Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 91




Hao Thiên Khuyển sải bước chân dài thẳng tắp ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đường ở phía trước, Khương Minh Vũ một tay kéo valy của Trần Đại Hà tay kia thì đỡ Trần Đại Hà.

Trạng thái của Trần Đại Hà lúc này hoàn toàn khác một trời một vực với lúc té xỉu ở phim trường năm trước, khi đó thân thể ông suy yếu, hằng ngày đều dựa vào ngậm sâm mới có chút tinh thần; mà ông hiện tại lại mặt mày hồng hào, trung khí mười phần, thanh âm to rõ, đi đường sải bước, ngay cả mái tóc cơ hồ trắng sạch trước kia cũng có hơn phân nửa biến đen, thoạt nhìn trẻ tới hai ba chục tuổi.

“Thầy Trần, khí sắc này của thầy thật tốt quá!” Khương Minh Vũ cảm thán nói: “Nhoáng cái đã năm sáu năm không gặp thầy, lần trước gặp thầy vẫn là trao giải cho em ở liên hoan phim Hoa Ngữ. Trạng thái của thầy xem ra tốt hơn khi đó rất nhiều, sống thêm năm sáu mươi năm không thành vấn đề.”

“Thân thể tôi tốt như vậy là may nhờ vào công ty giải trí Tiên Phàm đó.” Trần Đại Hà nhắc tới chuyện này thì cảm khái mười phần: “Năm trước tôi thật là ở nhà buồn, muốn làm 1 nhân vật khách mời, kết quả ngây người ở phim trường không được mấy tiếng đã té xỉu, may mà đứa nhỏ Thân Văn Duệ kia thật thành, lập tức đem nhân sâm dại mà nó mang làm tôi trở lại bình thường, lại mang tôi về công ty ở lại. Cậu không biết, công ty Tiên Phàm thật tốt nha, ở đó tôi mới biết cái gì gọi là cuộc sống cái gì gọi là thả lỏng, tri thức của lão Thổ lão Táo đặc biệt uyên bác, còn có thể kể chuyện thần thoại, ở với bọn họ thì tâm tình kia phải nói là thoải mái. Tôi ở bên kia nửa năm xong thân thể cái tật xấu gì cũng không có, qua Tết đi kiểm tra sức khỏe thì thân thể còn mạnh hơn so với người trẻ tuổi.”

Hai người nói chuyện rồi liền vào tiểu viện, Lưu Hạo Trạch nhìn thấy Trần Đại Hà thì lập tức đứng dậy, kinh hỉ gọi thầy. Trần Đại Hà ngay cả nhìn cũng chưa nhìn anh ta, trực tiếp lướt qua Lưu Hạo Trạch mà nhào về phía hai ông cụ là ông Thổ với ông Táo, cho mỗi người một cái ôm thật to.

Lưu Hạo Trạch ở bên cảm thán thẳng thừng: “Lúc thầy tôi về nhà nhìn thấy sư nương tôi cũng chưa kích động như vậy.”

“Thằng ranh cậu đừng có châm ngòi ly gián!” Trần Đại Hà cười mắng một câu, tiếp theo thì sang một bên rửa tay, ngồi xuống giữa ông Thổ với ông Táo.

Thân Văn Duệ lấy cái tách mới rót trà vào thay Trần Đại Hà, Trần Đại Hà gấp gáp uống một ngụm, thỏa mãn mà than thở nói: “Tôi ở nhà nhớ nhất chính là trà của lão Thổ với rượu của lão Táo.”

Thả tách trà, Trần Đại Hà liếc mắt một cái liền thấy Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên đối diện, lập tức sáng mắt lên, dựng thẳng ngón cái lên về phía Lý Tiểu Tiểu: “Nghệ sĩ em mới ký kết à? Bộ dạng tốt trước sau như một nha!”

Lý Tiểu Tiểu chột dạ mà cười gượng nói: “Cái đó, là bảo vệ công ty em mới ký.”

Lưu Hạo Trạch lập tức hỏi: “Thầy gần nhất không xem tin tức sao? Hai người bọn họ một người tên Dương Thanh Nguyên một người tên Tôn Thắng, vào mấy hôm trước cứu năm cô gái rớt xuống nước, đặc biệt anh dũng.”

“Ồ ồ ồ ồ, lúc nấu cơm nghe trong thời sự nhắc qua một câu, thì ra là các cậu nha!” Trần Đại Hà kính nể giơ ngón cái lên: “Thật là anh hùng xuất thiếu niên nha, ánh mắt cô chủ nhỏ tốt, có thể mời tới nhiều nhân viên ưu tú như vậy!”

