Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 41




Sắc mặt Lưu Hạo khó coi mười phần, ông cầm di động nhìn diễn viên trong phim trường, ra hiệu nghỉ ngơi, một mình ra khỏi phim trường.

Nhìn bóng lưng đạo diễn biến mất trong tầm mắt, phim trường lập tức nổ tung nồi, không chỉ có nhân viên công tác bắt đầu tụ tập nhỏ giọng thảo luận với nhau, trong mắt mấy diễn viên quan trọng cũng đều lộ ra bàng hoàng.

Diễn viên diễn Xi Vưu với Viêm Đế đều là người mới, đây là bộ phim đầu tiên bọn họ nhận được, tuy rằng quá trình quay chụp mười phần gian nan, nhưng mà vừa nghĩ đến hai tháng nỗ lực của mình phải bị lãng phí, hai anh chàng to đầu khó chịu đến muốn khóc.

Trần Vũ đóng vai Hoàng Đế đã đóng vai phụ mấy năm rồi, lần này diễn Hoàng Đế của 《 Cuộc chiến thượng cổ 》 cũng là hy vọng có thể mượn phim này trở mình, cho nên dù cho Huyền Phinh huấn luyện khổ cực cỡ nào, anh ta đều cắn răng gánh xuống, thậm chí vì một động tác mà có thể làm mười mấy lần, thậm chí mấy chục lần, nhưng không nghĩ tới ảo tưởng lại tan biến nhanh như vậy.

Hai người Lý Mặc diễn Xi Vưu với Tống Mạnh Bác diễn Viêm Đế bay qua như du hồn, bất lực hỏi Trần Vũ: “Trần ca, anh có kinh nghiệm đi diễn nhiều năm như thế, bộ điện ảnh này của chúng ta còn có thể tiếp tục quay sao?”

“Rất khó.” Trần Vũ xót xa lắc lắc đầu: “Lúc vào đoàn anh liền biết rồi, tài chính của đoàn phim rất là eo hẹp, tiền đầu tư hiện tại đạo diễn đều hận không thể bẻ một phân tiền thành hai nửa mà xài, ngay cả tiền hiệu ứng đặc biệt hậu kỳ này cũng còn chưa có tin tức đâu. Giai đoạn trước khi đạo diễn kéo đầu tư đã gặp phải không ít khúc chiết, tìm quan hệ một vòng chỉ có Phi Đằng Ảnh Nghiệp nguyện ý đầu tư, những người đầu tư tiền khác đều là cá nhân, linh tinh lẻ tẻ cộng lại mà tài chính cũng chỉ mới gom góp được 100 triệu. Chỉ đạo võ thuật trước đó của đoàn chúng ta vì lý niệm không hợp với Lưu đạo* mà tức giận rời đoàn, còn mang đi 10 triệu.”

*: viết tắt cho đạo diễn Lưu.

Trần Vũ càng nói càng cảm thấy chua xót: “Hiện tại, trừ phi có đầu tư đổ vào lỗ thủng 80 triệu này của Phi Đằng Ảnh Nghiệp thì bộ điện ảnh mới tiếp tục quay được, không thì đoàn phim chỉ còn có con đường giải tán. Nhưng nếu thực sự có bút đầu tư này thì Lưu đạo sớm đã kéo về rồi, sẽ không chờ đến bây giờ.”

Hai người Lý Mặc với Tống Mạnh Bác nghe mà trong lòng lạnh lẽo, tuổi còn trẻ nên cũng có chút không khống chế được cảm xúc, tiếp đó nước mắt liền chảy ra.

Huyền Phinh ở một bên nhìn bộ dáng bọn họ, cười khẽ một tiếng: “Không phải mỗi ngày mấy người đều oán giận tôi quá khắc nghiệt với mấy người sao, đều là một bộ dáng hận không thể thoát khỏi ma chưởng của tôi. Sao giờ không cần quay nữa thì cả đám lại mất hứng.”

