Từ kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm hai, Lý Quỳ Nhất đã cố ý giảm bớt số lần về nhà. Cô tìm được một số công việc thực tập tại Bắc Kinh, ban đầu là làm công việc lên kế hoạch ở bộ phận sáng tạo IP của một công ty trò chơi. Tiền lương thực tập rất thấp, mỗi tháng chỉ có 1500 tệ, nhưng trưởng nhóm mà cô theo học là đàn chị của cô, đàn chị ấy sẵn sàng tận tâm hướng dẫn thực tập sinh, vì thế cô quyết định ở lại và hoàn thành hai tháng thực tập.
Đến năm ba, chủ đề về “tương lai” được nhắc đến thường xuyên hơn. Trong phòng ký túc xá bốn người, mỗi người có những dự định riêng của mình. Lý Quỳ Nhất chuẩn bị cho việc được đề cử miễn thi vào tháng Chín, Trác Tình đăng ký một khóa học trực tuyến để thi công chức, còn hai bạn cùng phòng khác thì chuẩn bị cho kỳ thi cao học. Mùa Hè, ba người bạn cùng phòng hẹn nhau chăm chỉ học tập tại thư viện, trong khi Lý Quỳ Nhất thực tập một tháng ở nhóm biên kịch của một công ty hoạt hình. Đến tháng Tám, cô cũng gia nhập vào nhóm bạn mình, suốt ngày cắm cúi trong thư viện ôn tập môn chuyên ngành.
Lý Quỳ Nhất có thành tích GPA đứng đầu lớp, từng giành được giải thưởng quốc gia và cũng có một số bài luận đáng chú ý, vì vậy cô không quá lo lắng về kết quả miễn thi, mà ngược lại, cô lại lo lắng cho Hạ Du Nguyên nhiều hơn. Hạ Du Nguyên học chuyên ngành nghệ thuật thuần tuý1 tại Học viện Mỹ thuật Trung ương, giờ anh muốn nộp đơn vào ngành thiết kế của Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, gần đây anh đang bận rộn với việc chuẩn bị portfolio cá nhân2. Không hiểu sao, mỗi khi bận rộn, người này lại thích làm nũng, cứ năn nỉ kéo cô ra khỏi thư viện, đi thuê một phòng khách sạn rồi nói là muốn cùng học. Lý Quỳ Nhất rất muốn tặng anh ánh mắt khinh bỉ, nhưng anh lại nghiêm túc đến lạ. Anh nhường bộ bàn ghế duy nhất trong phòng khách sạn cho cô, còn mình thì nằm bò trên giường chỉnh sửa bố cục trên máy tính.
Tất nhiên, thuê phòng khách sạn cũng không phải là để không, cứ lần mỗi làm được nửa tiếng, anh lại đến gần bàn cô rồi hôn cô một cái, sau đó lại thỏa mãn trở về tiếp tục công việc.
Ba năm quen nhau, đạo hạnh mà Lý Quỳ Nhất được tu luyện đã đạt mức thâm sâu. Khi Hạ Du Nguyên quay mặt cô lại để hôn, trong đầu cô vẫn nghĩ về những đặc điểm nghệ thuật trong văn của Lỗ Tấn. Sau khi viết xong khung kiến thức trên tờ giấy A4, Lý Quỳ Nhất đặt bút xuống, rồi cũng lấy máy tính bên cạnh, bắt đầu giúp Hạ Du Nguyên chỉnh sửa bản thảo “Tự giới thiệu” trong hồ sơ ứng tuyển và cả bản PPT cho buổi bảo vệ đợt hai, coi như là một cách giải trí ngoài việc học.
Trời dần tối, ánh sáng trong phòng cũng mờ nhạt. Hai người không bật đèn, chỉ để màn hình máy tính trước mặt tỏa ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng khuôn mặt trầm lặng và tập trung. Xung quanh im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chuột và bàn phím lạch cạch be bé, cùng với những tiếng hôn nhẹ nhàng giữa hai người.
Tối hơn chín giờ, Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng hoàn thành xong portfolio cá nhân của mình. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng lần cuối để chắc chắn không có sai sót, anh gửi nó đến cửa hàng in ấn mà bản thân đã liên hệ trước đó. Đã dán mắt vào màn hình máy tính suốt mấy ngày liền nên mắt anh rất đau. Sau khi gửi tài liệu đi, Hạ Du Nguyên gập laptop lại rồi nằm nhoài giường, nâng tay tháo kính ra, xoa hốc mắt và thái dương.
