Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 101: “Tôi chính là thế giới.” (Hoàn chính văn)




Edit: Mint

Kẻ cuồng hôn: Mình tới cổng khu chung cư rồi đây.

Kẻ luôn từ chối: Mình còn khoảng mười phút nữa mới xong.

Kẻ cuồng hôn: Được, mình đợi cậu.

Lý Quỳ Nhất tìm được một công việc gia sư trong kỳ nghỉ Hè, nói một cách chính xác hơn thì là hai công việc. Có danh là “thủ khoa kỳ thi đại học”, nên việc thu hút học sinh rất dễ dàng, và giá cả cũng có thể thỏa thuận tốt. Cô cân nhắc tổng thể rồi chọn ra hai học sinh nữ, một người lớp mười, một người lớp tám; điểm chung của hai người họ là không có người thân là nam giới trong nhà, cô cảm thấy như vậy an toàn hơn.

Bây giờ Hạ Du Nguyên không thể bám dính lấy cô cả ngày nữa rồi. Cậu cảm thấy cực kỳ chán, nên dứt khoát đi làm trợ giảng ở phòng vẽ Tiểu Hồng Tượng. Thời gian tan học chỗ cậu sớm hơn chỗ cô một chút, nên mỗi ngày cậu đều đứng đợi ngoài khu chung cư nơi cô dạy kèm, sau đó buổi tối hai người cùng ăn cơm.

Hôm nay là ngày cuối cùng Lý Quỳ Nhất làm gia sư. Thời gian khai giảng của Đại học Bắc Kinh và Học viện Mỹ thuật Trung Ương đều vào đầu tháng 9, Lý Quỳ Nhất và Hạ Du Nguyên chuẩn bị đi Bắc Kinh trước hai, ba ngày để tránh bị vội vàng và cũng tiện tham quan Bắc Kinh. Sau khi hoàn tất việc lập kế hoạch học tập cho cô bé lớp tám tên là Tiểu Dĩnh và trò chuyện với mẹ của Tiểu Dĩnh, cô chính thức kết thúc công việc gia sư mùa Hè này.

Mẹ Tiểu Dĩnh và Tiểu Dĩnh kiên quyết tiễn Lý Quỳ Nhất xuống dưới lầu. Không may, vừa đến dưới tầng, trời rơi vài hạt mưa, mưa không lớn, nhưng thoáng cái đã làm ướt mặt đất. Mẹ Tiểu Dĩnh bảo Tiểu Dĩnh lên tầng lấy ô cho Lý Quỳ Nhất, Lý Quỳ Nhất vội vàng xua tay nói không cần, hai người ai cũng không thuyết phục được ai. Khi đang giằng co thì Hạ Du Nguyên cầm ô đi đến, chậm rãi thong thả, hờ hững bâng khuâng hướng về phía cô rồi “Ê” một tiếng.

Lý Quỳ Nhất ngượng ngùng không dám nói với học sinh và phụ huynh đây là bạn trai mình, đỏ mặt nói: “À dạ, em…Em trai em đến đón em rồi.”

“À, em trai à…” Mẹ Tiểu Dĩnh như bừng tỉnh, đánh giá chàng trai một lượt.

Lý Quỳ Nhất lẩn vào dưới ô của Hạ Du Nguyên, hai người cùng nói lời tạm biệt với mẹ con Tiểu Dĩnh. Men theo con đường nhỏ trong khu dân cư, rẽ qua vài khúc, đến một nơi vắng vẻ, Hạ Du Nguyên bỗng dừng lại, gió đêm mang theo những hạt mưa thổi qua, làm tóc cậu tung bay. Cậu mang theo vẻ mặt vô tội mà bảo cô: “Này, vừa rồi cậu nói mình là cái gì? Mình quên mất rồi.”

Cô biết cậu sẽ không bỏ qua chuyện này.

Lý Quỳ Nhất đáp: “Đó là học sinh và phụ huynh học sinh của mình, mình sợ ảnh hưởng không tốt.”

“À.” Hạ Du Nguyên gật đầu như thể đã hiểu, nhưng vẫn không chịu buông tha: “Vậy mình là gì của cậu cơ?”

“Bạn trai, được chưa?” Lý Quỳ Nhất không vui, nói.

