Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 102: Ngoại truyện 1: Bé mèo: "Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà.”




Edit: Mol

Sau tiết Thu Phân, nhiệt độ ở Bắc Kinh đã giảm rõ rệt. 

Lý Quỳ Nhất ngồi im trong lớp suốt hai tiết học, cô cảm thấy hơi lạnh nên kéo chặt áo Cardigan của mình lại. Trên bục giảng, các nhóm khác vẫn đang thuyết trình PPT. Cô không tập trung nghe lắm, quay đầu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ. Thời điểm này, ánh hoàng hôn cũng mang theo lạnh lẽo.

Đột nhiên, Trác Tình ngồi cạnh cô rùng mình một cái, cô nàng thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, sau đó ngẩn ngơ nghiêng đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa thì hết tiết?”

Lý Quỳ Nhất nhìn đồng hồ: “Còn mười ba phút nữa.”

“À. Vậy tối nay chúng ta đi ăn ở đâu?”

“Mình muốn đi ăn mì hoành thánh sốt dầu ớt ở Yến Nam.”

“Được, mình cũng đi.”

Sau khi giải quyết xong câu chuyện về bữa tối, hai người ngồi gần nhau hơn để hấp thụ hơi ấm từ cơ thể của đối phương. Khi các bạn trên bục giảng kết thúc phần thuyết trình, giáo viên đưa ra một vài nhận xét thì tiếng chuông tan học vang lên. Trác Tình khoác tay Lý Quỳ Nhất, khi hai người ra khỏi tòa nhà học theo dòng người thì đã bị ngay cái lạnh bên ngoài “đánh” tới, Trác Tình hít một hơi rồi hỏi: “Tiết sau có phải đến lượt nhóm bọn mình thuyết trình không?”

“Đúng rồi, bọn mình nên hẹn các bạn trong nhóm để thảo luận thêm.”

“Phiền chết đi được.” Trác Tình phàn nàn: “Chỉ là một môn tư tưởng đạo đức và nền tảng pháp luật thôi mà, sao lại có nhiều bài tập thế nhỉ? Nếu không phải vì giáo viên đó cho điểm cao thì mình đã bỏ lớp này đi chọn lại rồi.”

“Có lẽ ít bài tập và điểm cao thì không thể cùng có được.”

Hai người cùng thở dài rồi đi đến căn tin Yến Nam để ăn tối, sau đó cùng trở về ký túc xá. Hai bạn cùng phòng khác có tiết học tối nên họ vẫn chưa về. Trác Tình nhân lúc ký túc xá vắng vẻ nên tập lại động tác của bài nhảy thể dục cổ vũ mà cô nàng vừa học tiết trước, vừa nhảy vừa làm mặt đau khổ mếu máo nói: “Cậu nói xem, tại sao một người tứ chi không chịu phối hợp như mình lại chọn môn thể dục cổ vũ chứ? Trong lớp ba mươi người, chỉ có mình là nhảy tệ nhất. Aaa, ngày mai lại phải đi chịu cực hình rồi…”

Lý Quỳ Nhất mỉm cười, lấy một cốc nước ấm rồi ngồi vào bàn học. Cô mở tài liệu “Tổng hợp các tác phẩm của Lỗ Tấn” trong máy tính ra. Ngày mai cô có tiết “Nghiên cứu về Lỗ Tấn”, giáo viên yêu cầu đọc hết tài liệu trước khi lên lớp.

Lý Quỳ Nhất mới chỉ mới đọc được hai trang mà điện thoại trên bàn cô đã sáng lên. Lý Quỳ Nhất tưởng đó lại là cuộc gọi của Hạ Du Nguyên, nhưng khi cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ Phương Tri Hiểu. Cô lập tức nghe máy.

“Alo”

“Thật à?”

“Thế thì tốt quá rồi!”

