Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 12: Ha ha, bạn cùng bạn cũ




Dịch: Kình Lạc

Từ bé Lý Quỳ Nhất đã biết cách “tự lừa mình dối người”.

Năm lớp 3 Tiểu học, ngày nọ cô tan học về nhà, về nhà thì thấy em họ nhà chú hai vừa ôm gói Đại Lễ Vượng Vượng vừa ăn. Thấy cô đến, em họ vội vàng giấu gói Đại Lễ Vượng Vượng sau lưng, ngậm chặt miệng không nói lời nào. Khi đó em họ mới 4 tuổi, là một cậu bé mũm mĩm chỉ biết ăn, chẳng có tâm tư gì xấu xa nên Lý Quỳ Nhất biết chắc chắn là bà nội đã nói với nhóc rằng: “Ăn lén nhá, đừng để chị cháu thấy.”

Nhìn góc túi bánh màu đỏ rực lộ ra phía sau nhóc, Lý Quỳ Nhất thầm “xuỳ” một tiếng trong lòng, sau đó cô cố tình bước đến trước mặt bà nội rồi ném ra một câu: “Giấu cái gì mà giấu, như là ai thèm lắm đấy.”

Giống như một con ngọc trai, nuốt một hạt cát rõ ràng là đau đớn vô cùng, nhưng lại càng muốn tiết ra chất xà cừ để bọc lấy mình từng tầng từng lớp, rồi tự lừa mình rằng bản thân là ngọc trai.

Khi lên cấp hai, Phương Tri Hiểu ôm một đống đồ ăn vặt vây bên cạnh cô, hỏi cô có muốn ăn khoai tây chiên, socola hay snack lonely god không. Lý Quỳ Nhất lắc đầu, bộ dạng nghiêm chỉnh như bà cụ non: “Từ nhỏ mình đã không thích ăn mấy thứ này rồi.”

Lúc Lý Quỳ Nhất nói lời này thì vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức ngay cả bản thân cô cũng không thấy có gì không ổn… Nhưng cô đã quên mất sự tồn tại của hạt cát, lầm tưởng rằng ngọc trai chính là một phần của máu thịt mình.

Cho nên khi tình huống hôm nay xảy ra, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lý Quỳ Nhất là muốn từ bỏ.

Từ bỏ tình bạn này.

Lý Quỳ Nhất biết rõ đó không phải là cách giải quyết vấn đề, nhưng điều này gần như là bản năng của cô… Bạn lùi một bước, tôi sẽ muốn lùi chín mươi chín bước, sau đó tôi có thể tự an ủi mình rằng: bạn không làm tổn thương tôi, mà là tôi chủ động buông bỏ bạn.

Cô lại bắt đầu bọc lại từng lớp từng lớp và đánh bóng hạt cát đó.

Đã 12 giờ 20 phút, nhưng Phương Tri Hiểu vẫn chưa đến.

Nếu như Phương Tri Hiểu là kẻ thù của cô thì tốt biết mấy, như thế cô có thể túm cô nàng đến đây rồi đánh một trận thoả thích. Giống như lúc mới vào lớp 6, cô bị tên tóc vàng gây rối; sau khi buộc lại dây áo lót của mình, cô cầm cuốn sách trên tay rồi đập thẳng vào đầu nó, “bốp” một tiếng, át hết mọi tiếng ồn trong lớp học.

Nhưng Phương Tri Hiểu lại là bạn của cô, là người bạn thân nhất.

Nghĩ đến đây, Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay, lòng phẫn uất: Nếu cậu đã là bạn thân nhất của mình, vậy mình sẽ cố gắng cho cậu thêm năm phút, chỉ năm phút thôi, năm phút cuối cùng. 

Nếu cậu không đến, thì thật sự không thể xoay chuyển được mình đâu.

Lý Quỳ Nhất tiếp tục đứng dưới gốc cây. Nắng trưa chói chang, tán cây nhỏ không có quá nhiều bóng râm, tóc mái ướt mồ hôi bết lại thành từng lọn như nhịp đập của trái tim.

“Lý Quỳ Nhất, sao cậu đứng đây?”

Đột nhiên có người gọi cô.

Lý Quỳ Nhất ngẩng lên… Lại là Kỳ Ngọc, hình như cô luôn tình cờ gặp cậu ta.

Mắt cậu ta cong lên, nụ cười rất dịu dàng: “Cậu không thấy nóng à?”

“Mình… Đang đợi người.” Lý Quỳ Nhất vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc của bản thân, hỏi một đằng cô trả lời một nẻo.

“Mình cũng đoán vậy.” Cậu ta bước lên phía trước, gãi đầu: “Cậu biết gần đây có quán ăn nào ngon không? Mình toàn ăn ở căn tin, rất ít khi ra ngoài.”

