảng cách với tác phẩm văn học, những tình yêu có thể dễ dàng lật đổ cả một thành trì chỉ là ảo ảnh, quay về thực tế, tình yêu chỉ là chuyện của người trần mắt thịt, sự cần thiết của con người. Nhưng nào đâu dễ như vậy? Ngàn hoa rực rỡ lòng người say mê, khi tôi tưởng tượng về tình yêu, nó vẫn rực rỡ, từng cử chỉ đều khắc cốt ghi tâm.”
Lý Quỳ Nhất lại đặt bút xuống.
Đã 5 giờ sáng, xuyên qua khe rèm cửa có thể nhìn thấy một dải trời đen thẫm. Cô nhìn chăm chú một lúc, sau đó bỗng cảm thấy trong lòng rất bình yên. Ánh mắt Lý Quỳ Nhất quay trở lại với nhật ký tuần, cô lại chìm vào suy nghĩ, không biết có thể nộp nó cho Lưu Tâm Chiếu được không.
Lưu Tâm Chiếu có nghĩ rằng, một học sinh 15 tuổi như cô, sao không tập chung vào học hành mà suốt ngày suy nghĩ yêu đương làm gì không?
Lưu Tâm Chiếu có nghĩ rằng, một học sinh 15 tuổi như cô, tại sao lại xem phim ‘Sắc Giới’? Thật là không ngoan không.
Bản năng mách bảo Lý Quỳ Nhất rằng, Lưu Tâm Chiếu sẽ không như vậy. Thay vì nói cô tin tưởng Lưu Tâm Chiếu, chi bằng nói Lưu Tâm Chiếu mong cô có thể tin tưởng giáo viên chủ nhiệm.
Cứ tạm như vậy đã, Lý Quỳ Nhất đóng cuốn nhật ký lại.
Không hiểu sao, Lý Quỳ Nhất vẫn không buồn ngủ, vì thế cô trở lại giường, nửa nằm nửa ngồi, sau đó tùy tiện rút một cuốn từ chồng sách lớn chất đống trên đầu giường ra, là “Trường Hận Ca” của Vương An Ức. Cuốn sách này cô đã đọc qua, chỉ là bây giờ rảnh rỗi, giết thời gian cũng tốt. Mở trang đầu tiên, ba dòng chữ đập vào mắt:
15 tháng 3 năm 2010.
Mua tại thư viện thành phố – thư viện Bác Nhã.
Tô Kiến Lâm.
Lúc này Lý Quỳ Nhất mới nhớ ra, cuốn sách này là do Tô Kiến Lâm để lại đây. Cô đã nói với chú nhưng chú bảo không cần nữa, vậy là giữ lại và đây trở thành cuốn sách đầu tiên của Vương An Ức mà cô đọc.
Sau này cô cũng như chú, sau khi mua sách thì luôn ghi ngày tháng và địa điểm mua vào trang bìa trong.
Mở ra, bên trong còn có những ghi chú cô từng ghi. Giống như khi cô ghi chú trong giờ học, cô không thích dùng vở ghi, thường thì cô viết vẽ lung tung lên sách, đôi khi lại viết chút cảm nghĩ bên cạnh. Bây giờ xem lại những điều đã cảm nhận khi đó, cô chỉ thấy trẻ con tới mức buồn cười, thậm chí chữ viết cũng không đẹp lắm.
Lý Quỳ Nhất cứ thế lật giở, hồi tưởng, cho đến sáng.
Phương Tri Hiểu ngủ một giấc đến hơn mười giờ. Vì đêm qua khóc, nên khi vừa mở mắt, đôi mắt 2 mí mắt trở thành ba mí, trông khá buồn cười. Lý Quỳ Nhất nhìn thấy thì không nhịn được cười. Phương Tri Hiểu tưởng có gỉ mắt, vội vàng xoa vài cái, hỏi: “Còn không? Còn không?”