“Ôi!” Cậu châm chọc: “Cậu còn biết à?”

Đúng là không biết phải làm sao với người này, lòng dạ hẹp hòi cả đầu kim. Lý Quỳ Nhất giả vờ không nghe thấy lời cậu càu nhàu mà cứ thế bước đi, kết quả lại là đi vào mưa. Cô lại lùi về dưới ô, ngước mắt nhìn Hạ Du Nguyên vẫn đứng yên: “Cậu lại giận?”

“Hôn mình đi.” Cậu cụp mắt nhìn cô.

Lý Quỳ Nhất bất lực: “Cậu lại muốn hôn?”

Cậu tức tối: “Cậu lại muốn từ chối?”

Lý Quỳ Nhất biết, với cái tính khí như chó của cậu, nếu cô không hôn thì cậu thật sự có thể đứng mãi ở đây. Cô nhìn xung quanh, khu chung cư vắng lặng trong cơn mưa, bên ngoài không có người, cô tiến lại gần cậu, sau đó ngẩng mặt lên, làm ra dáng vẻ như đang cố hôn vào miệng cậu, nhưng thực chất cô không hề nhón chân lên chút nào.

“Không hôn tới.” Cô tiếc nuối lắc đầu.

Hạ Du Nguyên giận dữ trừng mắt nhìn Lý Quỳ Nhất, sau đó cúi xuống, đưa đầu về phía cô.

Lý Quỳ Nhất hôn vào khóe môi cậu, cậu nghiêng đầu, hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn. Hơi thở quấn quýt một lúc rồi tách ra, người nào đó cuối cùng cũng hài lòng, đứng thẳng lên, đặt tay cô lên cánh tay đang cầm ô của cậu, nói: “Đi thôi.”

Ngoài trời, tiếng mưa rơi tí tách, không khí tươi mát mà ẩm ướt, đi được một lúc, Hạ Du Nguyên bỗng nhiên hỏi: “Cậu biết khoảng cách giữa Đại học Bắc Kinh và Học viện Mỹ Thuật Trung Ương là bao xa không?”

“Chắc khoảng 15 cây.”Lý Quỳ Nhất nhớ là cô từng tra trên bản đồ điện thoại.

Hạ Du Nguyên “Ừm” một tiếng rồi lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, sau đó nhét vào tay cô: “Đây là tiền mình kiếm được từ việc làm trợ giảng, không có nhiều, chỉ khoảng 5 nghìn tệ gì đó, mình đã gửi vào đây rồi.”

Lý Quỳ Nhất cầm thẻ ngân hàng đưa đến trước mắt, thấy mảnh giấy mỏng mà cậu dán lên trên đó, tờ giấy có dòng chữ: Quỹ “Muốn gặp cậu”

“Nhớ đến tìm mình.” Cậu buồn bã nhắc nhở.

Lý Quỳ Nhất trả lại thẻ cho cậu: “Mình có tiền mà.”

Cô cũng làm gia sư để kiếm tiền, hơn nữa cô có học bổng, khá hậu hĩnh.

Nhưng Hạ Du Nguyên ngang ngạnh, cậu nắm chặt ngón tay của cô, khiến cô phải nắm chặt thẻ ngân hàng: “Cậu có tiền thì dùng cho chính mình đi chứ, nhưng cậu đến gặp mình thì phải dùng cái này.”

“Tại sao vậy?” Lý Quỳ Nhất vẫn không thể hiểu nổi.

“Bởi vì thật ra là mình muốn gặp cậu.”

Ngừng lại một lúc, đuôi mắt cậu bỗng có vẻ hơi đỏ: “Mỗi lần cậu đến tức là đang thỏa mãn nguyện vọng của mình. Khi mình nhớ cậu sẽ đi gặp cậu, nhưng mình mong là cậu cũng có thể nhớ đến gặp mình, như vậy mình sẽ vui hơn.”

Lý Quỳ Nhất nhìn chàng trai có biểu cảm và giọng nói lộ rõ sự tủi thân, bỗng nhiên mềm lòng. Cô không giỏi trong việc bày tỏ tình cảm, cô cũng không biết là hàng ngày trong những lúc ở bên nhau cô có khiến cậu thấy thiếu cảm giác an toàn hay không. Cô nhón chân, nhẹ nhàng ôm cậu, nói: “Được, mình sẽ nhớ tới việc đến gặp cậu, rất rất nhiều lần luôn.”

