Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 31: Chúng em không cần phải chứng minh bản thân




Edit: TV

Hạ Du Nguyên không chỉ thay từ “kim cương” trên bài kiểm tra hóa thành “miệng dứa mặt xụ,” mà còn vẽ thêm một nhân vật hoạt hình vào chỗ trống bên cạnh đề mục. Đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái chưa chạm đến lông mày, một lọn tóc dựng lên trong rất ngốc, hai tay khoanh lại, vẻ mặt rất khinh bỉ, ở góc phía trên bên trái còn có một đám mây khung thoại.

“Hừ, kim cương à? Có cứng bằng miệng của tôi không?”

Dù chỉ được vẽ đơn giản bằng bút mực đen, nhưng thần thái bề ngoài rất sống động, y như người thật.

Lý Quỳ Nhất thoáng liếc nhìn bức ảnh kia thì biết ngay người được gọi là “dứa mặt xụ” kia chính là mình.

Đột nhiên cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng, trái tim cũng bỗng đập “thình thịch thình thịch” liên hồi… Giờ này khắc này, cô không muốn cứ chăm chú vào lý do vì sao mà cậu lại gọi cô là “dứa mặt xụ” nữa, mà cô chỉ cầu mong là hai giáo viên trước mắt không phát hiện manh mối gì.

Hạ Du Nguyên, cậu đang muốn tìm đường chết thì sao còn kéo theo mình?

Cô căm hận ngước mắt trừng nhìn cậu.

Hạ Du Nguyên ngang nhiên liếc xéo lại cô: Cậu còn gọi mình là chó nữa kìa!

Lý Quỳ Nhất càng tức giận hơn, nhíu chặt mày: Trên thế giới này nhiều chó như thế, ai biết được là đang chỉ cậu? Còn cậu vẽ mấy cái hình bên cạnh là có ý gì? Khác gì với lệnh truy nã đâu chứ?

Ánh mắt Hạ Du Nguyên né tránh hai lần, vẫn không phục: Vẽ đẹp quá cũng là lỗi của mình sao?

Hai giáo viên hoá học đặt hai bài kiểm tra lại sát lại, cẩn thận nghiên cứu một lúc lâu, sau đó bỗng liếc nhau, cảm thấy không đúng… Xin hỏi xác suất để hai học sinh nhìn qua có vẻ không liên quan gì đến nhau mà giờ lại còn làm một chuyện ngớ ngẩn cùng nhau là bao nhiêu nhỉ?

Xác suất cực kỳ nhỏ, đúng không? Đặc biệt là Lý Quỳ Nhất, cô chính là học sinh đứng đầu khối, bình thường rất điềm tĩnh thông minh biết bao, nhưng bây giờ sao đột nhiên lại làm ra chuyện trẻ con như thế này? Chuyện bất thường tất có điều kỳ lạ…

Yêu sớm, chắc chắn là yêu sớm.

Nhìn như một đôi học sinh yêu nhau đang làm mình làm mẩy! Hai người cùng nhau trút giận lên bài kiểm tra hóa… Cậu nói mình là chó, mình gọi lại cậu là dứa mặt xụ, à, đánh yêu sao?

Điều tệ nhất là, bức tranh hoạt hình be bé mà Hạ Du Nguyên vẽ càng nhìn càng thấy quen, quen đến mức dường như mới gặp người này cách đây không lâu.

Hai giáo viên đột nhiên nhanh trí, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Quỳ Nhất.

Oà, giống hệt Lý Quỳ Nhất này!

Trong lòng Lý Quỳ Nhất vang lên tiếng “lộp bộp”, cô cảm thấy mình xong đời rồi. Lý Quỳ Nhất bỗng cảm nhận được thế nào là “hết đường chối cãi”, chỉ có thể không tự chủ mà nhếch miệng cười với họ để che giấu sự thật khuôn mặt xụ của mình… Nhưng đáng tiếc nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

Nếu như bởi vì chuyện này mà bị hiểu lầm là yêu sớm, cô nhất định sẽ hỏi thăm tám đời tổ tiên của Hạ Du Nguyên. Bị phê bình toàn trường chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là cô không muốn bị gọi phụ huynh, hơn nữa hình tượng ngoan ngoãn cô nỗ lực cực nhọc xây dựng trước mặt Trần Quốc Minh sẽ hoàn toàn sụp đổ… Cô cũng không muốn bị lôi về chạy bộ buổi sáng đâu!

