Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 94




Trù nghệ của ông Táo có thể nói là đăng phong tạo cực*, các khách quý phẩm một hớp rượu xong đều cảm thấy kinh diễm mười phần, lại nếm thử đồ ăn trên bàn, tất cả đều là khen không dứt miệng.

*: Ý nói đi lên đến đỉnh cao nhất.

Nghệ sĩ nam trong giới giải trí cũng phải quản lý dáng người, trừ bỏ Trâu Tiêu Dược đi lộ tuyến hài kịch có chút cho phép tự mình tung bay ra, yêu cầu đối với dáng người của ba người khác đều có vẻ nghiêm khắc. Nhất là hai vị Lưu Hạo Trạch với Khương Minh Vũ đây đều từng làm ảnh đế, thường xuyên lấy hình tượng con người rắn rỏi xuất hiện trên màn ảnh, sợ nhất chính là dáng người biến dạng, bình thường vẫn luôn kiểm soát chế độ ăn ít calo và nhiều protein.

Nhưng hôm nay đến giải trí Tiên Phàm rồi thì hai người họ triệt để cho phép bản thân tung bay, nhất là Khương Minh Vũ, lên cái là ăn nửa đĩa thịt kho tàu phối với cơm trước, xem như đỡ ghiền một phen, sau đó lại nếm thử các món khác thì cái này cũng ngon rồi cái kia cũng mỹ vị, mặc dù là một vài món ăn gia đình bình thường, nhưng qua tay ông Táo nấu nướng ra, đều có một loại cảm giác làm cho người ta kinh diễm.

Tiết Bảo Ninh ăn một chén cơm chiên của bà ngoại tràn đầy xong thì xem như tròn một giấc mộng nhiều năm, sau khi khôi phục tâm tình thì cũng gia nhập vào đội ngũ nhấm nháp mỹ thực, trong lúc nhấm nháp mỹ thực thì vô số lời ca ngợi cũng thao thao bất tuyệt mà tuôn ra cùng lúc. Nghe mà Lý Tiểu Tiểu dựng thẳng ngón cái, không hổ là MC nổi tiếng, từ ngữ này chính là nhiều!

Lúc này bốn người khách quý sớm đã quăng mấy từ như dáng người, quản lý ẩm thực lên chín tầng mây, thậm chí ngay cả tướng ăn cũng không quá bận tâm, cả người cả lòng đều đầu nhập vào mỹ thực thịnh yến, dù sao thì đồ ăn ngon như vầy thật rất khó gặp được, chờ ghi hình xong kỳ show này chẳng biết tới lúc nào mới có cơ hội ăn được đồ ăn ông Táo làm.

Đạo diễn, camera man cùng các nhân viên công tác của tổ chương trình ở kế bên vừa xem vừa nuốt nước miếng, show này của bọn họ chính là quay chụp đến nhà nghệ sĩ làm khách, ăn cơm càng là phân đoạn ắt không thể thiếu, nhưng làm cho bọn họ trông mà thèm thì hôm nay là lần đầu.

Ánh mắt của nhân viên công tác cứ thường nhòm về phía cái bàn mỹ thực ông Táo chuẩn bị cho bọn họ kia, ngay cả đạo diễn cũng có chút ngồi không yên, tâm tư đều sắp chả còn ở trên công việc.

Sau khi quay cũng đủ nhiều cảnh ăn cơm rồi, đạo diễn thật sự là không nhịn nổi, để cho các camera man cố định chắc camera, rồi nhanh chóng đến bàn bên cạnh ăn cơm, để chốc nữa quay cảnh tán gẫu cho tốt.

Ông táo đối xử bình đẳng với khách quý và tổ chương trình, nhân số của hai bàn đều xêm xêm nên đồ ăn được chuẩn bị cũng giống như đúc, nhưng lại đưa món chính* lên trước cho nhân viên công tác, miễn cho bọn họ ăn không đủ no.