Hạ Du Nguyên vùi đầu vào hõm cổ cô, dùng sức cọ tới cọ lui.

Buổi tối về tới nhà, Hạ Du Nguyên gặp Trương Sấm dưới khu nhà mình. Trương Sấm cười hì hì, nói nể tình cậu sắp đi nên cậu ta rủ lòng từ bi đến để chơi game xuyên đêm với cậu. Hạ Du Nguyên ấn nút thang máy, thờ ơ nói: “Ai chơi game xuyên đêm với mày? Tao còn phải thu dọn hành lý đây.”

“Vội làm gì, không phải ngày kia mày mới đi à?”

“Dù vậy thì cũng phải dọn.”

Bước vào thang máy, Trương Sấm bỗng dùng cánh tay huých cậu, hạ giọng cười gian: “Ê, hai người bọn mày sau khi đến Bắc Kinh có phải là sẽ ở chung một chỗ không? Ở cùng một phòng hay là hai phòng?”

“Cút, ít hỏi những chuyện không nên hỏi đi.” Hạ Du Nguyên liếc cậu ta.

“Tao cũng đâu có hỏi chuyện gì khác, chỉ đơn giản hỏi chút thôi, mày nghĩ anh em là loại người gì chứ?”

Hạ Du Nguyên không trả lời cậu ta.

Trong nhà không có người lớn, hai người cũng thoải mái, mỗi người ôm một tay cầm chơi game rồi bấm loạn xạ. Chơi đến nửa đêm, họ lại thấy đói nên gọi một phần đồ ăn giao đến, ăn xong thì tiếp tục chiến đấu đến sáng. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, hai người cuối cùng cảm thấy mắt khô đến mức đau nhức, Hạ Du Nguyên ném tay cầm đi, nói: “Tao ngủ đây, mày cứ tự nhiên.”

Cậu không lên giường ngay, mà đi tắm và đánh răng, sau đó mặc một chiếc áo phông và quần đùi sạch sẽ, rồi mới quay lại nằm xuống giường. Trương Sấm liếc nhìn cậu, nghĩ người này đúng sạch sẽ, mệt đến thế mà còn nhớ tắm rửa?

Song Trương Sấm cũng mệt, cậu ta ném tay cầm đi, sau đó đá vào chân Hạ Du Nguyên đang thò ra ngoài giường: “Tao đi đây.” Nói xong, cậu ta lại bổ sung thêm một câu đùa cợt: “Nhớ mơ giấc mộng xuân nha.”

Hạ Du Nguyên lờ mờ nghe thấy, khó chịu hừ vài tiếng, sau đó xoay người nằm sâu vào trong giường, cuối cùng kéo chăn đắp lên. Trong cơn mơ màng, Hạ Du Nguyên chìm vào giấc mộng, cậu chỉ thấy trước mắt là một cảnh tượng kỳ lạ, trắng toát, giống như những bức tượng thạch cao trong phòng tranh mà cậu đã thấy không biết bao nhiêu lần, hoặc là vải ren trắng trên bàn, trên tấm vải là quả anh đào đỏ rực đến mức gần như lộng lẫy. Màu sắc thuần khiết mà nồng nàn đó chảy qua cơ thể cậu, cảm giác này thấm sâu vào xương sống khiến cậu không tự chủ được mà cong lưng lại, như ốc sên muốn chui vào chiếc vỏ ấm áp.

Cậu tỉnh dậy từ giấc mơ, đẫm mồ hôi, quần áo dưới người đã trở nên ẩm ướt và dính dớp từ lúc nào. Cậu cảm thấy xấu hổ chết đi được, đối với một chàng trai 18 tuổi mà nói, đây không phải là lần đầu tiên cậu trải qua điều này, nhưng là lần đầu tiên cậu có giấc mơ như thế.

Cậu đứng dậy đi thay một chiếc quần đùi khác, sau đó trốn vào nhà vệ sinh, hai má đỏ bừng giặt chà quần áo đã thay. Một vài hình ảnh không thể kiểm soát mà ùa về trong đầu, cậu nín thở, không dám nghĩ về khuôn mặt trong giấc mơ.