Lý Tiểu Tiểu chột dạ cười cười, lại nói tiếp mấy người có thể không tin, nhân viên tốt như vầy cũng hổng phải cô mời, đây là trên trời phát.

****

Kỳ chương trình “Đến nhà nghệ sĩ làm khách” này chọn công ty giải trí Tiên Phàm là vì Dương Thanh Nguyên với Tôn thắng, vừa mới bắt đầu không vô thẳng chủ đề là vì sinh động bầu không khí trước, để sau khi quen thuộc với nhau hơn chút rồi tán gẫu thì sẽ có vẻ càng thêm tự nhiên một chút. Giờ nếu đề tài đã chuyển tới trên người Dương Thanh Nguyên và Tôn Thắng, các khách quý tự nhiên theo đó mà liền chuyển đề tài qua.

Trâu Tiêu Dược vừa bóc hạt dưa vừa ngắm Dương Thanh Nguyên bưng trà phẩm kỹ như quý công tử: “Có thể nói một chút về tình huống phát sinh ở hiện trường ngày đó với bọn tôi không?”

Tính tình Dương Thanh Nguyên lãnh đạm, nói chuyện cũng là lãnh lãnh đạm đạm: “Cũng không có gì hay mà nói, chính là hôm đó hai người Huyền tỷ với Hồ Linh Lung đi tham gia ghi hình gameshow, hiện trường quá nhiều người, lại đúng lúc gặp phải phát sinh chen lấn, liền có mấy cô gái rớt xuống.”

Tôn Thắng tiếp lời nói: “Mấy cô ấy đều là fan của công ty giải trí Tiên Phàm, lại là vì Huyền tỷ và Hồ Linh Lung mà đến, bọn tôi chắc chắn không thể để các cô ấy vì thế mà chết rồi gánh xuống nhân quả, tất nhiên là phải cứu các cô ấy.”

Tiết Bảo Ninh hỏi: “Tôi xem trên thời sự nói chỗ các cô ấy rơi xuống nước là cầu lớn Thanh Giang, hôm phát sinh ngoài ý muốn đó tuy thời tiết khá tốt, nước sông cũng không tính chảy xiết, nhưng mọi người đều biết, cầu lớn Thanh Giang vắt ngang hai bờ sông Thanh Giang, vị trí rơi xuống nước vừa đúng là giữa Thanh Giang, nước sông sâu ít nhất cỡ chừng 10m, lúc các cậu thả người nhảy xuống có do dự và sợ hãi không.”

“Mới là con sông hơn 10m, có gì mà sợ.” Tôn Thắng xua xua tay: “Đừng có nói một con sông thôi, dù cho ở Đông Hải cũng không có gì đáng sợ. Thật ra kỹ năng bơi của tôi cũng không tính đặc biệt tốt, bảo tôi vào trong nước vòng một vòng tìm thứ gì cứu ai đó không nói chơi, nếu mà động thủ so chiêu ở trong nước thì tôi hơi kém chút.”

Trà trong miệng Khương Minh Vũ thiếu chút phun ra, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Tôn Thắng: “Vì sao phải so chiêu trong nước vậy? Trên lục địa không đủ để cậu phát huy sao?”

Tôn Thắng thuận miệng đáp: “Cái đó đổ lại là không phải, chủ yếu là có yêu……”

“Người tập võ bọn tôi không chỉ phải luyện tập công phu trên đất bằng, công phu trên nước cũng phải luyện, Tôn Thắng là nói cậu ấy luyện không tốt ở phương diện này, so chiêu trên nước liền dễ dàng chịu thiệt.”

Dương Thanh Nguyên bưng trà nghiêm mặt không chút biểu cảm mà nói hươu nói vượn, thành công tròn lời Tôn Thắng xém nữa nói lỡ ra trở về.

Tôn Thắng nhận thấy được bản thân xém nữa nói lỡ miệng, cười hề hề: “Thật ra cũng không xem là công phu lợi hại cỡ nào, chỉ là chơi đùa mà thôi. Dương Thanh Nguyên mạnh hơn tôi chút, ảnh sinh ra ở bờ nước, từ lúc chưa biết đi đã liền biết bơi, ở trong nước linh hoạt hơn tôi.”

“Thật ra thì từ trong video cứu người là có thể nhìn ra hai cậu rất lợi hại.” Tiết Bảo Ninh lấy di động mình ra tìm video cứu người nói: “Lúc đó tôi đặc biệt chú ý tới cảnh này, Dương Thanh Nguyên cõng lấy 3 cô gái đứng trong nước sông, đứng đầy đủ 3 phút.”