“Được rồi, mình sẽ làm một kế hoạch chi tiết, đảm bảo sẽ làm cậu ăn ngon chơi vui ở Bắc Kinh.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Quỳ Nhất nở nụ cười vui vẻ rạng rỡ. Trác Tình hiếm khi thấy cô kích động như vậy, tò mò hỏi: “Có ai đến thăm cậu à?”

“Ừm!” Lý Quỳ Nhất gật đầu thật mạnh: “Là bạn thân của mình, cậu ấy nói sẽ đến Bắc Kinh vào kỳ nghỉ Quốc khánh. Này, cậu có biết chỗ nào ở Bắc Kinh mà chơi vui vui không?”

“Mình cũng chưa đi nhiều nơi ở Bắc Kinh, nhưng chắc là có nhiều chỗ chơi đấy. Cậu tìm trên mạng đi, hướng dẫn đầy ấy mà.”

“Ok.”

Lý Quỳ Nhất gật đầu, cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng rồi lại nhìn màn hình máy tính tiếp tục đọc sách. Sau khi đọc xong tài liệu và trả lời các câu hỏi của giáo viên, cô mới thả lỏng người làm ổ trên ghế rồi vui vẻ cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm hiểu các hướng dẫn du lịch ở Bắc Kinh.

Cô cầm cây bút ở trên bàn lên ghi chép tất cả các địa điểm thú vị và món ăn ngon trên mạng, sau đó chọn lọc và sắp xếp chúng. Khi những dòng hướng dẫn dày đặc đã kín hết cả mặt giấy thì một cuộc gọi video lại đến, lần này là của Hạ Du Nguyên.

Lý Quỳ Nhất đặt bút xuống rồi chạy lên ban công để nhận cuộc gọi.

Có vẻ như Hạ Du Nguyên đang đi bộ nên camera hơi rung, khuôn mặt đẹp trai của anh thi thoảng va vào màn hình, lúc rõ lúc mờ nhưng vẫn rất sống động.

“Anh về ký túc xá à?” Lý Quỳ Nhất hỏi.

“Ừm.” Hạ Du Nguyên đưa cho cô xem món ăn cậu đang cầm trong tay: “Anh vừa mới lấy cơm ở căn tin, em đoán xem đây là gì.”

Lý Quỳ Nhất nhìn kỹ hộp đựng thức ăn trong tay cậu: “Là mì trộn hả?”

“Khả năng quan sát tốt đấy. Là mì cháy thịt chiên giòn, hôm nay anh phát hiện ra nó ở nhà ăn số 1 đấy, không biết ngon hay không, nhưng anh nhớ lại món mì cháy em từng dẫn anh đi ăn nên không nhịn được mà mua. Nếu nó ngon thì lần sau em đến chỗ anh, anh sẽ dẫn em đi ăn.”

“Được đấy.”

“Hôm nay em có nhớ anh không?” Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt lấp lánh sáng lên.

“Ừm…” Lý Quỳ Nhất kéo dài giọng, giả vờ nghĩ ngợi: “Hơi hơi.”

Anh không vui: “Em chỉ biết nói “hơi hơi” thôi hả, nếu bảo em nói rất nhớ rất nhớ thì chết sao?”

Lý Quỳ Nhất mỉm cười rồi lắc đầu. Cô không muốn nói “rất nhớ rất nhớ anh”. Cô đảm bảo rằng nếu cô nói vậy thì anh sẽ chạy từ Học viện Mỹ Thuật đến Đại học Bắc Kinh ngay, sau đó bày ra vẻ mặt vô tội, nói: “Là em bảo em nhớ anh nên anh mới đến đó.”

Cô thẳng thừng chuyển đề tài: “À, hôm nay Phương Tri Hiểu nói với em, kỳ nghỉ Quốc Khánh này cậu ấy sẽ đến Bắc Kinh chơi.”

Hạ Du Nguyên nhếch môi, cảm thấy rất bình thường: “Đến thì cứ đến, bọn mình cùng mời cậu ấy đi ăn.”