Cậu không thể nghĩ đến cô khi tỉnh táo, điều đó không tốt.

Hạ Du Nguyên phơi quần áo đã giặt sạch lên, lau tay, ngay cả ý định giết Trương Sấm mà cậu cũng có rồi. Trở lại phòng ngủ, cậu ngả người xuống giường, mở điện thoại, nghĩ xem có nên hủy phòng đôi đã đặt để đổi thành hai phòng không, nhưng cậu lại sợ rằng nếu đổi như vậy, Lý Quỳ Nhất sẽ càng nghĩ nhiều hơn.

Thôi vậy, Hạ Du Nguyên kéo vali ra, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Vé tàu cao tốc là vào lúc hơn 10 giờ sáng mai. Ban đầu, bà ngoại, ông ngoại, dì nhỏ đều muốn tiễn cậu, nhưng cậu từ chối, nghiêm túc nói mình đã lớn rồi, chỉ là đi nhập học thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Kết quả, quý cô Hạ Thu Minh nhếch môi, quả quyết nói: “Nó đang yêu đấy.”

Ông bà ngoại cực kỳ ngạc nhiên: “Thật không?”

Hạ Thu Minh: “Nếu không thì nó cả ngày cứ cười ngẩn ngơ với cái điện thoại là nói chuyện với anh em bạn bè của nó chắc?”

Hạ Du Nguyên: “…”

Cậu thể hiện rõ ràng đến vậy à?

Ông bà ngoại lập tức dò hỏi xem là cô gái nào, nhưng Hạ Du Nguyên không nói, vì trước mắt Lý Quỳ Nhất không muốn công khai với phụ huynh. Song sau đó dì nhỏ Tiểu Hạ vẫn biết được. Dì bắt gặp cậu và Lý Quỳ Nhất lén nắm tay nhau tại buổi tiệc ăn mừng đỗ đại học của cậu.

Dì hít một hơi lạnh, hỏi Hạ Du Nguyên: “Nó làm sao mà lại thích cháu thế? Cháu kém nó 3855 hạng đấy!”

Hạ Du Nguyên: “… Bởi vì cháu đẹp trai.”

Cuối cùng dì nhỏ lái xe đưa hai người họ đến ga tàu cao tốc. Hơn 3 giờ chiều, họ đến Bắc Kinh, không ngờ ở Bắc Kinh cũng đang mưa, hơn nữa mưa khá to. Hai người lập tức bắt taxi đến khách sạn đã đặt. Sau khi làm thủ tục nhận phòng, mở cửa phòng, cảm giác ngượng ngùng và bối rối giống hệt lần trước lại ập đến.

Dù lần này họ đã thi xong đại học và đều trưởng thành, nhưng khả năng nào đó như đang âm thầm gia tăng.

Đặt hành lý xuống, Lý Quỳ Nhất làm ra vẻ như không có chuyện gì mà đi đến bên cửa sổ, yên lặng ngắm mưa rơi trên kính. Một lúc sau, Hạ Du Nguyên cũng đi đến, cậu đứng bên cạnh cô cùng nhìn ra ngoài. Cơn mưa lớn làm cho kính cửa sổ bị phủ một lớp hơi nước, thỉnh thoảng có những giọt nước nhỏ rơi xuống, để lại những vết vân ngoằn ngoèo trên đó. Bên ngoài cửa sổ có cây xanh mướt, màu sắc như bị mưa rửa trôi đến mức hòa tan.

Hạ Du Nguyên bỗng dưng chỉ vào hai giọt nước trên kính, hỏi: “Cậu đoán xem hai giọt nước này, giọt nào sẽ rơi trước?”

“Mình đoán giọt này.” Lý Quỳ Nhất chọn giọt bên trái.

Hai người chăm chú nhìn những giọt nước, quả nhiên cuối cùng Lý Quỳ Nhất đoán đúng. Hạ Du Nguyên không phục, nên họ lại chơi thêm một ván, sau đó một ván nữa, chẳng hề biết chán, chẳng cần nói mà vẫn hiểu lòng nhau.