*: Đây là từ chỉ chung các món như cơm, mì, bún phở, bánh, vân vân và mây mây ở bên đó, nó khác với cái định nghĩa món chính bên mình chút nhé, cái món chính bên mình ở bên đó còn được gọi là món nóng, món nguội là các món như rau trộn này nọ để khai vị.

Lúc các nhân viên công tác quay chụp hồi nãy đã nuốt nước miếng nửa ngày, lúc này rốt cuộc tới phiên chính mình ăn, cả đám đều không chút khách khí mà đứng dậy gắp đồ ăn đã sớm nhìn trúng vào chén mình, khẩn cấp mà cắn một miếng, lập tức phát ra cảm thán cùng ca ngợi từ linh hồn.

Đạo diễn thấy nhân viên công tác đều ăn đến ngon như vậy, miệng ngậm lấy một cây sườn dê đi điều chỉnh góc độ của một cái camera trong đó, nhắm camera ngay tổ chương trình, chuẩn bị dùng để làm ngoài lề.

Một bàn 30 món, tổ chương trình với mười mấy nhân viên công tác sinh sôi là ăn cho chậu khô bát sạch, ngay cả canh rau cũng chả còn, lúc đạo diễn lau miệng đứng dậy còn đánh cái ợ no nê thật to, cảm thấy sống hơn nửa đời người chưa từng thỏa mãn như vầy qua.

Ăn no uống đủ rồi, khó tránh khỏi sẽ liền cảm thấy uể oải, các khách quý về phòng ngủ một giấc trưa, sau khi dậy thì học trồng hoa với ông Thổ một lát, rồi lại vây quanh Tôn Thắng với Dương Thanh muốn học hai chiêu với hai người họ.

Tổ chương trình dứt khoát để bốn người họ chia làm hai tổ, Tôn Thắng với Dương Thanh mỗi anh dạy hai người, hai giờ sau định thắng thua. Bởi vì Lưu Hạo Trạch với Khương Minh Vũ đều là hình tượng con người rắn rỏi, cũng đều nhận phim đánh võ, nên biết chút trụ cột quyền cước, hai người họ phải chia làm hai tổ mới có vẻ công bằng.

Trải qua tuyệt chiêu truyền thống là rút thăm của công ty giải trí Tiên Phàm, Lưu Hạo Trạch với nhất ca hài kịch Trâu Tiêu Dược đến chiến đội của Tôn Thắng; Khương Minh Vũ với Tiết Bảo Ninh thì do Dương Thanh Nguyên dạy.

Tôn Thắng tươi cười như ánh mặt trời, tính cách sang sảng, tính cách thích chơi đùa; Trâu Tiêu Dược là diễn viên hài, nói mấy câu liền mang một cái ngạnh; Lưu Hạo Trạch mới tuổi hơn 30, mê chơi đùa, ba vị này gom lại cùng nhau tính cách hợp nhau, không được một hồi đã hi hi ha ha kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.

Một tổ khác là đội của Dương Thanh Nguyên, Dương Thanh Nguyên mày kiếm mắt sáng, diện mạo hiên ngang, tuy thoạt nhìn không quá yêu nói đùa, nhưng mà dạy công phu cái là 1 chiêu 1 thức nghiêm túc mười phần. Hai người Khương Minh Vũ với Tiết Bảo Ninh là thật muốn học, tuy chút trụ cột kia của bọn họ coi như bằng không trong mắt Dương Thanh Nguyên, nhưng mà anh vẫn là rất có kiên nhẫn, đem một vài chiêu thức đơn giản dễ hiểu lại thực dụng nhất nhất truyền thụ.

Hai tiếng rất nhanh liền trôi qua, nhân mã hai tổ lại về lại trong sân, Tiết Bảo Ninh đối chiến Trâu Tiêu Dược kéo màn che luận võ ra, ảnh đế Lưu Hạo Trạch với Khương Minh Vũ quyết đấu cuối cùng.