Sau khi rửa mặt, Phương Tri Hiểu lấy một cuốn tạp chí giải trí mới mua từ trong ba lô ra, hai người ngồi lại cùng nhau xem tin tức ngôi sao. Chưa được bao lâu, cửa phòng ngủ bị người đẩy nhẹ một khe nhỏ, hai người ngẩng đầu nhìn qua, là em trai của Lý Quỳ Nhất, cậu bé đang bám lấy khung cửa cẩn thận nhìn vào.
Em trai của Lý Quỳ Nhất tên là Lý Truật Nhất. Sáu năm trước, khi Lý Quỳ Nhất lần đầu biết tên của em trai thì đã vui mừng khôn xiết, vì cái tên này rõ ràng được đặt theo tên của cô, điều này mang lại cho cô cảm giác thuộc về gia đình. Lúc đó cô cũng giống như Vương Giai Chi, nghĩ rằng: Họ thật sự yêu mình.
Cô không quen thân với em trai lắm. Hứa Mạn Hoa luôn tự tay lo liệu mọi chuyện của em trai, mà Lý Quỳ Nhất cũng hầu như không chủ động quan tâm đến em trai. Có lẽ là cô quá trẻ con, hay cũng có thể là cô quá nhỏ mọn, nhìn những yêu thương không thuộc về mình trên người em trai, cô không thể không có khúc mắc.
Hộp socola mà Hạ Du Nguyên tặng, Lý Quỳ Nhất cũng không cho em trai ăn. Cô cất trong ngăn kéo, may mà bây giờ thời tiết lạnh, nên chúng không chảy.
Sau khi Phương Tri Hiểu ngước mắt nhìn thấy Lý Truật Nhất, cô nàng như làm mặt xấu, nhe răng ra với nhóc. Phương Tri Hiểu không có cảm tình với đứa em này, trong mắt cô nàng, cậu em trai bé nhỏ ấy không vô tội, chính vì nhóc mà trước đây Lý Quỳ Nhất mới chịu nhiều uất ức như vậy.
Nào ngờ, Lý Truật Nhất thấy Phương Tri Hiểu làm mặt xấu thì tưởng là đang đùa với mình, liền cười khúc khích, để lộ hàm răng sún.
Tiếng cười thu hút Hứa Mạn Hoa. Bà thấy con trai đứng ở cửa phòng Lý Quỳ Nhất thì đẩy cửa ra, cánh cửa gỗ đập vào tường, kêu “rầm” một tiếng, lời mắng mỏ lập tức truyền đến: “Đứng đây làm gì, cẩn thận kẹp tay đấy!”
Lời tuy nói với con trai, nhưng ý tứ trong giọng điệu như đang trách Lý Quỳ Nhất để em trai đứng ở đây.
“Ăn cơm thôi.” Hứa Mạn Hoa nói, sau đó kéo Lý Truật Nhất đi.
Trên bàn ăn chỉ có bốn người, Lý Kiếm Nghiệp không có mặt, ông ăn ở tiệm. Hứa Mạn Hoa đút cơm cho Lý Truật Nhất, nhưng nhóc lắc đầu không ăn, nói chiều đi chơi nhà hơi thì mới ăn. Hứa Mạn Hoa mắng nhóc hai câu, bảo nhóc là quỷ đòi nợ đầu thai, nhưng vẫn đồng ý.
Lý Quỳ Nhất ăn hai miếng cơm, nói: “Tối nay bọn con có họp phụ huynh.”
“Tối còn họp phụ huynh cái gì?” Hứa Mạn Hoa cau mày.
Lý Quỳ Nhất nói: “Lịch chung của cả khối, tất cả các lớp đều họp vào giờ này.”
“Mẹ làm gì có thời gian đi? Không thể bỏ mặc em con ở nhà một mình không trông được.”
Phương Tri Hiểu tiếp lời: “Chú đâu ạ? Chú không thể đi sao?”
“Ông ấy phải trông tiệm.”