Buổi tối hơn 7 giờ, mưa cuối cùng cũng tạnh. Dù đèn trong phòng đã bật, nhưng vẫn có vẻ âm u. Cặp đôi trẻ sau khi đã chơi hết mọi trò chơi, không thể tự nhiên ngồi yên trong phòng đối diện nhau, nên họ quyết định ra ngoài tìm đồ ăn. Đêm hè ở Bắc Kinh sau cơn mưa, không khí ẩm ướt mà oi ả, họ tìm một nhà hàng gần khách sạn, gọi hai phần cơm chiên lươn và hai chai nước soda Bắc Băng Dương.

Ăn xong cơm chiên, hai người cầm chai soda chưa uống hết, lững thững đi dạo trên phố. Mặt đường ướt sũng phản chiếu bóng của các bảng quảng cáo bên đường, rực rỡ sắc màu, trông khá đẹp. Họ đi đến một cây cầu, sau đó dừng lại rồi nhìn xuống mặt nước tối đen dưới cầu một lúc.

Không gian rộng lớn xua tan đi những cảm giác mập mờ, hai người dần thả lỏng, vừa uống soda vừa trò chuyện. Nhưng sự thư giãn thả lỏng này không kéo dài được mười phút, cơn mưa lại ào ạt trút xuống, Hạ Du Nguyên nắm tay Lý Quỳ Nhất và dẫn cô đến một mái hiên để trú mưa. Mái hiên chật hẹp, hai người chen chúc ở góc, nghe tiếng mưa rơi lách tách và nhịp tim trong lồng ngực của nhau.

“Chúng ta còn có thể trở về không?” Lý Quỳ Nhất hỏi.

“Cậu muốn về sao?” Hạ Du Nguyên nhìn vào mắt cô, hỏi lại.

Lý Quỳ Nhất không trả lời, Hạ Du Nguyên nhìn cô, đột nhiên cúi đầu, tinh tế thân mật hôn cô, môi cậu lướt qua khóe môi và môi trên của cô, hơi thở giao thoa gấp gáp, nóng bỏng, kiềm chế. Nhưng dù chàng trai có kiềm chế thế nào đi nữa, thì tình cảm vẫn khó lòng kìm nén, hơn nữa môi cô còn lưu lại hương cam mát lạnh của nước soda, cậu nuốt khan, đầu lưỡi thăm dò sâu hơn vào nụ hôn, môi răng dần trở nên ướt át.

Cứ hôn như vậy, rôi cậu dừng lại một chút, rời khỏi môi cô. Lý Quỳ Nhất mở mắt, thở dốc, nghĩ rằng nụ hôn đã kết thúc, nhưng không ngờ cậu lại tháo kính ra, tay đặt lên gáy cô, lần nữa hôn lên. Lần này còn mãnh liệt hơn cả vừa rồi, như cậu không hề kiêng nể gì, liên tục cướp lấy hơi thở từ miệng cô, ngây ngô mà hỗn loạn, bối rối mà nóng bỏng.

Khi nụ hôn kết thúc, hai người đều thở dốc.

Lý Quỳ Nhất bị kích thích bất ngờ này làm cho suýt khóc, nhưng khi nhìn Hạ Du Nguyên, đôi mắt cậu cũng vừa ướt vừa sáng rực.

Cậu đưa tay lên sờ má cô: “Chúng ta chỉ hôn một lúc ở ngoài, về khách sạn thì không hôn nữa, được không?”

Cô hiểu ý cậu, nhẹ nhàng đáp “Ừm.”

Trở về khách sạn, cả hai đều bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng đêm đó, Hứa Du Nguyên vẫn bị dày vò liên tục, cả đêm nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, đến hơn sáu giờ sáng hôm sau, cơn buồn ngủ cuối cùng đã đánh bại dục vọng trong cơ thể, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Lý Quỳ Nhất ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị. Hơn 7 giờ sáng, cô thức giấc, thấy Hạ Du Nguyên vẫn ngủ say trên giường, cô không làm phiền cậu, xuống giường đi rửa mặt, sau đó lấy một cuốn sách mang theo ra, nằm trên đầu giường đọc. Nhưng khi đã đọc hơn nửa, thời gian hiển thị trên điện thoại đã là giữa trưa mà Hạ Du Nguyên vẫn chưa tỉnh dậy.

Cậu sao mà ngủ lâu thế? Cô nghĩ.