Lý Quỳ Nhất chỉ vào quán bún chua cay bên cạnh, nói: “Quán này cũng được, nhưng hơi cay.”

“Vậy chắc không được rồi, người sau khi bị thương có phải không nên ăn cay không?” Kỳ Ngọc lắc đầu.

“Ai bị thương?” Lý Quỳ Nhất ngẩn ra, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ là Hạ Du Nguyên, vì cậu cũng không phải lần đầu bị thương do chơi bóng rổ.

“Châu Sách.” Kỳ Ngọc nói, cậu ta nhìn vẻ mặt cô rồi giải thích thêm: “Là lớp trưởng thể dục lớp mình. Vừa nãy chơi bóng rổ nó bị trật chân, có vẻ khá nghiêm trọng. Hạ Du Nguyên đưa nó tới phòng y tế rồi, mình ra ngoài mua cơm trưa cho họ.”

“À.” Lý Quỳ Nhất đáp lại một tiếng theo bản năng, sau đó cô cảm thấy như vậy quá lạnh lùng với bạn cùng lớp nên bổ sung thêm: “Hy vọng cậu ấy mau chóng hồi phục.”

Kỳ Ngọc nghe Lý Quỳ Nhất hờ hững nói lời khách sáo, nên bật cười rồi cũng nghiêm túc nói: “Vậy mình nhất định sẽ mang lời chúc của cậu đến cho nó.”

Lý Quỳ Nhất vội xua tay: “Đừng đừng đừng, mình với cậu ấy không quen, nói mấy lời ấy cũng kỳ lắm.” 

“Được rồi.” Kỳ Ngọc lại cười dịu dàng, không trêu chọc cô nữa: “Lúc sáng khi lấy nước mình muốn hỏi cậu một câu, nhưng cuối cùng lại quên mất.”

Cậu ta cụp mắt, hơi ngừng lại rồi nhìn cô: “Mình muốn biết, bài toán mình chỉ cho cậu hôm trước ngày tập trung, có phải cậu cố ý không làm không?”

Lý Quỳ Nhất không ngờ Kỳ Ngọc lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhất thời không biết trả lời sao. Cô hơi cụp mắt, che đi một nửa đôi mắt trong veo. Lý Quỳ Nhất suy nghĩ kỹ một lúc: “Phải.”

Vẻ mặt Kỳ Ngọc như kiểu “mình đã đoán rồi mà”, nhưng nụ cười trở nên hơi bất đắc dĩ: “Tại sao?”

Lý Quỳ Nhất cố gắng tập trung, chú ý chọn từng từ: “Đó là tật xấu cũ của mình, đôi khi mình thấy một bài toán không có gì thử thách thì lười không muốn làm… Thầy dạy toán cấp hai nói với mình rằng như vậy không tốt, dễ bị tình trạng ‘ảo tưởng năng lực’.”

“Ôi trời!” Kỳ Ngọc hít một hơi, nhăn mũi tự giễu: “Thế mà lúc đó mình còn tự đắc, nghĩ rằng bản thân đã hơn được thủ khoa thi vào 10 một bậc.”

Lý Quỳ Nhất nhếch khoé miệng cười mỉm, không đáp lại. Giờ cô tâm trí cô đang lơ lửng bất định nên chẳng chú ý đến một số thông tin nhỏ nhặt để lộ ra trong lời nói của cậu ta…

Kỳ Ngọc đã nhận ra cô ngay từ lần đầu gặp mặt.

Khuôn mặt đó, từng xuất hiện trên bản tin thời sự sau kỳ thi vào cấp ba.

Trong kỳ nghỉ Hè, Kỳ Ngọc đã xem đi xem lại những bản tin ấy, cho nên cậu không chỉ nhớ rõ khuôn mặt của Lý Quỳ Nhất, mà còn thuộc lòng điểm số của từng môn cô. Kỳ Ngọc cẩn thận so sánh điểm của mình với cô, chẳng thể nghi ngờ, dù rất tự tin về thành tích của mình, song cậu vẫn khó chấp nhận được việc bản thân chỉ đứng thứ ba toàn thành phố. Nhưng khi nhìn vào khoảng cách gần ba mươi điểm, cậu không biết mình nên cảm thấy không cam tâm hay là nên ghen tị.

Khoảng cách gần ba mươi điểm thực sự là một cú sốc lớn với cậu.

Vì vậy, tối hôm đó khi gặp Lý Quỳ Nhất ở tiệm kính mắt, Kỳ Ngọc gần như không thể chờ đợi được, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì mà cứ thế bắt đầu “dạy” cô làm bài toán đó. Có lẽ trong tiềm thức, cậu rất khao khát đánh bại cô một lần.