“Em cũng định như vậy.”

Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm, cô còn nghĩ con người này sẽ ghen lồng ghen lộn, không ngờ anh đã trưởng thành hơn rồi.

Ở màn hình bên kia, Hạ Du Nguyên lại bắt đầu than thở: “Anh cũng muốn đến thăm em, ngày mai anh đến nhé.”

“Không được, ngày mai em mình kín tiết rồi.”

“Ồ… Vậy bây giờ em không bận gì đúng không?”

“Đừng đến đây!” Lý Quỳ Nhất dứt khoát từ chối: “Hôm qua anh mới đến rồi mà!”

“… Vậy thì em đến tìm anh nhé, được không?”

“… Có gì khác nhau đâu?”

Hạ Du Nguyên tức giận không để ý đến cô nữa. Lý Quỳ Nhất cúp điện thoại, nhẹ nhõm thở dài. Cô cảm thấy chỗ xương quai xanh của mình hơi ngứa nên đưa tay gãi thì mới phát hiện ra một cái vết sưng nhỏ do muỗi đốt.

Thật là kỳ lạ, trời đã lạnh như vậy mà vẫn có muỗi hả?

Cô vào trong ký túc xá thì thấy Trác Tình đã ngừng nhảy, cô bạn đang chơi điện thoại. Thấy cô vào, Trác Tình hỏi: “Lại là bạn trai à?”

“Ừm.”

“Cậu ấy dính cậu quá đấy.” Trác Tình cười hì hì nói.

Lý Quỳ Nhất ngượng ngùng.

Đúng vậy nhỉ? Có vẻ anh hơi dính người quá, đến cả người ngoài cũng nhận ra.

Ngày 30 tháng 9 là thứ Sáu, Phương Tri Hiểu chỉ học nửa ngày nên khoảng 4 giờ chiều, cô nàng đã đi tàu cao tốc đến trạm Nam Bắc Kinh. Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên cùng ra ga đón Phương Tri Hiểu, sau đó mời cô nàng ăn một bữa thịnh soạn.

Phương Tri Hiểu mang theo vali. Ăn bữa tối xong thì cô và cô nàng cùng đến khách sạn để nghỉ ngơi.

“Trên đường về nhớ chú ý an toàn, đến trường thì báo cho em biết nhé.” Lý Quỳ Nhất nói lời tạm biệt với Hạ Du Nguyên rồi dặn dò anh.

Hạ Du Nguyên cụp mắt nhìn cô, hờ hững nói: “Ừm, em chơi vui nhé.”

Sau khi tiễn Hạ Du Nguyên lên taxi, Phương Tri Hiểu lập tức ôm cánh tay của Lý Quỳ Nhất rồi cọ má lên bả vai cô, hỏi: “Có phải cậu ấy đang ghen không?”

“Không đâu.” Lý Quỳ Nhất cảm thấy lần này cậu cũng bình thường mà.

“Thế còn được.”

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng ở khách sạn thì cũng đã tối muộn. Hai người rửa mặt xong, nằm lên giường rồi bắt đầu trò chuyện. Họ nói về Đại học, về các bạn cùng phòng, về những tin đồn ở trường cấp Ba, về Châu Sách, về Tô Kiến Lâm, và nói đến cả Hạ Du Nguyên… Trong lúc trò chuyện, ánh mắt Phương Tri Hiểu chợt loé lên, cô nàng bò lên người Lý Quỳ Nhất, sau đó chỉ vào vết đỏ trên xương quai xanh của cô, kích động hỏi: “Cậu khai thật đi, cái này là gì vậy?”

“… Mình bị muỗi đốt.”

“Không phải là bị Hạ Du Nguyên cắn à?” Phương Tri hiểu bán tín bán nghi.

Lý Quỳ Nhất ngại ngùng, véo cô nàng một cái.