Sau khi cảm giác đau nhức giảm bớt, anh đứng dậy đi đến phía sau Lý Quỳ Nhất. Sau đó cúi người xuống, hai tay chống lên lưng ghế của cô, đầu cậu áp sát đầu cô, tai anh chạm vào tai cô. Anh vừa cọ vào cô vừa nhìn vào bản thảo mà cô đang giúp cậu chỉnh sửa. Lý Quỳ Nhất chỉ vào màn hình máy tính, hỏi ý kiến anh: “Em nghĩ chỉnh sửa thế này sẽ làm cho lời văn của anh rõ ràng hơn và cũng thể hiện được cá tính của anh, anh thấy sao?”
“Ừm, tốt lắm.” Anh đặt cằm lên vai cô, lười biếng trả lời.
“Ngoài phần tự giới thiệu, các tài liệu khác anh đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Cô xác nhận lại lần nữa.
“Xong hết rồi.”
“Được, vậy ngày mai khi anh đưa em về trường, em sẽ cùng anh đến Thanh Hoa nộp tài liệu.”
“Ừm…” Anh quyến luyến kéo dài giọng, rồi nghiêng mặt cọ vào cô thêm lần nữa.
Má Lý Quỳ Nhất bị anh cọ ngứa ngáy, cô không nhịn được mà rụt cổ lại, đẩy đầu anh ra khỏi sườn cổ mình: “Hạ Du Nguyên, anh là chó hả? Sao mà thích cọ người thế.”
“Nói nghe khó nghe quá!” Hạ Du Nguyên liếc cô, hậm hực vài tiếng.
Lý Quỳ Nhất không đáp lại, cô mở bản PPT bảo vệ mà mình đã chỉnh sửa cho Hạ Du Nguyên xem và giải thích lý do tại sao cô lại sửa như vậy. Hạ Du Nguyên nghiêm túc lắng nghe, tâm trạng có vẻ rất vui, tự hào nói: “Anh cảm giác như mình đang được em bao nuôi vậy.”
Mí mắt Lý Quỳ Nhất khẽ giật: “… Lời anh nói cũng không dễ nghe chút nào.”
Sau khi tắm xong, hai người nằm xuống giường, cả hai đều cảm thấy khá mệt mỏi, cánh tay thoải mái đặt lên người nhau rồi nhanh chóng nhắm mắt lại. Ban đầu, họ không có ý định làm gì cả, chỉ muốn ôm nhau ngủ ngon, nhưng vì mặc đồ mùa Hè mỏng manh, mà hai bên lại gần gũi hơn họ tưởng. Điều hòa trong phòng đang làm lạnh, tay chân hai người lạnh buốt, nhưng cơ thể lại bắt đầu đổ mồ hôi. Một lúc sau, Hạ Du Nguyên nắm lấy tay Lý Quỳ Nhất rồi lặng lẽ mở mắt nhìn cô, sau đó vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cô.
Cơn buồn ngủ của Lý Quỳ Nhất bị đánh bay, cô không chịu nổi cảm giác tê tê này, thế nên mở mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Hạ Du Nguyên không nói gì, trực tiếp tiến tới hôn cô, rồi dẫn tay cô luồn vào dưới áo thun của mình. Ngón tay Lý Quỳ Nhất chạm vào vòng eo săn chắc của anh, cô lập tức hiểu ra anh muốn làm gì. Họ còn quá trẻ, một khi bắt đầu thì rất khó dừng lại, thế nên cô lập tức đẩy nhẹ vào bụng anh, thì thầm: “Để lần sau nhé.”
“Tại sao?”
Lý Quỳ Nhất nghiêm túc nói: “Ngày mai còn phải đi nộp hồ sơ ở Thanh Hoa, em nghĩ chúng ta nên giữ trạng thái tinh thần tốt nhất khi đến đó.”
“…”
Hạ Du Nguyên thấy buồn cười: “Đâu phải đi phỏng vấn, chỉ là đến văn phòng tuyển sinh thôi mà.”
“Ừm… Nhưng cũng nên để lại ấn tượng tốt chứ?”
