Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 105: Ngoại truyện 4: Bé cún: "Lần này thì phải nghe lời anh rồi nhé.”




Edit: yin

Khi thấy cô khóc, Hạ Du Nguyên chợt  hoảng hốt, anh cho rằng có thể vừa nãy mình không biết nặng nhẹ nên đã làm cô đau. Anh luống cuống dùng đầu ngón tay lau khoé mắt cô, xoa gò má cô, nhỏ giọng lo lắng nói: “Anh xin lỗi, xin lỗi… ”

Lúc này đầu óc Lý Quỳ Nhất đang mơ màng, cơ thể cô dần dần cảm nhận được cảm giác tê tê nhức mỏi. Giọng nói của anh vang lên bên tai, mơ hồ không rõ, nghe như tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Cô không nói gì, chỉ tựa cằm vào vai anh rồi nhắm mắt lại, im lặng nằm yên một lúc.

Hạ Du Nguyên không dám động đậy, để mặc cô nằm như vậy, ngón tay anh từ từ quấn lấy mấy lọn tóc rủ xuống của cô, cố gắng kìm nén cơn nóng rực trong cơ thể. Đột nhiên, anh vòng tay ôm lấy eo Lý Quỳ Nhất, xoay người ôm cô, đổi ngược vị trí của hai người.

Lý Quỳ Nhất mở mắt, ngơ ngác nhìn anh.

Hạ Du Nguyên tựa vào đầu giường, bàn tay giữ đầu Lý Quỳ Nhất rồi hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn như khó kìm nén: “Nghe theo ý em nhé? Em muốn làm thế nào thì làm.”

Nghe thấy ý của anh, cô lập tức đỏ mặt.

Cô… Có thể làm thế nào đây?

Lý Quỳ Nhất ngượng ngùng không dám nhìn Hạ Du Nguyên, cô siết chặt vai anh, giọng nói nhỏ đến mức như phát ra từ mũi bị nghẹt: “Em… Em không biết…”

Hạ Du Nguyên bỗng bật cười, thở dài một hơi: “Haizz…”

Đột nhiên anh lại nghiêng người đè cô trở lại giường, sau đó vân vê vành tai cô: “Em cũng có những thứ không biết à?”

Những cử động lên xuống như vậy tạo ra những rung động, Lý Quỳ Nhất không kìm nổi, khẽ cuộn mình lại, mí mắt mỏng với hàng mi ươn ướt khẽ run. Sự thay đổi nhỏ bé này bị Hạ Du Nguyên tóm được, anh nhìn cô đắm đuối một lúc, rồi đột nhiên lại động một cái và hỏi: “Như thế này à?”

Lý Quỳ Nhất quay đầu, cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cảm giác nóng bỏng toàn thân.

Hạ Du Nguyên lại cười nhẹ, nói: “Anh hiểu rồi.”

Cô cực kỳ xấu hổ, không kìm được mà cắn nhẹ vào cổ anh, để lại một vết cắn ẩm ướt: “Anh đừng nói nữa được không?”

“Được thôi.”

Quả nhiên Hạ Du Nguyên không nói nữa, căn phòng lập tức im ắng, nhưng càng im lặng thì một vài âm thanh lại càng trở nên rõ ràng, ẩm ướt mờ ám, như tơ nhện len lỏi vào tai, nghe vào khiến cả cơ thể lẫn trái tim đều nóng lên.

Đến nửa đêm, Hạ Du Nguyên thở nhẹ ôm Lý Quỳ Nhất ra khỏi chăn. Yết hầu anh khô khốc, nhưng anh vẫn áp sát hôn cô, hôn đến nỗi không thở nổi thì mới ngoan ngoãn ôm cô, rồi nhìn trần nhà. Khi hơi thở dần bình tĩnh lại, anh tiện tay lấy quần áo bị vứt ở bên cạnh mặc vào. Sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm, đổ một ít nước vào bao cao su đã tháo ra, kiểm tra xem có rò rỉ không, rồi mới yên tâm buộc chặt và bỏ vào thùng rác.  

Quay lại phòng, anh thấy Lý Quỳ Nhất cũng đang định dậy, cô nhặt chiếc váy ngủ nhăn nhúm và mặc vào. Anh đến gần rồi mở một chai nước đặt trên đầu giường, đưa đến miệng cô: “Uống nhiều chút.” 

Lý Quỳ Nhất thực sự rất khát, cô uống hết nửa chai nước, phần còn lại Hạ Du Nguyên ngửa cổ uống hết.

Vấn đề khát nước đã giải quyết, nhưng cơ thể còn dính nhớp nháp, Lý Quỳ Nhất giãy dụa xuống giường, cô đi dép lê vào. Khi vừa định đứng dậy thì một bàn tay đã ấn đầu cô lại.

“Em định làm gì?”

Cô ngẩng lên, nghiêm túc nói: “Sau khi kết thúc phải tắm.”

Hạ Du Nguyên vẫn giữ tay trên đầu cô, một lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng hỏi: “Kết thúc rồi à?”

Hai người nhìn nhau, im lặng, im lặng, im lặng



Hạ Du Nguyên lôi một chiếc hộp nhỏ ở trên đầu giường ra, sau đó mở lấy một cái mới, vừa mở vừa nói: “Lần này phải nghe theo lời anh.”

Dù nghe theo cô cũng chẳng làm được trò trống gì, nhưng thấy cậu giở trò, Lý Quỳ Nhất vẫn không nhịn được phản bác: “Vừa nãy là nghe theo anh mà.”

“Vừa nãy là nghe theo em.” Hạ Du Nguyên nhướng mắt nhìn cô, khẳng định: “Em bảo anh im lặng, anh không nói, có phải là nghe theo em không?”