Chỉ là một cửa tiệm kính mắt thôi, dù có đóng cửa một buổi tối cũng không sao, nhưng nói thẳng ra là không muốn đi, Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu đều biết rõ. Thật ra Lý Quỳ Nhất rất muốn Hứa Mạn Hoa đi, cô muốn mẹ cô nhìn thấy ảnh của cô dán đầy trên bức tường danh dự, muốn mẹ cô nghe thấy tất cả thầy cô đều khen ngợi cô hết lời… Như thể điều đó có thể chứng minh cô đã thắng: Mẹ không quan tâm đến con thì sao, con vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Phương Tri Hiểu cười tí tửng: “Cô à, cô đúng là bình tĩnh thật đấy. Cô có biết Lý Quỳ thi đứng thứ mấy không? Thứ nhất đấy, hơn nữa còn là đứng nhất toàn thành phố nữa! Nếu là cháu đạt được thành tích này, mẹ cháu không chỉ đi họp phụ huynh thôi đâu, mà còn cầm loa toa phát thanh khắp khu chung cư suốt ba ngày ba đêm, cháu muốn sao trên trời mẹ cháu cũng hái cho. Nhìn lại mới thấy, làm học sinh giỏi cũng chẳng có gì tốt, vẫn là loại học dốt như cháu sướng hơn, chỉ cần tiến bộ là muốn thưởng gì cũng có. Hihi, Lý Quỳ à, cậu giỏi thế mà vẫn thảm thương như này sao!”
Những lời này khiến Hứa Mạn Hoa nghe không thoải mái, tuy như đang đùa, nhưng lời lẽ lại ám chỉ bà làm phụ huynh mà không quan tâm đến con gái?
Sắc mặt Hứa Mạn Hoa sầm xuống.
Phương Tri Hiểu cứ tiếp tục nói không ngừng: “Mẹ cháu thích Lý Quỳ lắm. Cháu bảo mẹ là lần này Lý Quỳ lại đứng nhất toàn thành phố thì bà ấy chỉ muốn ném cháu đi để đến họp phụ huynh cho Lý Quỳ đấy. Mẹ cháu ấy mà, rất sĩ diện luôn, bà tưởng tượng đến cảnh đi họp phụ huynh cho Lý Quỳ, vậy khi ấy mẹ cháu sẽ như tâm điểm chú ý, tất cả thầy cô đều khen ngợi, mọi phụ huynh đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, mẹ cháu ngồi đó như Phật Như Lai, hào quang toả bốn phía! Ấy, đừng nói là mẹ cháu, ngay cả cháu cũng thấy rung động đấy chứ.”
Hứa Mạn Hoa dùng thìa trộn cơm, đút cơm vào miệng em trai, nói: “Cũng là do cân nhắc như thế, Quỳ Nhất học giỏi nên cô và bố nó không lo lắng. Họp phụ huynh chỉ là trao đổi với giáo viên về vấn đề học tập của con cái, mà Quỳ Nhất không có vấn đề gì, cô và bố nó cũng không cần thiết phải đi.”
Phương Tri Hiểu: “…”
Bực chết đi được, đúng là người lớn gian xảo, kinh nghiệm trải đời còn nhiều hơn mình ăn cơm.
Vốn dĩ tính tình Phương Tri Hiểu nóng nảy, lúc này cũng không quanh co lòng vòng nữa, cứ thế hét lên: “Sao lại không cần thiết? Lý Quỳ Nhất học giỏi thì không cần quan tâm sao ạ? Cô đừng thiên vị quá, cháu…”
Lý Quỳ Nhất đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Phương Tri Hiểu!”
Phương Triệu Hiểu sững sờ, cô nàng nhìn Lý Quỳ Nhất. Trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của Lý Quỳ Nhất giờ lại thêm vài xơ xác tiêu điều, Phương Tri Hiểu giật thót, không biết mình có nói sai gì không, sau đó cô nàng nhìn sang Hứa Mạn Hoa, bà ta cũng mặt mày tái mét. Nói ra thì thật buồn cười, khoảnh khắc này, hai người mới thực sự giống một cặp mẹ con.
Lý Quỳ Nhất đứng dậy rồi bước vào phòng ngủ trong ánh mắt bối rối của Phương Tri Hiểu. Một lát sau, cô mang hai chiếc cặp của mình và Phương Tri Hiểu ra, bình thản nói với Hứa Mạn Hoa: “Mẹ có đi hay không thì tùy, nếu không đi, nhớ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm giải thích lý do.”