Gần nhất Trâu Tiêu Dược mập ra, với vừa nãy tâm tư lại ở trên tán gẫu, căn bản là chẳng học được mấy chiêu thức, qua lại bảy tám hồi trong tay Tiết Bảo Ninh liền bại trận.

Trâu Tiêu Dược thua cũng không ảo não, cười hi hi ha ha với Tôn Thắng, lại tiến đến cùng nhau, cực kỳ thích thú mà chuẩn bị xem trận đấu của Lưu Hạo Trạch với Khương Minh Vũ.

Tố chất thân thể của Khương Minh Vũ với Lưu Hạo Trạch không khác lắm, Lưu Hạo Trạch thậm chí càng trẻ hơn mấy tuổi, thân thủ của hai người cũng tương đương, cơ mà thầy của hai người lại khác nhau, công phu của Tôn Thắng tốt nhưng mà kiên nhẫn không đủ, tuy cũng dạy hai tiếng, nhưng mà cũng không khắc nghiệt với chiêu thức động thủ, không sai quá là xong.

Mà tính cách của Dương Thanh Nguyên nghiêm cẩn, làm chuyện gì cũng nghiêm túc, thứ dạy cho Khương Minh Vũ trên cơ bản đều là căn cứ tình hình của anh ấy mà tùy theo tài năng tới đâu để dạy, cho nên hiệu quả dạy dỗ rất tốt.

Hai người họ đánh nhau thiệt sự ra rất náo nhiệt, nhưng mà sau khi qua khoảng 10 phút thì Lưu Hạo Trạch rõ ràng có chút không chịu nổi, rất nhanh liền lộ ra sơ hở. Khương Minh Vũ bắt lấy cơ hội, trực tiếp ép Lưu Hạo Trạch vào góc tường, cuối cùng dùng một chiêu khóa cổ họng lấy được thắng lợi cuối cùng.

Hiện trường vang lên một tràng pháo tay, Lý Tiểu Tiểu cười nói: “Có nên cho đội thắng một vài phần thưởng không nè.”

“Phần thưởng này tôi bỏ ra.” Huyền Phinh hào phóng nói, tùy tay lấy một miếng dương chi bạch ngọc khắc đồ án huyền điểu trong túi ra rồi phân biệt đưa cho Khương Minh Vũ với Tiết Bảo Ninh: “Đây là phần thưởng của công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi.”

Khương Minh Vũ với Tiết Bảo Ninh nhận lấy dương chi bạch ngọc xong thì phát hiện ngọc này mười phần ôn nhuận sáng bóng, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, lập tức từ chối: “Cái này cũng quá quý trọng, trò chơi mà thôi, không cần quà sang quý như vậy.”

Huyền Phinh cười sang sảng nói: “Thật sự ra cũng không đắt bao nhiêu, ngọc này tôi có nhiều, công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi mỗi người có một cái.”

Các nghệ sĩ cùng nhân viên của công ty giải trí Tiên Phàm nghe câu đó xong, đồng loạt lấy dương chi bạch ngọc cùng loại từ trong quần áo ra, từ tính chất của ngọc đến đồ án điêu khắc, thoạt nhìn giống như đúc với cái đưa Khương Minh Vũ, Tiết Bảo Ninh.

Hai cái người lấy được giải nghi hoặc mà sờ sờ đầu, chả nhẽ là nhìn lầm, cái chỉ là mặt dây chuyền ngọc được sản xuất hàng loạt, chẳng phải gì mà ngọc thạch quý giá?

“Thật không đắt sao?” Khương Minh Vũ cũng có chút mò không ra, chỉ có thể cứ mãi cường điệu: “Quà quá đắt tiền bọn tôi thật không nhận được.”

“Không đắt không đắt.” Huyền Phinh tùy tiện nói: “Cái thứ đồ chơi này tôi có một thùng đó.”