Hạ Du Nguyên, cậu thật sự, hại người ta rất thảm đấy.

Một lúc lâu sau, thầy dạy hóa hơi già của lớp 10A1 mới nâng mắt kính, nửa nghiêm túc nửa trêu ghẹo nói: “Sao tôi thấy người trong bức tranh này trông quen quá nhỉ.”

Lý Quỳ Nhất xấu hổ “dạ” một tiếng, giả vờ như không hiểu gì, thò đầu nhìn bức tranh được vẽ trên bài kiểm tra. Hạ Du Nguyên lại đứng vô cùng thản nhiên, nhanh nhẹn thừa nhận: “À, là cậu ấy đấy ạ.”

Thừa nhận quá nhanh, đúng là ngoài dự kiến của hai giáo viên, họ như vô tình lục lọi được chân tướng gì đó, hơi xấu hổ.

“Hóa ra các em quen nhau.” Thầy dạy hóa hơi già cười, nụ cười như giấu đao.

“Quen ạ, quen lâu rồi ạ.” Hạ Du Nguyên nhếch miệng cười, ra vẻ thản nhiên: “Không có chút tình cảm nào thì có vẻ rất khó mà ăn ý được như thế sao ạ?”

Hai giáo viên lại lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau lần nữa. Lời Hạ Du Nguyên hiển nhiên có hai nghĩa: Thứ nhất, bọn họ có qua lại, nhưng chỉ là tình bạn; thứ hai, nếu nhắc đến từ “ăn ý,” nghĩa là chuyện hôm nay hoàn toàn là do trùng hợp.

Nên tin hay không đây?

Khi không khí có phần căng thẳng, giáo viên dạy hóa của lớp 10A12 bỗng phát hiện ra một điểm mù… Trên bài kiểm tra của Lý Quỳ Nhất viết: Xương tay của chó là chất cứng nhất trong tự nhiên, là chất duy nhất có độ cứng 10 theo thang Mohs.

Xương chân trước của chó…

Xương chân trước… Xương tay.

Nếu chưa từng nắm tay thì làm sao có thể biết được xương tay của đối phương có cứng hay không?!

Câu Hạ Du Nguyên viết càng kỳ quái hơn… Miệng dứa mặt xụ là thứ chất cứng nhất trong tự nhiên.

Giáo viên hóa học cau mày, nhất thời không thể đoán định ra được chữ “miệng cứng” kia là miêu tả “độ cứng vật lý” hay là “độ cứng tu từ”.

Haizz, khó xử lý quá! Thầy cũng không ngờ rằng thầy chỉ muốn phê bình Hạ Du Nguyên về hành vi vẽ bậy lên bài thi thôi, ai ngờ lại vô tình phát hiện ra một bí mật lớn như vậy.

Gặp chuyện không thể xử lý được, vậy chỉ có thể… Nộp lên Trần Quốc Minh thôi.

Trần Quốc Minh: “…”

Lý Quỳ Nhất, sao lại là em?

Hạ Du Nguyên, sao lại là em nữa!

Giờ khắc này, Trần Quốc Minh cảm thấy tâm huyết bao năm dạy dỗ học sinh của mình đã bị hủy hoại tất cả. Lần trước gặp bọn họ ở quán nướng, họ nói không yêu đương, chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau. Thầy là cáo già đấu trí đấu dũng cùng học sinh nhiều năm thế nhưng lại ngây thơ tin lời tụi nó! Kết quả là chưa đầy một tháng, hai đứa này đã bị đóng gói đưa đến trước mặt thầy, còn mang theo cả bài kiểm tra giấy trắng mực đen như muốn chọc mù mắt nữa chứ.