Song giờ nhìn lại, Kỳ Ngọc chỉ có thể cười nhạo bản thân lúc đó. Điều may mắn là hai người học cùng một trường, cùng một lớp, ba năm cấp ba, mỗi kỳ thi lớn nhỏ đều có thể là những lần đọ sức.

“Vậy mình không làm phiền cậu nữa, mình đi mua cơm cho họ đây.” Kỳ Ngọc lại nở nụ cười, sau đó vẫy tay chào Lý Quỳ Nhất: “Chiều gặp lại.”

Lý Quỳ Nhất hoàn hồn, gật đầu: “Chiều gặp lại.”

Đợi Kỳ Ngọc quay người đi, Lý Quỳ Nhất lại vội vàng giơ tay lên xem giờ, 12 giờ 24 phút. 

Phương Tri Hiểu, tốt nhất là cậu nên xuất hiện ngay lập tức!

Điều khiến Lý Quỳ Nhất cảm thấy nhẹ nhõm là, ông trời như nghe thấy tiếng gọi của cô, Phương Tri Hiểu thật sự vội vàng chạy từ con đường nhỏ chỗ cổng trường ra. Tóc mái của Phương Tri Hiểu bị gió thổi bay phấp phới, cô nàng vừa vẫy tay vừa gọi to: “Tiểu Lý Quỳ, mình ở đây!”

Điều khiến cô căng thẳng là, Phương Tri Hiểu còn kéo theo một người nữa, người đó chính là cô gái mà cô nàng ôm chặt trên sân bóng rổ.

… Hừ!

Khóe miệng Lý Quỳ Nhất chưa kịp nhếch lên thì mặt đã lập tức dài ra, khó chịu.

Phương Tri Hiểu lao đến ôm chầm lấy Lý Quỳ Nhất, thở hổn hển, sau đó cô nàng vươn tay liên tục xoa mặt cô: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi, đều là lỗi của mình, mình mải ngắm trai đẹp chơi bóng mà quên mất việc chính. Lý Quỳ, cậu đừng giận mình được không? Được không, được không?”

Cô nàng chu môi, làm nũng với Lý Quỳ Nhất.

Không có tác dụng đâu! Lý Quỳ Nhất vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, cô quay đầu sang một bên, không nói gì.

“Cậu biết đầu óc mình thế nào mà, động một tí là nó lại đình công.” Phương Tri Hiểu buồn bã gõ đầu bản thân: “Để bù đắp lỗi lầm của mình, bữa trưa hôm nay mình bao, đồng thời mỗi tối sau giờ tự học tuần này mình sẽ mua cho cậu một hộp kem, được không?”

Khi Phương Tri Hiểu nói những lời này, mặc dù giọng điệu rất khoa trương, nhưng trong lòng lại chẳng lo ngại gì. Ba năm chơi với nhau, cô còn không biết tính Lý Quỳ Nhất sao? Lúc nào cũng thùng rỗng kêu to, nhưng chỉ cần cô làm ra vẻ ‘cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa’ là dỗ được ngay.

Song tình huống hôm nay hơi khác biệt… cô hoàn toàn hiểu lầm lý do Lý Quỳ Nhất tức giận.

Lý Quỳ Nhất cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, sau đó quay đầu nhìn nữ sinh bên cạnh Phương Tri Hiểu, rồi bình tĩnh hỏi: “Đây là bạn cậu à?”

Phương Tri Hiểu thấy Lý Quỳ Nhất đã chịu nói chuyện với mình thì thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì kéo tay nữ sinh kia rồi giới thiệu: “Đây là bạn cùng bàn hiện tại của mình, cậu ấy tên Trần Lộ Nhất.”

Sau đó cô nàng lại kéo Lý Quỳ Nhất, giới thiệu với nữ sinh kia: “Đây là Lý Quỳ Nhất, bạn cùng bàn trước của mình. Cậu chắc biết cậu ấy nhỉ, cậu ấy là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba năm nay của chúng ta đấy.”

Mấy lời bô bô của Phương Tri Hiểu, Lý Quỳ Nhất chẳng nghe lọt được chữ nào, cô chỉ nghe thấy cô nàng nói mấy từ “bạn cùng bàn trước” và “bạn cùng bàn hiện tại”…

Ha ha, bạn cùng bàn trước;

Ha ha, bạn cùng bàn hiện tại.

“À mà, cậu nghe tên cậu ấy thì đoán được sinh nhật cậu ấy là ngày nào không?” Phương Tri Hiểu phấn khởi hỏi Lý Quỳ Nhất.

Trần Lộ Nhất.

Có gì mà không đoán ra được? Chắc chắn là “Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6” rồi.1

Nhưng Lý Quỳ Nhất lại nói: “Mình không đoán được.”