Phương Tri Hiểu cười ngặt nghẽo: “Ôi chao! Cậu ngại cái gì chứ? Kể cả có phải là Hạ Du Nguyên cắn thì có sao đâu? Đừng nói chỉ là một cái dấu, nếu hai người thực sự làm gì đó thì mình cũng không ngạc nhiên đâu, ok. Mức độ chấp nhận của mình cao lắm.”

“Cậu…” Lý Quỳ Nhất đỏ mặt: “Sao lên Đại học cậu lại trở nên không biết thẹn thế hả?”

Phương Tri Hiểu cười lớn: “Cậu không biết đâu, trong ký túc xá của bọn mình có bốn người, ai cũng là “lão làng” hết rồi, mới chỉ ở chung một tháng mà trò đùa đã đạt đến giới hạn rồi. Những chuyện mà mình vừa kể với cậu mà kể trong ký túc xá bọn mình thì chẳng ai để ý đâu.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Hai người đùa nghịch ở trong chăn một lúc rồi nói đủ thứ chuyện, mãi đến hơn 4 giờ sáng mới đi ngủ.

Trong kỳ nghỉ Quốc khánh kéo dài 7 ngày, sáng nào Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu cũng đều ngủ nướng ở khách sạn, đến chiều và tối thì đi ra ngoài chơi, họ chen chúc giữa biển người đi thăm quan không ít địa điểm nổi tiếng. Phải nói rằng đi chơi đúng là chuyện cũng tốn rất nhiều sức lực, ngày nào sau khi dồn hết sức để thăm thú các điểm thăm quan ở bên ngoài xong, hai người đều mệt đến mức lưng đau eo đau, tinh thần uể oải, về đến khách sạn thì lập tức đi ngủ say, mơ mơ hồ hồ chứ chẳng nhớ gì cả.

Một tuần sau, Lý Quỳ Nhất lại tiễn Phương Tri Hiểu tới trạm Nam Bắc Kinh. Phương Tri Hiểu nói cô nàng rất hài lòng với chuyến “du lịch Bắc Kinh” lần này, cô nàng còn hứa lần sau khi Lý Quỳ Nhất đến Hàng Châu thì sẽ tiếp đãi chu đáo.

Sau khi quấn quýt bịn rịn nói tới tạm biệt, Lý Quỳ Nhất cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi. Cô đi tàu điện ngầm về trường, suýt nữa thì ngủ quên qua trạm. Lúc cô ra khỏi nhà ga tàu điện ngầm, cô chỉ mải miết kéo hành lý về trường, khi đi mãi đến cổng trường thì cô mới nhận ra cái gì đó, rồi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Hạ Du Nguyên hai tay đút túi quần, đứng dưới bảng hiệu của Đại học Bắc Kinh. Mặt anh không biểu cảm, trông có vẻ hơi lạnh lùng.

Cảm giác mà hôm nay anh mang lại cho cô hoàn toàn khác so với mọi khi. Trước đây mỗi lần anh đến tìm cô thì đều lười biếng chống cằm, bình thản chăm chú nhìn cô trong bóng đêm mờ tối, khoé miệng khẽ cong lên đôi chút.

Cô bước đến gần rồi nắm lấy tay anh, bình tĩnh hỏi: “Anh đã đợi bao lâu rồi?”

Hạ Du Nguyên lạnh mặt không nói gì, quay đầu đi chỗ khác.

“Sao anh lại giận nữa vậy? Anh biết Phương Tri Hiểu đến chơi mà.”

Hạ Du Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế đó, không nói tiếng nào. Một lúc sau yết hầu anh mới động đậy, trầm giọng nói: “Vậy là suốt bảy ngày qua em chỉ ở bên cậu ấy? Không hề gặp anh một lần nào?”

“Đâu phải là không gặp anh đâu.”

“Trong bảy ngày đó em đã gặp anh chưa?”