“Ai mà quan tâm chứ?” Hạ Du Nguyên véo má cô: “Với lại, làm xong cũng không đến mức kiệt sức ngay lập tức đâu, đúng không?”
Đúng là phiền phức, Lý Quỳ Nhất nghĩ.
Dù sao cô cũng vẫn thấy mệt, vừa thoải mái vừa mệt. Mỗi lần xong, cơ thể cô như vừa được vớt ra từ trong nước nóng.
Hạ Du Nguyên tiếp tục dẫn tay cô làm loạn trên người mình, hơi thở của anh phả vào Lý Quỳ Nhất, thì thầm bên tai cô: “Anh nói cho em biết, thời kỳ được nhất của đàn ông là tầm hai mươi tuổi, đúng ngay độ tuổi của anh bây giờ. Em nên tận hưởng đi, biết không?”
Thật là không biết xấu hổ mà.
Lý Quỳ Nhất rút tay khỏi tay anh, không nhịn được lẩm bẩm phản bác: “Anh sẽ không mãi mãi ở tuổi hai mươi, nhưng lúc nào cũng có những chàng trai hai mươi tuổi mà.”
Vừa nói dứt lời, cô liền thấy nụ cười trên mặt anh chợt đông cứng, sau đó dần dần biến mất.
Đôi mắt đen láy của Hạ Du Nguyên nhìn cô vài giây, môi anh mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi không nói. Cuối cùng anh bất ngờ rút tay khỏi dưới đầu cô, quay lưng lại, không nhìn cô nữa.
Khi ấy Lý Quỳ Nhất mới nhận ra mình đã nói gì.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến không còn dấu vết, cô biết mình lại chọc giận anh rồi.
“Em xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng vỗ vào vai anh.
Hạ Du Nguyên không nhúc nhích, không phản ứng.
“Em xin lỗi, em đã nói sai rồi.”
Anh vẫn không đáp lại.
Lý Quỳ Nhất chống nửa ngồi dậy, nhìn về phía anh rồi lay nhẹ vai anh: “Em…” Nhưng chỉ nói được một chữ, cô không thể nói tiếp được nữa.
Cậu khóc rồi, cậu lặng lẽ rơi nước mắt.
“Xin lỗi…” Lý Quỳ Nhất thấy đau lòng, cô nghiêng người ôm lấy anh, giọng dịu dàng dỗ dành: “Em thực sự biết lỗi rồi, em hứa sẽ không nói những lời như vậy nữa. Anh tha lỗi cho em lần này được không?”
“Em đã có anh rồi, mà còn nghĩ đến người đàn ông khác!” Hạ Du Nguyên giận đến mức giọng khàn đi.
“Em không nghĩ… Em chỉ… Lỡ miệng thôi.”
“Thế thì em giỏi quá, lỡ miệng nói ra toàn lời khó nghe!”
Lý Quỳ Nhất bối rối cắn môi. Cô thực sự không nghĩ đến người đàn ông khác, những lời đó thật sự là vô tình thốt ra thôi… Haiz, xem ra sau này cô cần suy nghĩ kỹ trước khi nói rồi.
“Em chỉ thích mình anh… Thật mà.” Cô nằm tựa vào vai anh, nói nhỏ: “Đúng là luôn có những chàng trai hai mươi tuổi, nhưng họ chẳng liên quan gì đến em cả.”
Hạ Du Nguyên vẫn không động đậy, anh lạnh lùng co vai lại, không để cô dựa vào.
Cô từ từ trượt khỏi vai anh, mãi lâu sau cũng không lên tiếng nữa.
Một lúc sau, Hạ Du Nguyên nghe thấy tiếng hít mũi khe khẽ, anh quay đầu lại thì thấy Lý Quỳ Nhất đang ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, ánh mắt đờ đẫn, nước mắt chảy dài.
Tim anh thắt lại, sau đó lập tức nghiêng người ôm chặt lấy cô. Hạ Du Nguyên cũng không hiểu tại sao cô lại khóc, rõ ràng cô mới là người khiến anh buồn. Vừa ôm cô, anh vừa đau lòng, vừa cảm thấy oan ức, thế là anh bèn nắm lấy mặt cô, gằn giọng hỏi: “Em khóc cái gì? Em khóc cái gì hả!”