Lý Mặc thút tha thút thít nức nở nói: “Sư phụ……”

“Chờ chút đã……” Huyền Phinh có chút không hiểu sao mà nhìn anh ta: “Tôi thành sư phụ cậu lúc nào rồi?”

Lý Mặc dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Huyền Phinh, tràn đầy trong đó đều là chân thành: “Tuy rằng chưa được sư phụ đồng ý, nhưng thật ra trong lén lút bọn em vẫn luôn gọi chị như vậy. Em với Tống Mạnh Bác còn có Trần ca trước kia đều chưa từng luyện võ, phương diện thể năng này cũng chỉ là ỷ vào tuổi trẻ thân thể cường tráng, nhưng so với người chuyên nghiệp thì hoàn toàn không có ưu thế gì. Chị không chán ghét tụi em yếu gà, vụng về, còn vẫn luôn rất kiên nhẫn mà dạy công phu cho tụi em, vì để tụi em thấy rõ hiểu rõ, còn để chị Linh Lung diễn luyện lặp lại cho tụi em, sự trả giá của hai người tụi em vẫn luôn nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, tiếng sư phụ này là chị nên được. Đoàn phim này, thiệt ra thì người mà tụi em luyến tiếc nhất chính là chị với chị Linh Lung.”

Trần Vũ ở bên cạnh cũng gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc ngại ngùng: “Tuy rằng tôi lớn tuổi hơn hai người, nhưng thật sự lúc riêng tư tôi cũng gọi sư phụ với Linh Lung tỷ, bởi vì tôi thật sự là kính nể hai người. Kính nể công phu của hai người, kính nể cách làm người của hai người, cũng kính nể hai người đại công vô tư không giữ lại chút nào mà dạy mấy người bọn tôi. Thật sự thì trước kia tôi cũng từng đóng phim hành động, cũng có chút khái niệm với đánh võ, nhưng sư phụ Huyền Phinh đã đánh vỡ ấn tượng về chỉ đạo võ thuật thường quy của tôi. Chỉ đạo võ thuật khác chỉ cần động tác đẹp mắt là có thể, động tác có thể thả rất chậm, chỉ cần hoàn thành là xong, dù sao thì có thể dựa vào hậu kỳ tua nhanh. Nhưng sư phụ Huyền Phinh hoàn toàn không giống thế, yêu cầu động tác của chúng tôi phải đại khí hào hùng, lực độ phải sức nhổ ngàn cân, tốc độ phải nhanh như chớp. Trong lén lút bọn tôi đều nói, ngài đây không phải dạy bọn tôi đóng phim hành động, ngài đây quả thực là khai tông lập phái dạy đồ đệ đây, chờ đóng xong bộ phim này, bọn tôi đều có xuất sư trở thành cao thủ võ lâm rồi, lại còn tiết kiệm một khoản phí tiền hiệu ứng đặc biệt hậu kỳ cho đoàn phim luôn.”

Hồ Linh Lung ở kế bên nghe mà không nhịn được cười ra tiếng, vừa gặm đùi gà Lý Tiểu Tiểu mang đến vừa nhìn ba người trước mặt này: “Có đặc hiệu không tôi không biết, có điều nếu mà mấy người luyện dưới tay Huyền tỷ được ba năm tháng thôi, đảm bảo đời này đều không cần lo lắng vấn đề bảo an.”

Vẻ mặt Tống Mạnh Bác phiền muộn nói: “Đã cảm nhận được thành quả huấn luyện của sư phụ rồi, giờ tôi ném lon coca cũng không chẳng cần đứng dậy. Lon coca cũng chả cần dùng sức, nhéo nhẹ cái liền bẹp, trong phạm vị 10 m không có cái thùng rác nào tôi không ném vào.”

“Giờ tôi cũng rất lợi hại.” Lý Mặc kích động mà khoe khoang: “Hôm qua lúc tôi về khách sạn bị một cái xe điện vượt đèn đỏ đụng phải, kết quả tôi chả xi nhê gì, xe điện lại cả xe lẫn người đều bay ra ngoài. Nếu mà tôi có danh tiếng một chút, phỏng chừng vụ này có thể lên hot search luôn.”