Nói xong, cô kéo Phương Tri Hiểu rời khỏi cửa nhà trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa giận dữ của Hứa Mạn Hoa.
Hai người im lặng, bước qua đoạn đường rất dài. Phương Tri Hiểu cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Lý Quỳ Nhất. Cô nàng càng nghĩ càng hối hận, trách mình sao lại dễ kích động, sao phải vạch mặt nhau ra, tạm thời cô nàng thấy thoải mái rồi, còn Lý Quỳ Nhất thì sao? Cái nhà đó, Lý Quỳ Nhất còn muốn về không?
“Mình xin lỗi…” Phương Tri Hiểu bật khóc.
“Mình không trách cậu.” Lý Quỳ Nhất nói.
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Thật đấy. Những lời cậu nói chưa chắc không phải là lời từ đáy lòng của mình. Nhưng mình là kẻ nhát gan, mình không dám nói với họ, cậu nói ra được thì cũng tốt rồi.”
Cô không phải đang an ủi Phương Tri Hiểu, mà thật sự nghĩ như vậy.
Cô là người lúc ở trước mặt người khác thì rất mạnh mẽ. Ví dụ như cô không thích Hạ Du Nguyên kéo tóc mình, búng vào trán mình, cô sẽ trực tiếp nói với cậu. Nhưng đối diện với gia đình mình thì không. Khi đứng trước mặt họ, tâm lý cô chợt thấp hơn một bậc, cô trở thành kẻ cầu xin thương xót. Cũng may cô không phải là chú cún con, cô không có đuôi, may mà cô có một khuôn mặt lạnh lùng, nếu không, cô đã lộ tẩy từ lâu rồi.
Vì vậy, việc Phương Tri Hiểu nói ra được, cũng là tốt.
Phương Tri Hiểu như không tin, cô nàng vẫn nhìn cô bằng đôi mắt đẫm lệ.
Lý Quỳ Nhất cười, đưa cho cô nàng chiếc cặp sách: “Tự mình đeo đi, nặng lắm đấy.” Nói xong, Lý Quỳ Nhất nhìn quanh, sau đó thấy một tiệm lẩu cay malatang: “Chưa no đúng không? Mình mời cậu ăn tiếp.”
Phương Tri Hiểu lau nước mắt, mím môi: “Ừm.”
Ăn xong, hai người bắt xe buýt đến thư viện thành phố. Phương Tri Hiểu đến đó để làm bài tập, còn bài tập của Lý Quỳ Nhất thì đã được làm xong, cô đến đó chỉ để đọc sách. Lý Quỳ Nhất chủ động lấy bài tập ngữ văn của mình ra đưa cho Phương Tri Hiểu: “Nè, không muốn làm thì chép đi.”
Đó chính là đang trắng trợn dỗ người ta, Phương Tri Hiểu cuối cùng cũng chớp mắt, mỉm cười.
Thời học sinh, mọi người đều không thích làm bài tập ngữ văn, vì ai cũng cảm thấy phải viết nhiều chữ quá. Nói chung, giáo viên ngữ văn cũng khá dễ dãi. Nhưng Lý Quỳ Nhất là người nghiêm túc làm bài tập ngữ văn, ngay cả những bài viết chính tả thơ cổ trên đề mà cô cũng viết cẩn thận từng nét.
Phương Tri Hiểu lấy bài tập ngữ văn từ trong cặp ra, bắt đầu “copy paste”. Lý Quỳ Nhất nằm bò ra bàn, cô đọc một cuốn sách về lịch sử thời Tống. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ấm áp nhưng không chói mắt, đó là ưu điểm của mùa thu, thời tiết khô ráo mát mẻ.
Chép được hơn nửa tờ, Phương Tri Hiểu bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng hít mũi nhẹ như đang khóc.