Lý Quỳ Nhất ôm lấy cổ anh, giọng nói pha chút âm mũi nghẹn ngào: “Em cảm thấy anh không muốn tha lỗi cho em…”
Sau đó, Lý Quỳ Nhất không nhớ rõ Hạ Du Nguyên có tha lỗi cho cô hay không. Cô chỉ nhớ anh vừa khóc vừa va chạm, vùng da dưới mắt và chóp mũi anh đều đỏ lên, nhưng anh vẫn không ngần ngại dùng hết sức. Lý Quỳ Nhất mơ màng nhìn anh, cơ thể chao đảo, anh bị cô nhìn tới mức vừa ngượng ngùng vừa tức giận. Hạ Du Nguyên cúi xuống cắn tai Lý Quỳ Nhất, cắn vào những đường mạch xanh mảnh trên cổ cô, cắn xong rồi lại hôn lên trán cô, yết hầu cọ xát trên mí mắt cô. Mồ hôi và nước mắt từ từ hòa quyện, làm mọi thứ trở nên nhớp nháp, tóc cũng bị thấm ướt, hơi thở bên tai thì lúc dồn dập lúc nhẹ nhàng. Khi khoảnh khắc cuối cùng đến, cả hai không thể kiềm chế được mà càng sát lại gần nhau, giọng nói run rẩy, lông mày nhíu chặt, cảm giác như những đợt sóng nhiệt mãnh liệt nóng bỏng không ngớt.
Lý Quỳ Nhất không biết mình đi tắm khi nào, chỉ nhớ sau khi tắm xong trở về, Hạ Du Nguyên ném cô lên giường, rồi tự mình nằm sang bên cạnh, vẫn quay lưng lại với cô. Trong cơn mơ màng, cô nhận ra anh vẫn chưa hết giận. Trong lòng cô dấy lên chút buồn bực, chẳng phải người ta nói vợ chồng cãi nhau thì đầu giường cãi, cuối giường hòa sao? Sao anh vẫn còn giận chứ?
Nhưng cô thực sự không còn đủ sức để dỗ dành anh nữa. Thôi, để mai dỗ vậy. Cô vùi mặt vào lưng anh, nói: “Tắt đèn đi.”
Hạ Du Nguyên cố tình gây khó dễ cho cô: “Em không tự tắt được à?”
Lý Quỳ Nhất vô thức cọ cọ vào người anh: “Em cảm thấy anh tắt đèn tối hơn.”
Im lặng một lúc… Tách, đèn tắt.
Hạ Du Nguyên quay lại ôm cô, miệng vẫn hậm hực: “Lần sau mà em còn thế nữa thì cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.”
Sao lúc anh được dỗ dành xong lại kỳ lạ đến thế nhỉ?
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Lý Quỳ Nhất trước khi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng thực tế sau này chứng minh rằng, Hạ Du Nguyên chỉ nói không tha thứ vậy thôi, chứ thực ra anh đã tha thứ cho cô cả ngàn lần rồi.
Tất nhiên, Lý Quỳ Nhất cho rằng nhiều lúc cô không làm gì sai cả, chỉ là Hạ Du Nguyên dễ giận quá mà thôi. Có lẽ nếu kể với người khác thì họ sẽ không tin nổi, chẳng hạn như lần đó, chỉ vì cô không sờ vào cơ bụng anh khi anh vừa mới tập xong, anh lại không vui, không thèm nói chuyện với cô suốt nửa tiếng.
Sau đó, Lý Quỳ Nhất mua một cuốn lịch treo tường. Mỗi khi Hạ Du Nguyên giận, cô sẽ dùng bút dạ quang tô đậm vòng tròn đại diện cho ngày hôm đó rồi ghi chú bên cạnh lý do anh giận.
Ngày 28/9/2019
Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, tôi mời các bạn cùng phòng ăn cơm trước, rồi mới mời anh. Anh nói trong lòng tôi, anh không quan trọng bằng bạn cùng phòng.
Ngày 22/10/2020
Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường Liễu Nguyên số 1, theo lời mời quay video chúc mừng của thầy Trần Quốc Minh, tôi đề nghị mỗi người tự quay riêng, nhưng anh cứ nhất quyết muốn quay chung.
Ngày 18/4/2021
Chỉ nói một câu bánh pie của KFC ngon hơn của McDonald’s.
Ngày 23/9/2022
Hôm nay là tiết Thu phân, anh tặng tôi một bó hoa. Sau đó anh bất chợt nhớ lại hồi lớp 12 tôi đã để cây hoa thủy tiên anh tặng chết khô.