Trần Vũ khẽ thở dài: “So với vất vả của chúng ta, chị Linh Lung càng không dễ dàng, một lần lại một lần biểu thị cho chúng ta. Mỗi lần đánh với sư phụ Huyền Phinh xong chị Linh Lung đều khóc òa, bọn tôi nhìn đều đau lòng. Nhưng lần nào sư phụ Huyền Phinh chỉ kêu cái thôi, Linh Lung tỷ liền lập tức đi ra, không có từ chối lần nào, vì bọn tôi chị ấy cũng thiệt không dễ dàng.”

“Anh cho tôi mượn 8 lá gan tôi cũng hổng dám từ chối á.” Hồ Linh Lung gặm một cái đùi gà xong liền giơ tay ném một cái, đùi gà vững vàng mà rớt vào trong thùng rác mở sẵn cách mấy mét, cô ấy lại bẻ một cái đùi gà xuống, ngửi hương thơm đùi gà tỏa ra, vẻ mặt phiền muộn nói: “Mấy người là chưa từng giao thủ với Huyền Phinh đó, chẳng sợ chị ấy bất động thu liễm hết khí tràng cả người cũng đã có thể cho người ta cảm giác áp lực như Thái Sơn đè đầu. Tôi đánh nhau với chị ấy không chỉ là luận bàn trên động tác thôi đâu, cũng tăng cường to lớn thêm khả năng kháng áp lực của tôi, tôi cảm thấy chờ tôi đóng xong bộ này, tôi đã có thể tăng lên một cảnh giới.”

Lý Mặc diễn Xi Vưu nghe nói thế thì hai chân run lẩy bẩy: “Xong rồi, em với sư phụ đến màn quyết chiến cuối cùng có một cảnh đánh nhau, ngay cả chị Linh Lung cũng không chống được khí tràng của sư phụ, vậy em có thể bị đánh chết hay không hở?”

Tống Mạnh Bác với Trần Vũ vừa nghe nói thế thì vừa định cười, nhưng nháy mắt lại nghĩ tới vụ rút đầu tư, biểu cảm nhất thời đọng lại. Lý Mặc cũng hậu tri hậu giác nhớ tới nguyên nhân bọn họ xáp lại tán gẫu với nhau này, không nhịn được khóc òa: “Em không có cơ hội quay cảnh này, em không có cơ hội quyết đấu với sư phụ.”

Huyền Phinh câm nín mà nhìn ba đại nam nhân trước mặt: “Tôi cũng không đồng ý thu đồ đệ nha, mấy người câu nào câu nấy gọi sư phụ thiệt là lưu loát quá.”

Lý Mặc không biết xấu hổ nói: “Chị có nhận hay không không sao cả, dù sao thì trong lòng tụi em nhận là được.”

Huyền Phinh nhìn anh ta, nửa ngày mới vui đùa nói: “Mấy người biết đồ đệ tôi là ai không? Đồ đệ tôi chính là Hoàng Đế đó.”

“Sư phụ, con là Hoàng Đế nè!” Tống Mạnh Bác lập tức xáp tới, còn cố ý sửa sang lại quần áo: “Sư phụ, ngài nhìn con hóa trang Hoàng Đế này có phải rất uy phong hay không.”

“Kém rất xa so với Hoàng Đế thật sự.” Huyền Phinh ngẩng đầu quét mắt liếc anh ta một cái, thần sắc nhàn nhạt mà nói: “Có điều khí vận của cậu thật ra lại rất đầy, về sau cậu sẽ đại triển hoành đồ trong giới giải trí.”

Tống Mạnh Bác trịnh trọng cúi mình vái chào: “Tạ cát ngôn của sư phụ, một ngày làm thầy cả đời làm cha, mặc kệ em có đỏ hay không cũng sẽ nhớ ân tình sư phụ cả đời.”