“Giải thích đi, lại còn xương tay, miệng nữa, rốt cuộc là chuyện gì đây?” Giọng nói của thầy rất bình thản, nhưng bởi vì càng bình tĩnh thì mới càng khiến cho người ta sợ hãi, như thể giây tiếp theo bão táp sẽ ập đến.

“Thầy Trần, chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi ạ. Về việc vì sao lại có sự trùng hợp này, em có thể lấy góc nhìn của em giải thích nguyên nhân em viết câu này cho thầy nghe.” Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ: “Thật ra rất đơn giản, là mấy ngày trước, em mới cắt kiểu tóc mới, kết quả là bị Hạ Du Nguyên chế giễu, cậu ấy nói em giống như Cậu Bé Dưa Hấu, em tức quá nên mới đánh cậu ấy. Cậu ấy né nên em chỉ đánh trúng tay, tay cậu ấy cứng quá làm tay em đau nên em càng tức giận hơn thế nên em viết câu đó lên bài kiểm tra ạ.”

Nói xong, cô xoay người sang Hạ Du Nguyên, hơi cúi đầu: “Xin lỗi, đánh người là lỗi của mình, mắng cậu là chó cũng là lỗi của mình, mình xin lỗi cậu.”

Hạ Du Nguyên: “…”

Dứa mặt xụ, cậu đúng là diễn giỏi thật, cũng không biết cái bản lĩnh dễ làm khó bỏ, râu ông nọ cắm cằm bà kia này của cậu là học từ ai.

Nhưng giây tiếp theo Hạ Du Nguyên liền nghiêm túc tiếp lời: “Đúng vậy ạ. Cậu ấy đánh trúng tay của em, nên tay của cậu ấy cũng đỏ lên, em mới hỏi cậu ấy có đau không, kết quả là cậu ấy cắn răng nói không đau nên em mới viết lên bài kiểm tra là cậu ấy cứng miệng.”

Nói xong, cậu cũng bắt chước làm theo, cúi đầu xin lỗi Lý Quỳ Nhất: “Xin lỗi, chế giễu cậu là mình sai, nói cậu là dứa mặt xụ cũng là mình sai, mình xin lỗi cậu.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Cậu có thể đừng bắt chước hành động của mình không!

Nhưng cô vẫn lý trí phát biểu tổng kết: “Bây giờ góc nhìn của em và góc nhìn của cậu ấy đều đã sáng tỏ rồi ạ, tóm lại chuyện này chỉ là trùng hợp, có lẽ nghe hơi vớ vẩn nhưng sự thật là như thế ạ.”

Trần Quốc Minh: “…”

Em cũng biết cách nói của bọn em nghe vớ vẩn đúng không?

“Hai người các em, kẻ xướng người họa, là vì cảm thấy thầy dễ bị lừa sao?” Trần Quốc Minh ngồi vững như núi Thái Sơn, ánh mắt sắc bén đảo qua lại giữa hai người họ: “Các em tự nghĩ xem, cái lý do thoái thác này mang ra ngoài có mấy người tin?”

Lý Quỳ Nhất chậm rãi đứng thẳng, giọng điệu bình thản: “Thưa thầy, thầy có nghe qua câu này bao giờ chưa, Holmes từng nói, sau khi loại bỏ hết những yếu tố không thể xảy ra, dù cho điều còn lại có khó tin đến đâu thì đó cũng là sự thật. Có khi sự thật chính là như vậy, có khả năng nó không giống với mong đợi của đại đa số người…”

Hạ Du Nguyên đứng cạnh nghe, im lặng nhếch miệng, nghĩ thầm: Dứa mặt xụ, cậu được đấy hỏi thật, cậu lại đi nói chuyện Sherlock Holmes với Trần Quốc Minh, đây chẳng phải là ông nói gà bà nói vịt sao?

Quả nhiên, Lý Quỳ Nhất còn chưa nói xong đã bị Trần Quốc Minh cắt ngang: “Sherlock Holmes? Một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cũng có thể trở thành căn cứ lập luận cho em à?”