Cô nàng nhìn qua, thấy Lý Quỳ Nhất đang chăm chú nhìn vào cuốn sách, nước mắt rơi tí tách xuống chiếc bàn gỗ lớn màu đậm của thư viện, tạo thành những vệt nhỏ.
Xong rồi, thực ra Lý Quỳ Nhất rất để tâm, trái tim Phương Tri Hiểu thắt lại.
Cô nàng đưa khăn giấy cho Lý Quỳ, cứ đưa từng tờ một, nhưng nước mắt Lý Quỳ Nhất như không thể ngừng lại, tuôn rơi lã chã như mưa. Lý Quỳ Nhất cứ khóc thế làm Phương Tri Hiểu cũng muốn khóc theo, hôm nay cô nàng thật sự đã phạm sai lầm lớn rồi. Không còn cách nào, cô nàng chỉ đành kéo Lý Quỳ Nhất ra khỏi khu vực đọc sách, đi ra bên ngoài chỗ có thể thảo luận bên ngoài, định an ủi cô rồi thành tâm xin lỗi.
Lý Quỳ Nhất vừa thấy cô nàng kéo cô ra ngoài thì lại hít mũi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng Phương Tri Hiểu nghẹn ngào: “Cậu đừng khóc nữa được không? Đều là lỗi của mình, mình quá kích động, xin lỗi.”
“Không phải mình đã nói là không trách cậu sao?”
“Nhưng mình thấy cậu buồn, mình cũng buồn theo…”
Lý Quỳ Nhất lập tức nín ngóc bật cười: “Cậu nghĩ mình đang khóc vì chuyện đó à?”
“Chứ không phải sao?”
“… Mình vừa đọc cải cách của Vương An Thạch, cảm thấy Vương An Thạch thật đáng thương, một ông già cô đơn, không ai ủng hộ. Cậu biết không, không ai đứng về phía ông ấy cả.” Nói xong, Lý Quỳ Nhất lại hít mũi hai cái.
Phương Tri Hiểu “oà” một tiếng, nắm tay đánh vào cô: “Cậu phải bồi thường tổn thất tinh thần cho mình!”
Trong giờ tự học tối, các bạn học sinh ở dưới đang học bài, Lưu Tâm Chiếu đứng trên bục giảng chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh. Cô cầm phấn, viết vài chữ “Chào mừng” lên bảng rồi vẽ thêm vài hoa văn. Các bạn học sinh ở dưới thỉnh thoảng tò mò ngước nhìn lên, sau đó thì thầm vài câu.
Đến tiết tự học thứ hai, đã có phụ huynh đứng chờ ngoài cửa. Họ thò đầu nhìn vào qua cửa sổ, như tìm xem con mình ngồi đâu, có đang học chăm chỉ không.
Các bạn học sinh dần không ngồi yên được nữa.
Cuối cùng, tiết học thứ hai kết thúc. Lưu Tâm Chiếu dặn dò: “Các em lên phòng học 501 ở tầng năm, cô sẽ giao cho các em một bài văn, viết xong nộp cho đại diện môn, sau đó…”
Cô giáo ngừng lại một chút, khiến mọi người mong đợi không thôi.
Lưu Tâm Chiếu mỉm cười: “Nộp xong bài văn, các em có thể ra sân thể dục thư giãn một chút.”
“Yeah…” Trong lớp vang lên tiếng reo hò vui sướng.
Lưu Tâm Chiếu gõ gõ lên bàn: “Nhưng không được đi chỗ khác làm phiền lớp khác học, khu vực hoạt động duy nhất của các em là sân thể dục, và phải quay về trước giờ tan học năm phút, nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ!” Cả lớp hân hoan hét lên, sau đó nhanh chóng thu dọn sách vở.
“Hạ Lạc Di, em đi sắp xếp cho phụ huynh vào lớp. Lý Quỳ Nhất, theo cô vào văn phòng.” Lưu Tâm Chiếu nói.