Lý Mặc ở kế bên không cam lòng yếu thế réo lên: “Em cũng vậy, em cũng vậy, chờ về sau em kiếm tiền nhất định sẽ hiếu kính sư phụ thật tốt.”

Trần Vũ 30 tuổi, không có khiêu thoát giống như hai học sinh vừa mới tốt nghiệp kia, nói chuyện cũng không có không kiêng nể gì giống bọn họ, nhưng mà ánh mắt kiên định của anh ta cũng biểu đạt thái độ của anh.

Hồ Linh Lung tấm tắc lắc lắc đầu: “Ánh mắt ba người các anh thật là sắc bén nha, ôm đùi thiệt là ổn chuẩn ác. Ăn ngay nói thật, tôi cũng chưa có lá gan dám gọi Huyền Phinh là sư phụ, gọi một tiếng Huyền tỷ tôi cũng cảm thấy phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ* rồi.”

*: ý chỉ rất có phúc, rất vinh hạnh, được tổ tiên phù hộ.

“Đáng tiếc thời gian được sư phụ dạy quá ngắn.” Tống Mạnh Bác lau nước mắt, càng nghĩ càng khó chịu: “Bộ phim này của chúng ta không quay được, về sau không biết lúc nào mới có thể gom lại cùng nhau.”

Huyền Phinh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Hiện tại cậu nói lời này quá sớm, đạo diễn còn chưa nói đoàn phim giải tán, cậu đã dám nói trước, có phải cậu không muốn diễn nhân vật này hay không.”

Tống Mạnh Bác có chút mơ màng nhìn Huyền Phinh: “Nhưng mà……”

“Không có nhưng mà.” Thần sắc Huyền Phinh nhàn nhạt, nói: “Đi luyện phần đánh võ vừa nãy lại mấy lần nữa.”

Tống Mạnh Bác với Lý Mặc ngoan ngoãn đi qua một bên luyện tập, Lý Tiểu Tiểu nhìn trái ngó phải: “Có phải em nên đi tìm đạo diễn rồi hay không?”

Vừa dứt lời, liền thấy Lưu Hạo ủ rũ cụp đuôi đi đến, ánh mắt của mọi người trong đoàn đều không nhịn được mà nhìn qua ông, tuy ai cũng không mở miệng, nhưng trong mắt đều lộ ra thấp thỏm với bất an như nhau.

Nhìn thất thần với nghèo túng trong mắt phó đạo diễn, nhìn nhân viên công tác không dám hé răng, nhìn Lý Mặc với Tống Mạnh Bác đang luyện tập động tác, lại vừa quay đầu, thấy được Hồ Linh Lung vô cùng chuyên chú mà gặm gà nướng……

Ầy, ăn đi ăn đi, lát nữa nghe tin xong có khả năng ăn không vô nữa.

“Vừa nãy bên đầu tư gọi điện thoại tới mọi người đã nghe rồi, Phi Đằng Ảnh Nghiệp đã quyết định rút đầu tư.” Giọng Lưu Hạo có chút khàn khàn, ông cực lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng từ trong giọng nói run rẩy ấy vẫn có thể nghe ra thống khổ cùng không nỡ của ông: “Thật xin lỗi thông báo cho mọi người, đoàn phim của chúng ta có khả năng phải tạm dừng quay một đoạn thời gian. Có điều mọi người yên tâm, tôi sẽ cố gắng tìm phía đầu tư mới, tôi nghĩ rất nhanh thôi chúng ta sẽ khởi động máy, tiếp tục quay chụp lần nữa.”

Trong phim trường không ai nói chuyện, bao gồm phó đạo diễn, rất nhiều người đều hiểu rõ trong lòng, hôm nay, một khi đình chỉ quay chụp dọn sân, bộ phim này có khả năng liền triệt để chết non, căn bản không có tương lai gì.

Nhìn ánh mắt thất lạc của mọi người, Lưu Hạo cong lưng xuống thật sâu: “Thật xin lỗi, tôi tuyên bố, đoàn phim tạm dừng quay chụp, như vậy giải tán!”