Ngày 13/12/2023
Anh biết con số “ba mươi bảy tệ năm hào” chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, đơn giản chỉ vì tôi tính sai. Ai bảo lúc đó anh không đội mũ quân sự chứ? Tôi quên tính vào… Anh liên tục nhắc đi nhắc lại, nói rằng tôi không cẩn thận, thế này thì Đại học Bắc Kinh sẽ không cho tôi tốt nghiệp tiến sĩ.
Ngày 24/3/2024…
“Sao anh lại ấm ức chứ hả? Cái con nhện to đùng mà anh tặng em…” Lý Quỳ Nhất trừng mắt nhìn anh: “Thật đấy, em không muốn nói đâu.”
Hạ Du Nguyên nhìn chằm chằm vào màn chiếu trong phòng khách đang phát phim “Lucas the Spider”, không nói gì. Một lát sau, anh mới buồn bã nói: “Nhưng em cũng không thể oan cho anh được.”
“Đã là năm 2024 rồi, mà anh còn nhớ mãi chuyện năm 2014, đúng là nhỏ nhen.”
“Ừ, nhỏ nhen đấy, thì sao nào?”
“Anh đúng là người thích làm quá mọi chuyện nhất trên đời.”
Lý Quỳ Nhất nói xong, đứng dậy khỏi sofa rồi vào phòng tắm một lát. Sau khi rửa tay xong, cô bước đến lịch treo tường ở cửa ra vào và viết vào ngày hôm nay: Cuối tuần hiếm hoi rảnh rỗi, xem hoạt hình cùng anh, kết quả là anh lại nhớ đến việc tôi không nhận món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng, thế là lại buồn bã, tủi thân.
Hạ Du Nguyên bước tới, cầm bút trong tay Lý Quỳ Nhất rồi chọc vào má cô: “Em lấy quyền gì mà nói anh nhỏ nhen? Ít nhất thì anh ghi hận cũng chỉ giữ trong lòng, còn em thì lại phải viết ra. Em có biết mấy hôm trước, Trương Sấm đến chơi nhìn thấy cái này, anh mất mặt thế nào không?”
Lý Quỳ Nhất có thể tưởng tượng được tình huống đó, cô không nhịn được mà bật cười. Thấy cô không biết hối cải mà còn cười, Hạ Du Nguyên liếc cô, vứt bút đi rồi cầm chìa khóa xe trên tủ ở cửa ném cho cô: “Không phải em nói muốn đi siêu thị sao? Em lái xe đi.”
Lý Quỳ Nhất đặt chìa khóa về chỗ cũ, vòng tay ôm eo anh: “Em không muốn lái xe, đi xe buýt được không? Đến siêu thị gần nhất thôi, mua ít rau quả là được rồi.”
“Được.”
Hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi qua con đường nhỏ trong khu chung cư để đến trạm xe buýt.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Hạ Du Nguyên vào làm họa sĩ tại một công ty game lớn ở Bắc Kinh. Căn hộ hiện tại anh đang thuê cách công ty rất gần. Bình thường Lý Quỳ Nhất bình ở ký túc xá tiến sĩ của trường, nhưng khi rảnh rỗi thì cô sẽ đến đây nấu ăn cùng anh.
Sau đó cô và anh cùng tạo ra một IP có tên là “Mèo Nhỏ Áo Diệu” trong căn phòng làm việc be bé.
Phong cách vẽ và câu chuyện khá hài hước, nhưng sau khi đăng truyện lên mạng, không ngờ lại được đón nhận. Chỉ trong vòng hai tháng, tài khoản “Lá quỳ mơn mởn vườn xanh” đã được hơn một triệu người theo dõi trên tất cả các nền tảng trực tuyến.
Có một số tổ chức MCN3 muốn ký hợp đồng với họ, nhưng sau khi bàn bạc kỹ lưỡng rất lâu, cả hai quyết định không ký, thay vào đó họ nảy sinh ý tưởng mở một studio riêng.
Hôm nay, hai người đã nộp hồ sơ đăng ký trực tuyến, chỉ chờ cơ quan liên quan phê duyệt.