Trần Đại Hà kinh ngạc mà nhìn Dương Thanh Nguyên: “Cậu trẻ nhìn không quá thô tráng thế mà lại có lực như vậy.”

“Thầy, trọng điểm của thầy sai rồi.” Lưu Hạo Trạch sửa đúng nói: “Trọng điểm không phải ở cậu ấy có lực, mà trọng điểm ở cậu ấy gánh lấy 3 người mà còn có thể đứng vững vàng trong nước. Phải biết rằng nước sông kia ít nhất là sâu hơn 10m, nhưng trong video cậu ấy chỉ có nửa người ở dưới nước, nửa người còn lại vẫn luôn ở trên mặt nước.”

“Woa!” Trần Đại Hà lại woa một tiếng, đôi mắt nhìn Dương Thanh Nguyên ứa ra ánh sáng: “Đây là khinh công thủy thượng phiêu đi!”

Mày Dương Thanh Nguyên lại có ý muốn nhíu lại, Lý Tiểu Tiểu vừa thấy đã hiểu, lúc Nhị Lang Thần ở trên trời phỏng chừng không yêu xem TV, không biết khinh công thủy thượng phiêu là cái đồ chơi gì.

Hai người Tôn Thắng và Dương Thanh Nguyên liếc mắt nhìn nhau một cái, hàm hàm hồ hồ gật gật đầu: “Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm.”

Khương Minh Vũ tiếc nuối lắc lắc đầu, “Tiếc là chỗ này không có hồ, bằng không có thể thưởng thức khinh công thủy thượng phiêu gần gũi một chút.”

Hao Thiên Khuyển thành thành thật thật ngồi trên vị trí nửa ngày nghe câu đó xong thì bỗng nhảy xuống khỏi ghế dựa, một lát sau không biết kéo được một cái chậu gỗ dài hơn 2m rộng hơn nửa mét ở đâu ra vào, trực tiếp đẩy chậu gỗ vào dưới vòi nước ở trong sân, tiếp đó dùng vuốt mở vòi nước bắt đầu ào ào xả nước.

Chúng khách quý nhìn hành động của Hao Thiên Khuyển đều có chút buồn bực, vẫn là Khương Minh Vũ trong nhà có nuôi chó bỗng get được tư duy của Hao Thiên Khuyển: “Nó sẽ không phải là muốn để Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng biểu diễn khinh công thủy thượng phiêu trong chậu gỗ chứ?”

Hao Thiên Khuyển ném một cái ánh mắt ghét bỏ đi qua, cái thứ đồ chơi đơn giản như vậy mà còn cần phiền toái hai vị kia, tôi một con chó liền biểu diễn cho anh!

***

Chậu gỗ tuy lớn, nhưng mà dòng nước của vòi nước cũng thật đủ, chẳng bao lâu đã liền chứa tràn đầy một chậu nước. Hao Thiên Khuyển duỗi móng vuốt ra đóng vòi nước lại, quay đầu lại nhìn nhìn camera, suy tư một lát rồi đi đến cạnh chậu gỗ, đứng sau chậu gỗ dùng đỉnh đầu nhe răng trợn mắt mười phần nỗ lực mà từng chút một ủi chậu gỗ từ dưới vòi nước sang bên cạnh.

Lý Tiểu Tiểu không biết nên nhả rãnh hay nên cười, không nghĩ tới Hao Thiên Khuyển chẳng những thích cướp ống kính còn rất thích diễn kịch, rõ ràng là chuyện chỉ một trảo nhẹ nhàng là có thể đẩy chậu gỗ ra, nhưng vì để có vẻ phù hợp lẽ thường một chút, thế mà còn bắt đầu diễn. Nhìn bộ biểu cảm mặt mũi nhăn nhó cho vặn vẹo của Hao Thiên Khuyển, Lý Tiểu Tiểu nhanh chóng nâng tách trà lên che lại, sợ chính mình cười tràng trước mặt mọi người.

Tiến Bảo ngồi kế bên chống cằm chậc chậc hai tiếng, tiến đến bên tai Lý Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy cũng có thể nhận phim cho Hao Thiên Khuyển, cô xem nó như vậy đi, phỏng chừng là dùng 0.1 phần sức đi ủi chậu, 9.9 phần sức lực đều tiêu tốn trên khống chế biểu cảm trên mặt.”

Lý Tiểu Tiểu nghẹn cười gật gật đầu, trộm nhìn phản ứng của nhân viên tại hiện trường một chút, công ty giải trí Tiên Phàm đều lộ ra một bộ biểu tình ăn dưa, vui tươi hơn hớn mà nhìn Hao Thiên Khuyển biểu diễn. Mà tổ chương trình với các khách quý thì lại nhìn mà có chút há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nên làm cái phản ứng gì, Khương Minh Vũ thậm chí còn đứng dậy muốn đi đẩy chậu gỗ giùm Hao Thiên Khuyển.