Lý Tiểu Tiểu yên lặng liếc mắt nhìn Huyền Phinh một cái, đâu chỉ một thùng chứ, mấy chị đều là thổ hào có quặng!

Huyền Phinh kiên trì muốn đưa, Khương Minh Vũ với Tiết Bảo Ninh khách sáo một phen liền nhận, vì tỏ vẻ mình thích quà, còn trực tiếp đeo trên cổ.

Tiết Bảo Ninh cách quần áo sờ sờ bạch ngọc huyền điểu, cười hì hì nói: “Cảm giác còn rất ấm áp.”

Huyền Phinh lại lấy một cái bình thủy tinh nhỏ tinh xảo từ trong túi ra ném cho Dương Thanh Nguyên: “Đây là quà tặng cho cậu.”

Dương Thanh Nguyên thuận tay nhận lấy, cầm vào tay nhìn một cái, thì ra là một gốc tiên thảo thượng cổ hiếm có mười phần, loại tiên thảo này dù cho là đối với thần tiên thì cũng có tác dụng rất lớn, Huyền Phinh quả nhiên là đệ nhất đại thổ hào của Thiên Giới, Nhân Gian nha.

Thắng có thưởng, Tôn Thắng khó được mà thận trọng một lần, sợ hai người khách quý mình mang không được thoải mái, xoay người đi vào phòng bếp cầm một cái giỏ trúc xinh đẹp ra, trên đó còn đắp một miếng vải lót chưng bánh bao.

Lưu Hạo Trạch xáp lại đây giơ vải lót lên nhìn thoáng qua bên trong, trống trơn gì cũng không có: “Cái giỏ này dùng thế nào vậy?”

“Tôi làm ảo thuật cho các anh nhé!” Tôn Thắng phủ vải trắng trên cái giỏ, giơ cái giỏ lên dạo trước mặt hai người họ một vòng, rồi lấy tay chỉ lên trên vải trắng một cái, nhẹ nhàng mà thổi một hơi: “Biến!”

Trâu Tiêu Dược tiến lên đằng trước dùng sức mở to hai mắt mà xem, nghe thấy chữ “biến” xong thì lập tức hỏi: “Biến ra cái gì vậy.”

Tôn Thắng tùy tay xốc vải trắng lên, chỉ thấy trong giỏ đựng hai quả đào mật siêu bự y như dưa hấu nhỏ, quả đào còn được rửa sạch mang theo bọt nước trên đó.

Lý Tiểu Tiểu yên lặng liếc mắt nhìn Tôn Thắng một cái, ảo thuật không hiếm lạ, hiếm lạ chính là nương theo ảo thuật mà làm pháp thuật, mấu chốt là người khác còn cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Ối cha, Tôn Thắng cậu được nha, thế mà còn có thể làm ảo thuật, quả thực là mười hạng toàn năng nha!” Lưu Hạo Trạch ngồi xổm xuống nhìn nhìn cái đáy giỏ: “Có phải cái giỏ này có cơ quan gì đó không hở?”

“Hề hề, ảo thuật mà nói ra liền không có ý nghĩa.” Tôn Thắng đưa giỏ tới trước mặt hai người họ: “Hai quả đào này là phần thưởng của hai anh, nhanh ăn đi.”

Hai người họ không khách khí mà ôm quả đào ra, cố ý đưa tới trước ống kính triển lãm một chút: “Đây là giống mới nhỉ? Tôi còn chưa từng ăn quả đào nào lớn như vầy đâu, không biết có ngọt không?”

“Có ngọt không thì anh nếm thử liền biết.” Lý Tiểu Tiểu cười ha hả mà nói: “Đào này là đặc sản của quê Tôn Thắng, chỗ khác anh không ăn được đâu.”