“Ngốc thế! Tất nhiên là ngày 1/6 rồi.” Phương Tri Hiểu đắc ý cười: “Cậu có để ý không, tên của hai cậu đều có chữ ‘Nhất’ đấy!”

Đây cũng là lý do cậu muốn làm bạn với cậu ấy à?

Phương Tri Hiểu tiếp tục huyên thuyên: “Hôm nay không ăn được bún chua cay rồi, chúng ta đến quán mì kia ăn mì nhé? Tiểu Lý Quỳ thích ăn mì nhất mà.”

Phiền cậu hao tâm tổn trí vì đã nhớ mình thích ăn gì rồi.

Trần Lộ Nhất không có ý kiến. Thế là Phương Tri Hiểu trái ôm phải khoác, dẫn hai người đến quán mì trước cổng trường. Lý Quỳ Nhất vẫn còn chưa nguôi giận, cơ thể cứng đờ, trọng tâm nghiêng ra sau, hoàn toàn nhờ vào cánh tay Phương Tri Hiểu vòng qua eo mình mà bước đi.

Phương Tri Hiểu chạy đến trước quầy gọi món: “Chủ quán, cho hai phần mì khoai tây bò, một phần thêm trứng ốp la!” Cô nàng quay lại hỏi Trần Lộ Nhất: “Cậu ăn gì?”

Lý Quỳ Nhất cảm thấy lòng dễ chịu hơn chút.

Trần Lộ Nhất nói: “Mình ăn giống các cậu luôn.”

… Hừ.

Quán mì không đông lắm, ba người tìm được một bàn rồi ngồi xuống. Phương Tri Hiểu và Trần Lộ Nhất ngồi cùng bên, còn Lý Quỳ Nhất ngồi một mình đối diện với họ.

Cô nhìn cánh tay hai người chạm vào nhau thì khẽ nhếch môi, nghĩ: Ba người ngồi cùng đúng là khá chật chội.

Trần Lộ Nhất có vẻ ít nói, yên lặng nghe Phương Tri Hiểu kể chuyện trên trời dưới đất. Thỉnh thoảng đối diện với ánh mắt Lý Quỳ Nhất, cô nàng sẽ mỉm cười dịu dàng.

“Mình nói các cậu biết này, hai người chưa quen nhau thôi, nếu quen rồi sẽ thấy hai cậu thật sự rất giống nhau.” Phương Tri Hiểu làm ra vẻ khó tin: “Ví dụ, cả hai cậu đều học toán cực kỳ giỏi. Lúc trước mình thích Lý Quỳ là trong buổi sinh hoạt lớp đầu tiên ở cấp hai…”

Giáo viên chủ nhiệm đầu tiên của hai người lúc học cấp hai là một thầy giáo trẻ dạy toán, chưa có nhiều kinh nghiệm. Trong buổi họp lớp đầu tiên, thầy chỉ nói qua loa vài câu là nói hết chuyện. Để không khí bớt ngượng ngập, thầy viết lên bảng một bài toán vui, nói là để kiểm tra khả năng tư duy của cả lớp.

Nói là toán vui, nhưng thực ra là một bài toán Olympic Toán học quốc tế.

Thầy nhìn những cái đầu nhỏ đang cúi gằm ở dưới thì thầm bội phục mưu trí của mình. Bài toán này hơi khó, thầy tự tin rằng 99.9% đám khỉ con nghịch ngợm này sẽ không giải được, dù có đến buổi họp lớp tiếp theo cũng vẫn chịu chết mà thôi.

Nhưng thầy đã gặp phải khả năng 0.1% còn lại.

Mười lăm phút sau, Lý Quỳ Nhất giơ tay: “Thưa thầy, em có thể thử.”

Cô cầm phấn viết kín bản, cuối cùng phủi hết bụi phấn trên tay, nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi.

Chính là trong khoảnh khắc đó, Phương Tri Hiểu đã quyết định làm bạn với Lý Quỳ Nhất.

Bởi vì Lý Quỳ Nhất có thể giải những bài toán cực kỳ khó, cho nên khuôn mặt lạnh lùng cau có của Lý Quỳ Nhất trong mắt Phương Tri Hiểu trở thành biểu tượng của sự “sâu sắc”, “điềm tĩnh”, “lạnh lùng”.

Đây là sức hút mà một đứa dốt toán như Phương Tri Hiểu hoàn toàn không thể cưỡng lại được.

********

Chú thích:
  1. Ngày 1/6: 六一; tên của Trần Lộ Nhất: 陈璐一; chữ “璐” có âm đọc là “lù” mà chữ “六” có hai âm đọc là “liù” và “lù” nên âm đọc chữ “六” là âm thứ hai, đồng âm với chữ “璐”