Hao Thiên Khuyển nào có thể để người khác cướp ống kính á, “Nhất cổ tác khí*” mà xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy chậu gỗ xuống dưới, sau đó lắc lắc đầu, khôi phục biểu cảm “nhăn nhúm” lại nguyên trạng.

*: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái. Ý nói dốc hết sức làm luôn một lần.

Giơ chân nhảy lên trên chậu gỗ to cao gần nửa mét, Hao Thiên Khuyển “Gâu” một tiếng về phía mọi người, đôi mắt nhỏ thế mà lại còn có chút chờ mong. Loại vẻ mặt với động tác này, dù cho là không cần giải thích, các khách quý đều biết Hao Thiên Khuyển muốn làm gì.

Nó muốn show khinh công thủy thượng phiêu!

Khương Minh Vũ có chút buồn cười mà nói: “Dục vọng thể hiện của Hao Thiên Khuyển còn rất mạnh, chờ quay đầu lại đi đóng phim với tôi đi.”

Hao Thiên Khuyển vừa nghe thì lập tức nâng đầu lên cao cao, đôi mắt nhìn Khương Minh Vũ đều lòe sáng, vừa thấy liền biết là mười phần tâm động.

Dương Thanh Nguyên nhìn bộ dáng Hao Thiên Khuyển đuôi đều lắc lư lên, ho nhẹ một tiếng, Hao Thiên Khuyển lập tức thu hồi ánh mắt đối diện Khương Minh Vũ, biến trở về bộ dáng cao ngạo lại mặt than.

Mấy người khách quý nhìn thấy bộ dáng Hao Thiên Khuyển thì xém chút cười rớt nước mắt, Lưu Hạo Trạch càng là duỗi tay làm một động tác mời: “Hao Thiên Khuyển, bắt đầu màn biểu diễn của mày đi!”

Hao Thiên Khuyển ngẩng đầu ưỡn ngực mà rảo bước vào trong nước, bốn cái chân dài phi nhanh mà chuyển trong nước một hồi, bốn cái vuốt chợt chạm rồi qua trên mặt nước, cơ hồ là 1 giây liền đứng bên kia chậu gỗ.

Bởi vì chậu gỗ chỉ dài có 2m, chân Hao Thiên Khuyển lại vừa mảnh vừa dài, sau khi tốc độ nhanh lên thì các khách quý cơ hồ là không thấy rõ được nó bơi hay đứng, còn tưởng rằng là trực tiếp nhảy từ đầu chậu gỗ bên này sang một chỗ khác.

Có điều đối với 1 con chó mà nói, biểu hiện của Hao Thiên Khuyển đã phi thường tốt, Tiết Bảo Ninh còn khen một câu thật to: “Nếu mà lúc trước khi tôi đi học có thể nhảy xa như vậy, thì thể dục cũng không đến nỗi không đạt tiêu chuẩn.”

Hao Thiên Khuyển quay đầu nhìn nhìn chậu gỗ, trong ánh mắt toát ra một tia biểu cảm tiếc nuối, chậu gỗ này cũng quá nhỏ, hoàn toàn không đủ để nó phát huy nha, khinh công thủy thượng phiêu của nó hoàn toàn không phô bày ra được!

Vì thế nên Hao Thiên Khuyển xoay người lại tiếp tục xông vào trong nước, từ bên này sang bên kia, rồi từ bên kia sang bên này, rồi lại xoay người tiếp tục……

Khương Minh Vũ dùng tay nâng cằm, lộ ra biểu cảm như suy tư gì đó: “Sao một màn này có hơi quen mắt nhể?”

Lưu Hạo Trạch thuận miệng nói: “Có phải có hơi giống bộ dáng chó ngốc nhà cậu xông vào khi bơi lội không.”

Nghe được hai chữ chó ngốc, Hao Thiên Khuyển mới bay được một nửa thì lòng bàn chân chợt dừng lại, vừa định quay đầu lại cho Lưu Hạo Trạch một cái ánh mắt phẫn nộ, liền cảm giác dưới lòng bàn chân trống không, tiếp đó toàn bộ chó đều rớt vào trong chậu.

Khương Minh Vũ vỗ tay cười ha hả lên: “Đúng đúng đúng, đặc biệt là cái bộ dáng rớt vào trong nước này, giống như đúc với chó nhà tôi vậy!”