Lý Quỳ Nhất á khẩu: “Chưa. Nhưng là vì… vì…”

Hạ Du Nguyên thấy cô thừa nhận lại càng tức giận hơn, vẫn bướng bỉnh không nhìn cô, giọng cậu hơi khàn: “Anh biết, em sợ Phương Tri Hiểu không vui nên không muốn dẫn anh đi chơi cùng. Anh có thể hiểu điều đó. Nhưng anh nói anh muốn gặp em, anh muốn đến khách sạn tìm em, em cũng từ chối… Dù sao thì em cũng luôn từ chối anh.”

“Em không muốn anh phải đi đi lại lại, từ trường anh đến khách sạn xa lắm.”

Hạ Du Nguyên cúi đầu im lặng, vùng da mỏng dưới mắt bắt đầu đỏ lên. Lý Quỳ Nhất thấy anh hình như sắp khóc thì lập tức bối rối quýnh lên, thử bước đến ôm anh: “Em xin lỗi, em thật sự không cố ý từ chối anh đâu.”

Hiện tại đang là lúc trở lại trường học sau kỳ nghỉ lễ nên người qua kẻ lại ở cổng trường rất nhiều, tiếng lăn của bánh xe hành lý lạch cạch tới lui. Hai người đứng ở đó thu hút rất nhiều sự chú ý. Lý Quỳ Nhất cắn môi suy nghĩ một lúc, rồi nắm tay Hạ Du Nguyên, dẫn anh đến một khách sạn gần đó rồi đặt một phòng đôi.

Hạ Du Nguyên ngồi bên giường, mắt vẫn đỏ, anh đang cúi đầu xuống.

Lý Quỳ Nhất từ từ tiến đến trước mặt Hạ Du Nguyên, cô đứng giữa hai chân anh rồi ôm lấy đầu anh: “Anh đừng giận nữa mà, được không?”

Giọng anh bị đè nén lại, hơi ồm ồm: “Khi anh gọi điện cho em, em cũng rất ít khi nghe máy.”

“Điện thoại của em thường xuyên để chế độ im lặng, cộng với việc em và Phương Tri Hiểu đang chơi ở ngoài, nên ít khi để ý đến. Về đến khách sạn, em cũng rất mệt, chủ yếu là tắm rửa rồi đi ngủ. Em cũng đã nhắn tin giải thích với anh rồi mà, đúng không?”

Hạ Du Nguyên vẫn cảm thấy tủi thân: “Em lúc nào cũng có lý do.”

“Em xin lỗi mà.” Cô lại nhẹ nhàng xin lỗi lần nữa.

Hạ Du Nguyên vẫn quay mặt đi không nói sẽ tha thứ cho cô. Lý Quỳ Nhất nghĩ lại, cảm thấy cách xin lỗi của mình hơi sai sai. Với người như Hạ Du Nguyên, cô không nên dùng lý lẽ mà phải dùng luôn tình cảm để giải quyết mới đúng.

Cô nâng mặt anh lên, cúi đầu kề sát gần môi anh rồi hôn.

Mí mắt anh hơi run, nhưng vẫn không động đậy: “Em chỉ biết dùng chiêu này thôi sao?”

Lý Quỳ Nhất nói thật: “Em nghĩ anh thích như này.”

“Hừ.” Anh khẽ hừ một tiếng.

“Anh không thích à?”

Lý Quỳ Nhất chạm mũi mình vào mũi anh, hơi thở hai người hòa quyện rồi cô lại hôn anh. Về việc hôn, tất cả kinh nghiệm của cô đều là học từ anh, lúc này cô chỉ biết vụng về mô phỏng lại, cô hôn lên môi anh rồi cắn nhẹ. Hơi thở của Hạ Du Nguyên lập tức rối loạn, cánh tay không tự chủ ôm lấy eo cô, kéo cô về đằng trước, để cô dán lên người mình.