“Đợi chút!” Lý Tiểu Tiểu vội vàng nhảy xuống ghế dựa! Hay thiệt, vừa nãy Lưu Hạo vừa vào cô không nói chen ngang được, một bước chậm này đoàn phim đã phải giải tán.

“Sao lại không quay chứ!” Lý Tiểu Tiểu sải bước đi về phía Lưu Hạo.

Lưu Hạo nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu, trên mặt lộ ra vài phần cảm khái, lại nói tiếp, ông cũng thập phần cảm tạ công ty giải trí Tiên Phàm, một đoàn phim của mình đã muốn ba diễn viên của công ty họ, chẳng những catse rất thấp, công ty người ta còn tự mình giải quyết vấn đề chỗ ở khách sạn, ngay cả tiền chỉ đạo võ thuật của Huyền Phinh với Hồ Linh Lung, công ty giải trí Tiên Phàm cũng một phân không thu.

Lưu Hạo hổ thẹn thở dài: “Lý tổng, mắt xích tài chính của đoàn phim bị đứt, chúng ta không có tiền.”

“Tôi biết, vừa nãy tôi nghe thấy rồi.” Lý Tiểu Tiểu lấy con dấu trong túi ra: “Không phải là đầu tư sao, công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi đầu tư không phải xong rồi sao.”

Lưu Hạo: “???”

Toàn đoàn phim: “???”

Nhìn bộ dáng há hốc mồm của ông, Lý Tiểu Tiểu lại lặp lại một lần: “Tôi nói công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi đầu tư cho đoàn phim các ông.”

Lúc này Lưu Hạo mới phản ứng lại là mình không nghe lộn, ông nhìn Lý Tiểu Tiểu như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Công ty giải trí Tiên Phàm các cô có thể đầu tư bao nhiêu vậy?”

Lý Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, bán đấu giá hoa trừ đi các loại phí dụng thì còn dư lại cỡ 130 triệu, nếu ông Thổ đã nói hoa kia dùng cho Huyền Phinh đóng phim, vậy thì tiền nào việc nấy, đều đổ vào luôn đi.

Lý Tiểu Tiểu: “Bọn tôi đầu tư 130 triệu.”

Giọng Lưu Hạo nháy mắt cất cao ba quãng tám: “Bao nhiêu?”

“130 triệu.” Lý Tiểu Tiểu nhớ tới đoạn đối thoại mình nghe mới nãy, hiệu ứng đặc biệt hậu kỳ còn cần rất nhiều tài chính, nhất thời lại thấy không nắm chắc trong lòng: “Có phải không đủ hay không? Vậy thì phiền rồi, ông Thổ nói về sau tận lực không bán hoa. Nếu thật không được, tôi bán chút nhân sâm hoặc là đá quý góp chút tiền cho ông hỉ?”

Lưu Hạo nghe mà rớt nước mắt, cũng không biết là kích động hay là chua xót thay Lý Tiểu Tiểu, vì đầu tư cho bọn họ đóng phim mà đã bắt đầu bán gia sản rồi, thật là không dễ dàng như ông.

“Lý tổng, thật sự rất cảm tạ, cô thật sự là cứu tôi trong biển lửa.” Lưu Hạo lau mắt một cái, trên mặt lộ ra nụ cười kích động: “Vậy thì khi nào chúng ta ký hợp đồng?”

Lý Tiểu Tiểu vỗ vỗ túi xách: “Con dấu cũng mang đến rồi, giờ liền ký hợp đồng, ký hợp đồng xong lập tức chuyển khoản.”

Nghe hứa hẹn sảng khoái thế kia, Lưu Hạo cảm thấy mình quả thực là được thần may mắn chiếu cố, vui vẻ đến không khép miệng lại được: “Đi đi đi, đi ký hợp đồng đi!”

Nghe câu đó, trong đoàn kịch nháy mắt vang lên cả mảnh tiếng hoan hô, diễn viên với nhân viên công tác có khóc có cười, đều đắm chìm trong cảm xúc kích động.