Xe buýt hôm nay phải đợi lâu mới đến, nhưng dường như không ai vội vàng. Buổi tối, xe buýt khá vắng, Lý Quỳ Nhất kéo Hạ Du Nguyên ngồi vào hàng ghế cuối, dựa vào cửa sổ. Cô quay đầu nhìn ra ngoài, đèn neon lấp lánh, xe cộ qua lại, người đi đường bước đi vội vã, bầu trời xanh thẫm, tất cả đều ẩn chứa những cảm xúc và sự ồn ào của thành phố.
Những sắc màu trong lòng cô trôi theo cảnh sắc ngoài cửa sổ, lấp lánh mà mờ ảo. Trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, đôi khi cô cảm thấy cô đơn, nhưng cô vẫn muốn ở lại. Mấy năm gần đây, cô không trở về nhà. Ban đầu, cô còn về quê vào dịp Tết, nhưng sau đó, khi đại dịch bùng phát thì cô nói với người nhà là không thể về. Dù vậy, việc dứt bỏ gia đình vẫn là một điều khó khăn, nó không phải là nỗi đau đặc biệt, nhưng đôi lúc, lòng cô lại nhói lên cảm giác chua xót.
Hạ Du Nguyên chưa bao giờ hỏi cô về chuyện gia đình, và cô cũng chưa từng tiết lộ điều gì. Cho đến năm ngoái, khi cô nhận được thông báo trúng tuyển tiến sĩ, cả hai ra ngoài ăn mừng, cô bình thản nhìn anh và nói rằng thực ra mối quan hệ giữa cô và gia đình không mấy thân thiết. Thay vì nói cô tin rằng anh sẽ không dùng điều này để làm tổn thương cô thì cho bằng nói, cô cảm thấy mình đã không còn bị tổn thương bởi điều đó nữa.
Câu nói mà cô từng tự dối mình: “Đây không phải lỗi của mình” cuối cùng đã được cô bình thản mà kiên định khắc sâu vào máu thịt.
Lý Quỳ Nhất nghĩ rằng khi cô nói điều này với Hạ Du Nguyên, anh sẽ an ủi rằng “Không sao đâu, anh sẽ yêu thương em thật nhiều,” nhưng thay vào đó, anh lại ngưỡng mộ: “Sao em có thể tự chăm sóc bản thân tốt vậy chứ? Em cừ lắm đấy.”
Cô thừa nhận, khoảnh khắc đó, cô cũng cảm thấy tự hào về bản thân.
Nghĩ đến đây, Lý Quỳ Nhất khẽ mỉm cười. Đúng lúc đó, Hạ Du Nguyên ghé lại gần rồi nhét một chiếc tai nghe vào tai cô, bên trong đang phát bài hát “Hồng Đậu” mà họ đã nghe không biết bao nhiêu lần.
“Đừng thả hồn nữa, nghĩ đến anh đi” Anh ngang ngược nói.
*********
Chú thích:
- Là lĩnh vực nghệ thuật truyền thống như hội hoạ, điêu khắc, in ấn, nhiếp ảnh… Sinh viên theo học chuyên ngành này thường được đào tạo để phát triển kỹ năng cá nhân, kỹ năng nghệ thuật và lý luận nghệ thuật, từ đó có thể tạo ra tác phẩm nghệ thuật mang tính sáng tạo và có giá trị thẩm mỹ cao.
- Là một tập hợp các tác phẩm, dự án, hoặc sản phẩm mà một người đã thực hiện, thường được sử dụng để thể hiện năng lực, phong cách và kinh nghiệm cá nhân. Portfolio này có thể được sử dụng khi xin việc, xin học bổng, hoặc ứng tuyển vào các chương trình học tập, đặc biệt trong các lĩnh vực sáng tác như nghệ thuật, thiết kế và truyền thống.
- Tổ chức MCN: MCN là một mô hình kinh doanh trong lĩnh vực truyền thông số, đặc biệt phổ biến trên các nền tảng như YouTube, TikTok, và Bilibili. Các tổ chức MCN thường hỗ trợ những người sáng tạo nội dung (content creators) bằng cách cung cấp các dịch vụ như quản lý kênh, phát triển nội dung, tối ưu hóa SEO, quảng cáo, và thậm chí kết nối với các nhãn hàng để kiếm tiền từ nội dung. MCN cũng có thể giúp người sáng tạo nội dung tăng lượng người theo dõi và mở rộng tầm ảnh hưởng của họ trên các nền tảng này.