Khi ướt át từ giữa môi cô dính lên môi anh, cơ thể anh thoáng run lên, cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn. Lý Quỳ Nhất nắm lấy cánh tay anh, cảm thấy tư thế hôn này không thoải mái lắm muốn đứng thẳng lên. Nhưng anh không buông, hơn nữa lại còn ôm cô ngồi lên đùi mình.

Sau đó, Hạ Du Nguyên tháo kính ra ném lên giường, lập tức hôn sâu.

Âm thanh nho nhỏ vang lên trong phòng khiến người ta mặt đỏ tim loạn. Anh hôn vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, hệt như cơn mưa bất chợt vào mùa Hạ, nóng hổi mà ướt át, Lý Quỳ Nhất dần cảm thấy khó thở, đưa tay đẩy anh ra.

“Đừng hôn nữa.” Cô vùi mặt vào cổ anh.

Anh yên lặng.

Mãi lúc lâu mà Lý Quỳ Nhất vẫn không nghe thấy anh nói gì thì còn tưởng anh còn giận, thế nên ngẩng đầu lên. Nhưng cô chỉ kịp liếc thấy phần dưới tai đỏ bừng của anh, sau đó cô lại bị anh giữ chặt gáy, ấn đầu xuống.

Lý Quỳ Nhất ôm lấy cổ Hạ Du Nguyên, mái tóc vô tình cọ qua yết hầu và tai anh.

Sau khi ôm anh và ổn định lại nhịp thở, Lý Quỳ Nhất mới dần nhận ra cơ thể anh đang rất căng cứng, các cơ bắp đều siết chặt lại, gân xanh trên cổ nổi rõ. Cô hơi lùi cơ thể ra, rồi nhìn xuống theo phản xạ.

Hạ Du Nguyên lại đưa tay che mắt cô, giọng nói đã hoàn toàn khàn đi: “Em đừng nhìn mà, anh xin em đấy.”

Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu vang lên một tiếng nổ ầm ầm, máu dồn hết lên mặt.

“Em… Em muốn xuống.” Giọng cô run rẩy.

“… Ừm.”

Hạ Du Nguyên buông cô ra, cô không dám nhìn lung tung mà chỉ cố gắng nhìn lên đèn trên trần nhà. Sau khi xuống khỏi người anh thì cô ngồi lên giường khác. Cô không dám quay lại nhìn, toàn thân cũng cứng đờ.

Hạ Du Nguyên nằm sấp trên giường, kéo một cái gối che đầu mình.

Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí trở nên im lặng và ngượng ngùng.

Lúc Lý Quỳ Nhất cảm thấy lâu tới mức như đã trôi qua cả một thế kỷ, đôi môi cô bị cắn đến đỏ lên. Cuối cùng cô quyết định nhẹ nhàng gọi anh.

“Hạ Du Nguyên.”

Một lúc lâu sau, dưới gối phát ra một tiếng ậm ừ.

“Hửm?”

Lý Quỳ Nhất nắm chặt tay mình, dồn hết can đảm đưa ra đề nghị: “À thì… Anh có muốn đi tắm nước lạnh không?”

Hạ Du Nguyên không phản ứng lại.

Một lúc sau, cậu bỏ gối ra, tóc trước trán anh đã ướt mồ hôi. Đôi mắt anh đen láy ươn ướt mà lấp lánh, anh nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại phải tắm nước lạnh?”

“Em cũng không biết.” Lý Quỳ Nhất thật thà nói: “Nhưng trong tiểu thuyết thường viết như vậy.”

******

Lời của tác giả:

Lại đến tiết “Vũ Thủy” rồi

Chúc mừng sinh nhật bé Hạ cung Song Ngư!

******

Lạc: Sau khi thống nhất thì bọn mình quyết định đổi xưng hô ở ngoại truyện nha vì còn diễn biến lúc trưởng thành hơn nữa.