Hai người họ ép buộc nửa ngày nên cũng có hơi khát, liền không chút khách khí mà cắn một miếng, lúc lớp vỏ đào mỏng manh đụng tới hàm răng liền bị mở bung ra, chảy ra nước đào ngọt ngào mọng nước và thịt đào non mềm ngon miệng.

Lưu Hạo Trạch cả nước lẫn thịt cắn xuống một miếng to, trên mặt lộ ra biểu cảm tán thưởng: “Quả đào này thiệt là quá ngon, tôi chưa từng ăn qua đào nào ngon như vầy.”

Trâu Tiêu Dược cũng phụ họa gật đầu: “Hương vị đúng thật rất tuyệt, tôi cảm thấy bàn đào trên trời cũng không gì hơn cái này.”

Quả đào hơn một cân nên hai người vốn đều cho rằng mình sẽ không ăn hết, kết quả chưa được 2 phút đã tiêu diệt sạch sẽ quả đào to bự. Trâu Tiêu Dược đánh cái ợ no nê mỹ mãn, rửa tay với miệng xong thì tò mò mà hỏi Tôn Thắng: “Hoa quả quê cậu trồng cũng quá ngon đi, nhất định là địa phương tốt phong cảnh hợp lòng người nhỉ?”

“Còn được đi.” Tôn Thắng vừa cắn đào vừa hàm hàm hồ hồ nói: “Đẹp thì thật rất đẹp, chỉ là hơi quá hẻo lánh, rất ít có ai có thể tới bên đó.”

Trâu Tiêu Dược vừa nghe thì có chút lo lắng thay Tôn Thắng: “Chỗ lệch như vậy, hoa quả gieo trồng có thể vận chuyển ra sao? Sản lượng tiêu thụ tốt chứ?”

Tôn Thắng đặc biệt thật thành mà nói: “Hoa quả sản xuất ra bọn tôi đều tự mình ăn, trước nay chưa từng bán.”

Trâu Tiêu Dược có chút không hiểu mà hỏi: “Trồng hoa quả đều tự mình ăn không bán, vậy thì kiếm tiền thế nào? Trước lúc cậu tới công ty giải trí Tiên Phàm là làm cái gì?”

Tôn Thắng nghiêm túc suy tư nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một cái đáp án không ngã ngựa: “Tôi chính là người lãnh đạo đi trồng trái cây.”

Trâu Tiêu Dược: “???”

Lý Tiểu Tiểu nhìn camera chung quanh, yên lặng mà đưa tay che kín mặt, hot search, tuần sau chúng ta gặp!

****

Giữa trưa ăn nhiều, đến tối đều không quá đói, ông Táo cũng không có nấu quá nhiều món, trực tiếp đốt lửa trại trong sân, mọi người vừa nướng dê nguyên con vừa tán gẫu ca hát, không khí thoải mái lại sung sướng.

Chơi đùa mãi đến hơn 11 giờ đêm, lửa trại dập tắt, lúc này các khách quý và tổ chương trình mới phát hiện đèn lồng treo trong toàn bộ tòa nhà chẳng biết đã châm lúc nào, soi chiếu sáng trưng cả tòa nhà, hoàn toàn không có âm trầm đáng sợ của cổ trạch.

Bốn người khách quý trở lại phòng mình rửa mặt, nhân viên công tác của tổ chương trình thì lại trở về khách sạn phụ cận, chuẩn bị sáng mai lại qua quay chụp.

Các khách quý vốn tưởng rằng lần đầu ngủ loại giường cổ này sẽ không quá quen, kết quả không ngờ tới sau khi thả màn che rồi thì rất nhanh liền vào giấc mộng, cả tối ngủ cho thơm thơm ngọt ngọt đến ngay cả mộng cũng chả có một cái, chờ tới sáng hôm sau lúc tự nhiên tỉnh dậy thì cảm thấy toàn thân đều được thả lỏng.