Không phải cậu đã chết rồi chứ? Cô lại nghĩ.

Lý Quỳ Nhất nhảy xuống giường, nằm bò bên cạnh Hạ Du Nguyên, nhẹ nhàng đưa ngón tay vào dưới mũi cậu để kiểm tra.

Thở… Vẫn còn sống.

Hơn 2 giờ chiều, Hạ Du Nguyên mới trở mình, mở mắt ngái ngủ. Tóc cậu rối bù, cả người lười biếng như không xương, cậu dựa vào đầu giường một lúc rồi mới khó khăn rời khỏi giường. Thấy Lý Quỳ Nhất đang ngồi trên giường bên cạnh nhìn mình, cậu đi tới ôm đầu cô vào lòng rồi xoa nhẹ, sau đó vuốt ve tai cô.

Sau khi xoa xong, cậu đi lê dép vào phòng tắm.

“Sao cậu ngủ lâu thế?” Lý Quỳ Nhất không nhịn được, quay đầu hỏi cậu.

“Ít tò mò thôi.” Cậu chỉ nói một câu rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Sau khi Hạ Du Nguyên đánh răng rửa mặt và thu dọn xong, hai người cùng đặt đồ ăn rồi ăn trong khách sạn. Gần chạng vạng, hai người mới ra ngoài, đi tàu điện ngầm đến Thập Sát Hải để ngắm hoàng hôn.

Họ đến rất đúng lúc, khi đến cầu Ngân Đĩnh, mặt trời cam rực rỡ đang lặn sau những tán cây, Tây Sơn mờ mờ ảo ảo, ánh hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời, đỏ rực như say, phản chiếu trên mặt nước tạo thành những làn sóng vàng cuồn cuộn, những cây liễu bên sông cũng trở nên dịu dàng.

Cảnh vật lộng lẫy như vậy có thể sẽ khiến người ta có cảm giác muốn rơi lệ.

Mặt trời từ từ lặn xuống sau những ngọn núi xa, trời cũng dần tối. Khi ánh hoàng hôn cuối cùng thu lại, Hạ Du Nguyên nắm tay Lý Quỳ Nhất rời khỏi đám đông trên cầu, đi dạo bên bờ sông.

“Sao không chụp ảnh?” Hạ Du Nguyên hỏi cô, vừa rồi khi ở trên cầu, mọi người đều giơ điện thoại lên chụp ảnh.

“Mình muốn nhìn bằng mắt.” Cô hỏi lại: “Vậy cậu vì sao không chụp thế?”

“Mình cũng muốn nhìn bằng mắt, màu sắc đối với mình là một thứ rất say đắm lòng người.”

Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Mình chỉ muốn có trải nghiệm thật tốt.”

Đối với cô, việc ngắm hoàng hôn là một trải nghiệm rất tuyệt vời trong cuộc đời.

Khoảnh khắc này, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ… Thế giới này quả thật rất rộng lớn, nhưng những nơi cô thực sự có thể đặt chân đến lại rất rất nhỏ bé. Vậy thì, thế giới đối với cô chỉ là một công viên nhỏ mà thôi, cả đời này của cô chẳng qua chỉ đi qua đi lại trong khu vực nhỏ bé ấy, xem hoa nở ra sao, nước chảy thế nào, mặt trời mọc và lặn kiểu gì nữa. Đợi đến khi cô rời đi, cô không thể mang theo một cọng cỏ hay ngọn cây nào từ thế giới nhỏ bé này, nhưng những điều đẹp đẽ đó, là những điều cô từng có được trong khoảng thời gian ngắn ngủi sống tại nơi đây.

Vì vậy, cô chỉ cần trải nghiệm thật tốt là được.

Cái tôi của cô là một công viên nhỏ;

Thế giới của cô cũng là một công viên nhỏ.

Lý Quỳ Nhất cảm thấy rất thú vị, vậy nên cô chia sẻ quan điểm này với Hạ Du Nguyên, cuối cùng cô còn bổ sung thêm một câu: “Ý nghĩa của điều này là: ‘tôi chính là thế giới’.”

“Ừm.” Hạ Du Nguyên cúi đầu hôn lên mí mắt cô: “Cậu chính là thế giới”.

(Hết Phần Truyện Chính)