Lý Quỳ Nhất mở miệng, khó khăn sửa lời: “… Conan Doyle đã từng nói, sau khi loại bỏ hết những yếu tố không thể xảy ra…”

Trần Quốc Minh: “…”

Hạ Du Nguyên: “…”

Phục rồi, người này đúng là đàn gảy tai trâu.

Trần Quốc Minh lạnh giọng: “Cái gì gọi là sau khi loại bỏ hết những yếu tố không thể xảy ra? Thầy thấy nhân tố có khả năng nhất còn chưa bị loại trừ!”

“Ý của thầy là…” Lý Quỳ Nhất thử dò hỏi.

Trần Quốc Minh cũng không vòng vo với hai người họ, hỏi thẳng: “Có phải các em đang yêu nhau không?”

Hai người đồng loạt lắc đầu.

“Không yêu sớm? Vậy bài kiểm tra này là chuyện gì đây? Tại sao toàn trường có gần 5000 – 6000 học sinh, mà chỉ có hai em tâm linh tương thông?”

“Lúc nãy bọn em đã giải thích rồi, thật sự là trùng hợp.” Lý Quỳ Nhất nhìn thẳng vào thầy.

“Em nói ra câu này chính em có tin được không?” Trần Quốc Minh như thể vừa nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười hừ một tiếng.

Lý Quỳ Nhất hít sâu một hơi: “Tất nhiên là em tin, bởi vì sự thật là như thế. Em cũng không cho rằng chỉ bằng vài dòng ít ỏi trên bài kiểm tra cùng một vài hình vẽ nhỏ là có thể khẳng định bọn em yêu sớm. Nếu muốn xác định là bọn em có yêu sớm thì cần phải có bằng chứng rõ ràng hơn, ví dụ như lịch sử cuộc trò chuyện xác nhận yêu đương của bọn em hoặc là có người tận mắt chứng kiến bọn em nắm tay, ôm nhau hay có những hành động thân mật khác của một cặp đôi.”

Trần Quốc Minh lấy tay lau mặt, tức đến bật cười. Bây giờ ông cảm thấy Hạ Du Nguyên nói không sai chút nào, miệng của cô bé này thật sự cứng, hơn nữa còn là kiểu cứng cỏi có lý lẽ, vô cùng bình tĩnh, khác hẳn với kiểu cứng đầu không có logic.

Cho nên mới nói, những học sinh ngoan này lúc làm cho người khác yêu thích thì thật sự có thể khiến người ta yêu thích, nhưng một khi đã đối đầu với bạn rồi thì còn làm bạn đau đầu hơn cả những học sinh hư, vì những người này quá tin vào hành vi quy tắc của mình, bạn rất khó để thuyết phục những người như thế.

“Được, em nói các em không yêu, vậy hãy đưa ra bằng chứng các em không yêu. Thầy không phải là người không biết lý lẽ, chỉ cần các em có chứng cứ chứng minh được, thầy sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng ai.” Trần Quốc Minh áp cơn tức giận trong lòng xuống, cố gắng bình tĩnh nói chuyện, ông cảm thấy với tư cách là chủ nhiệm khối, ông thật sự đã xem như là thêm sự khoan dung với học sinh đứng đầu này rồi.

Nghe được lời này, Lý Quỳ Nhất cau mày.

Theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra được, cô quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Du Nguyên, nhưng lại vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt cậu.

Tầm mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc, rồi lập tức dời đi, hai người cứ như là đột nhiên rơi vào vũng bùn nào đó, bị cái gọi là “chứng cứ” che mũi, ép người ta khó chịu tới mức không thể giãy giụa.

Chứng minh mình đã làm một việc có thể dễ dàng, nhưng làm sao để chứng minh mình không làm một việc đây?

“Không ạ.” Lý Quỳ Nhất đột nhiên lắc đầu, cẩn thận bắt lấy ý nghĩ mảnh như tơ nhện, lóe qua trong đầu: “Nếu thầy cho rằng chúng em yêu sớm thì thầy cần phải đưa ra bằng chứng chứng minh chúng em yêu nhau, còn chúng em, không cần tự chứng minh bản thân.”

Hạ Du Nguyên quay đầu, ánh mắt sáng quắc, yên lặng nhìn về phía cô.