Các khách quý duỗi cái eo lười đi rửa mặt xong rồi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn nhau một cái thì phát hiện ai cũng đều thần thái sáng láng, ngay cả Tiết Bảo Ninh quen bị mất ngủ cũng là một bộ dáng tinh thần phơi phới.

“Ấy, các cậu còn đừng nói, cổ nhân ngủ cái loại giường khung như này thật là có đạo lý khoa học, ngủ chính là kiên định.” Tiết Bảo Ninh vừa nhìn nói vừa nhìn nhìn đồng hồ: “Tôi đều đã rất nhiều năm không ngủ quá 6 tiếng rồi, lần này vừa ngủ chính là hơn 8 tiếng, thiệt quá đã ghiền.”

“Em cũng ngủ rất ngon.” Khương Minh Vũ phụ họa nói: “Em là cái kiểu người rất dễ nằm mơ kia, có đôi khi ngủ một giấc còn mệt hơn cả đi đánh giặc, tối hôm qua em thật là cái gì cũng không mơ thấy, chỉ thật sự ngủ một giấc.”

Trâu Tiêu Dược cười nói: “Chiếu theo các cậu nói thì công ty giải trí Tiên Phàm còn có công hiệu trị mất ngủ, chờ lúc nào đó tôi mất ngủ nhất định phải tới tá túc mấy đêm.”

Bốn vị khách quý nói chuyện đi tới đằng trước, ông Táo đã chuẩn bị xong xuôi bữa sáng phong phú, khách quý với tổ chương trình ăn điểm tâm xong thì lưu luyến cáo biệt công ty giải trí Tiên Phàm, show kỳ này cũng đã quay chụp xong.

Ghi hình show xong rồi, xe của tổ chương trình đã chờ ở ngoài cửa, hai ông bác chuẩn bị một vò rượu, một hộp lá trà cho mỗi người, mặt khác còn có một hộp điểm tâm với các loại khẩu vị xem như quà chia tay.

Mắt thấy các khách quý đều chất đồ lên xe rồi, Hao Thiên Khuyển nóng nảy, duỗi vuốt ra ôm lấy đùi Khương Minh Vũ không cho anh ấy đi.

Khương Minh Vũ còn rất cảm động, nước mắt lưng tròng nhìn Hao Thiên Khuyển: “Mày là luyến tiếc tao sao?”

“Anh nghĩ nhiều quá.” Lý Tiểu Tiểu vô tình đâm thủng ảo tưởng của Khương Minh Vũ: “Hao Thiên Khuyển là muốn biết cái bộ phim cần nó tham gia diễn rốt cuộc là quay lúc nào?”

Khương Minh Vũ nhân cơ hội sờ soạng đầu Hao Thiên Khuyển: “Mười ngày sau tôi vào đoàn họp kịch bản, đến lúc đó dẫn Hao Thiên Khuyển qua đó cho đạo diễn xem xem.”

Hao Thiên Khuyển được đến câu trả lời vừa lòng xong thì thả vuốt ra xoay người bước đi, Khương Minh Vũ tức đến trợn tròn mắt: “Hao Thiên Khuyển, mày lãnh khốc mày vô tình mày chưa qua sông đã muốn đoạn cầu!”

Hao Thiên Khuyển lắc lắc cái đuôi, lưu lại một bóng lưng kiêu ngạo cho Khương Minh Vũ.

Bảy ngày sau, 《Tôi đến nhà nghệ sĩ làm khách》——  số đặc biệt về công ty giải trí Tiên Phàm chiếu ra, rating của show thẳng tắp bay lên điểm cao nhất từ khi phát sóng tới nay. Sau khi chương trình kết thúc được nửa tiếng, công ty giải trí Tiên Phàm chiếm lấy bảng hot search của weibo và các nền tảng video ngắn.

Lý Tiểu Tiểu nhìn một chuỗi tên quen mắt trên top 10 hot search, yên lặng ấn cho mình 1 like: Tôi đã nói là đám người này lại được lên hot search mà!