Cửa lớp mở, các học sinh ùa ra ngoài, nhưng lại bị phụ huynh chờ sẵn bên ngoài bắt lại, cuối cùng cười nói vài câu rồi mới chạy đi. Lý Quỳ Nhất vào văn phòng, Lưu Tâm Chiếu đưa vở tập làm văn cho cô, nói: “Nếu em viết xong trước, em có thể đi chơi, bảo các bạn nộp bài lên bàn cô là được, đừng ngốc nghếch đợi họ.”
Lý Quỳ Nhất ngốc nghếch cười: “Dạ, vâng.”
Cô vừa ôm vở tập làm văn định đi, thì đột nhiên có người chen vào văn phòng… Là Hứa Mạn Hoa!
Lý Quỳ Nhất mở to mắt, cô còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã thấy Hứa Mạn Hoa bước đến bàn của Lưu Tâm Chiếu, cười nói: “Chào cô Lưu, tôi là mẹ của Lý Quỳ Nhất.”
Lưu Tâm Chiếu cũng hơi bất ngờ, nhưng không biểu lộ, cô giáo nhìn Lý Quỳ Nhất rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó đưa tay ra: “Chào chị, mời chị ngồi.”
Hứa Mạn Hoa ngồi xuống một chiếc ghế trống, hỏi: “Lý Quỳ Nhất có nghe lời không cô?”
Lưu Tâm Chiếu cười nói: “Cô bé rất ngoan, không chê vào đâu được.”
“Vậy thì tốt quá.” Hứa Mạn Hoa cũng cười, sau đó bỗng nhíu mày nói: “Thật ra tôi cũng hơi lo lắng! Cô không biết đâu, con bé có chính kiến lắm, bề ngoài thì ngoan nhưng thực ra rất bướng bỉnh, không như ý một chút thôi thì cũng không được.”
“Thật sao?” Lưu Tâm Chiếu đáp lại một câu rồi ngước nhìn Lý Quỳ Nhất vẫn đứng ở trước cửa văn phòng. Cô vẫn ôm chồng tập làm văn, đi không được, ở cũng không xong; ngón tay nắm chặt, như không biết phải làm thế nào.
Hứa Mạn Hoa như đang kể chuyện vui, khoé mắt có vài vết chân chim, cười tít lại: “Sao lại không? Bướng lắm! Lúc thi vào cấp ba, chẳng phải nhà trường thưởng cho nó 100 nghìn sao. Trời ơi, chúng tôi làm bố mẹ mà còn chẳng nhìn thấy đồng nào. 100 nghìn, đặt lên một đứa trẻ, đoán chừng nói ra không ai dám tin.”
Lưu Tâm Chiếu không nói gì thêm mà chỉ nhìn Hứa Mạn Hoa, trong mắt ánh lên ý cười. Đột nhiên, Lưu Tâm Chiếu vẫy tay, gọi Lý Quỳ Nhất: “Có đúng vậy không?”
Lý Quỳ Nhất cúi đầu, ngón tay xoa góc cuốn tập làm văn. Qua hồi lâu, cô gật đầu.
Lưu Tâm Chiếu đứng dậy, thân thiết vỗ đầu cô, nói: “Em giỏi lắm đấy.”
Sau đó Lưu Tâm Chiêu quay sang Hứa Mạn Hoa: “Một đứa trẻ có chính kiến như vậy thì thật hiếm có, bố mẹ phải dạy dỗ tốt đấy! Đúng rồi, buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, mẹ của Quỳ Nhất, chúng ta vào lớp trò chuyện tiếp nhé.”
******
Chú thích:
- “虎与伥” là một câu chuyện dân gian trong văn hóa Trung Quốc. Trong truyền thuyết, “虎” (hổ) là con vật hung dữ, trong khi “伥” (trạng) là những hồn ma của người bị hổ giết chết. Theo câu chuyện, những hồn ma này sau khi chết sẽ trở thành trợ thủ cho con hổ đã giết mình, giúp nó săn mồi và tiếp tục giết người. Mối quan hệ giữa “虎与伥” là một mối quan hệ cưỡng bức và đầy oán hận, trong đó hổ ép buộc các hồn ma phải phục tùng mình.
- Hoa Đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc đanh đá.