Lý Quỳ Nhất: “…”

“Dù sao lần này là nghe theo anh.” Anh đeo vào, vẫn lót váy ngủ dưới người cô.

So với lần đầu, tuy lần này vẫn chưa thành thạo nhưng lại thuận lợi hơn nhiều. Lý Quỳ Nhất nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, mở đôi mắt ướt long lanh nhìn Hạ Du Nguyên. Anh như đang cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, ngực phập phồng, cơ bắp hơi nhỏ cân đối, cổ vì đổ mồ hôi mà phủ một lớp nước mỏng, mạch máu xanh rõ ràng. Dáng vẻ ấy tỏa ra sức sống mạnh mẽ, song lại mang một chút hoang dã của tuổi trẻ. 

Vừa khéo là cái ngây ngô vụng về chưa kịp mất đi và sự điềm tĩnh trưởng thành đã lộ diện.

Rõ ràng, anh đã tìm ra vài cách và bắt đầu thử nghiệm trên cơ thể cô. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt anh phủ một lớp bóng mờ vụn vặt, ẩm ướt mà nóng bỏng nhìn cô, mỗi lần đều cực kỳ nghiền ngẫm, cảm giác lơ lửng trong cơ thể chất đống tràn đầy, cả cơ thể cô nóng bừng, hệt như rơi vào trong đám mây mù. Lý Quỳ Nhất không thích cảm giác không trọng lực này nên định đưa tay định đẩy anh ra, nhưng anh lại đường hoàng dùng một tay ấn cổ tay cô xuống, sau đó hôn lên môi cô: “Đã nói lần này nghe anh mà.”

Tay kia của anh cũng không yên phận, đầu ngón tay lạnh lẽo vẽ vài nét trên làn da ấm áp dưới xương quai xanh của cô: “Đây là phương pháp anh học được trên điện thoại của em một năm trước, em biết nó tên gì không?”

Lý Quỳ Nhất cố gắng lấy lại chút tỉnh táo, cảm nhận đầu ngón tay cậu vẽ.

C-A-T, CAT…

Thật kỳ lạ, Lý Quỳ Nhất thấy thật kỳ lạ, đầu óc cô rối bời, không hiểu sao nó lại gọi là “CAT”. Hạ Du Nguyên cũng không cho cô thời gian để hiểu, đột nhiên sóng lớn ập đến, cô hơi ngửa đầu, co người lại, toàn thân rơi vào một màn đỏ mờ ảo.

Kèm theo đó là sự mệt mỏi và buồn ngủ dâng lên từ sâu trong cơ thể.

Cánh tay ôm cổ Hạ Du Nguyên dần trở nên yếu ớt, cô mơ màng, chỉ cảm nhận được anh yên lặng cười xấu xa bên tai mình, ngực anh rung lên, yết hầu cũng cọ xát nhẹ nhàng vào cô. Cô giận dữ, không hiểu sao mình lại yếu đuối như vậy, song lại tức anh tại sao cười cô. Cô đấm anh một cái vào sau lưng, nhưng đến cả sức để đấm anh cũng không còn, thế là càng giận hơn. Lý Quỳ Nhất gom hết sức lực đẩy Hạ Du Nguyên, cuối cùng đẩy anh ra được một chút, vừa đẩy vừa đá, đẩy anh xuống giường.

Cô kéo chăn trùm kín đầu.

Hạ Du Nguyên vuốt mái tóc ướt mồ hôi ra sau, cười thiếu đòn, nhặt quần áo dưới đất mặc vào. Sau đó cúi người kéo chăn ra, hôn lên đỉnh đầu cô: “Sao lại giận rồi?”

Anh bế cô dậy đưa vào phòng tắm: “Tắm xong rồi ngủ.”

Lý Quỳ Nhất mơ màng mở mắt, thấy ga giường lộn xộn và trên chiếc váy ngủ của mình có một vết nước.

Móng tay cô bất ngờ bấu vào lưng anh.

Lý Quỳ Nhất cũng không biết mình tắm xong thế nào, khi trở lại chiếc giường sạch sẽ mềm mại khác, cô đã mệt đến không mở nổi mắt. Hạ Du Nguyên ôm cô, chơi với ngón tay cô, rồi đặt lên môi hôn nhẹ.

Lúc này, trái tim anh mềm mại vô cùng.

Anh tựa cằm lên đầu cô, lẩm bẩm nói chuyện với cô, xen lẫn vào đó là chút ngọt ngào, chút hưng phấn, chút xấu hổ: “Lý Quỳ Nhất, anh vừa nghĩ lại, phát hiện ra bản thân thích em từ khi mới mười lăm tuổi. Haiz… Anh đã thích em từ cái tuổi dở hơi đó, thật lạ đúng không? Vì anh còn không biết ‘thích’ là gì thì đã thích em rồi. Sau này anh nhận ra mình thích em, nhưng em không thích anh, anh thật sự rất buồn. Có một khoảng thời gian anh thực sự nghĩ rằng em sẽ không bao giờ thích anh, lúc đó anh…”

Nói đến đây, Hạ Du Nguyên bỗng nhiên muốn khóc.

Không phải vì thấy tủi thân cho mình trong quá khứ, mà là lo sợ… Nếu sau này cô không thích anh, thì anh phải làm sao?

May mà cô thích manh, thâty may mắn.

Cậu không kìm được mà cúi đầu hôn cô, nhưng phát hiện hô hấp cô đều đều, đã ngủ.

Hạ Du Nguyên: “…”

Không phải nói sau chuyện này phải aftercare “bạn đời” hả? Sao cô lại không aftercare anh mà ngủ rồi?

******

Lời của tác giả:

Viết xong hai chương này, tôi đã không còn là tác giả ngây thơ phải đắn đo mãi mới viết cảnh nắm tay nữa rồi (cười).