Lý Mặc nhìn Hồ Linh Lung vẫn ngồi trên vị trí cũ bình tĩnh ăn gà nướng, nhịn không được chạy tới hỏi: “Chị Linh Lung, có phải chị đã sớm biết công ty các chị muốn đầu tư hay không? Cho nên mới một chút cũng không hoảng.”

Hồ Linh Lung vừa gặm cánh gà vừa có lệ mà gật gật đầu: “Đã sớm biết.”

“Vậy chị còn không nói sớm cho bọn em biết!” Lý Mặc ngại ngùng mà sờ sờ mặt nói: “Uổng cho em đã khóc nửa ngày, Huyền tỷ chắc chắn chê cười em.”

“Ý, không gọi sư phụ? Vừa nãy ai nói một ngày làm thầy cả đời làm cha?” Hồ Linh Lung buồn cười mà nhìn anh ta: “Cậu hối hận cũng hơi bị nhanh quá đi.”

Lý Mặc chột dạ mà nhìn nhìn Huyền Phinh, không tự chủ được mà lui về sau một bước: “Vừa nãy là vì phải chia tay mới không nhịn được mà nói ra lời trong lòng, không ngờ là nói quá nhanh.”

Huyền Phinh ôm cánh tay nhìn Lý Mặc, nhẹ nhàng hừ một cái: “Hửm? Hối hận?”

Hai chân Lý Mặc lập tức liền mềm: “Hối hận thì khẳng định là không hối hận, trong lòng em quả thật là xem Huyền tỷ làm sư phụ. Mà em sợ một khi câu sư phụ này gọi ra miệng…”

Huyền Phinh híp mắt nhìn bọn họ: “Các cậu lo lắng một khi gọi câu sư phụ này ra miệng, về sau tôi sẽ càng thêm nghiêm khắc với các cậu nhỉ?”

Trần Vũ, Lý Mặc với Tống Mạnh Bác đồng loạt gật gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ đối với Huyền Phinh.

Nhìn bộ dáng bọn họ, Huyền Phinh nở nụ cười: “Chúc mừng các cậu, đoán đúng rồi. Đã gọi tôi một tiếng sư phụ rồi, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của sư phụ lên, từ hôm nay trở đi, mỗi động tác của các anh tôi sẽ tự mình chỉ dẫn!”

Nháy mắt, ba người đồng loạt quỳ xuống cho Huyền Phinh.

***

Tin Phi Đằng Ảnh Nghiệp rút đầu tư khỏi 《 Cuộc chiến thượng cổ》 lặng lẽ trèo lên tin tức, trừ bỏ đạo diễn khá nổi tiếng ra, diễn viên trong bộ phim này không có siêu sao gì, rất nhiều người liếc mắt nhìn một cái liền lướt qua, chỉ có chúng fan của công ty giải trí Tiên Phàm thấy tin này thì rất sốt ruột, đây chính là bộ phim đầu tay của Huyền Phinh với Hồ Linh Lung, nếu cứ vậy mà chết non thì cứ thấy điềm xấu sao ấy.

Ngay vào lúc fan nhao lên hỏi, đạo diễn Lưu Hạo dùng weibo của chính mình tuyên bố tin thứ hai, công bố tin công ty giải trí Tiên Phàm đầu tư cho 《 Cuộc chiến thượng cổ 》, cũng nhân cơ hội tuyên bố ảnh tạo hình của mấy diễn viên luôn.

Ảnh tạo hình của mấy nam diễn viên xem như trung quy trung củ, mà ảnh tạo hình của Huyền Phinh lại làm cho trước mắt người ta sáng ngời, dung nhan tuyệt mỹ lại thêm khí tràng cường đại, tựa như thần tiên hạ phàm vậy, đẹp không gì sánh nổi.

Lý Tiểu Tiểu lập tức tag weibo Lưu Hạo, đăng hai chữ “Cố lên”, chúng fan của công ty giải trí Tiên Phàm lập tức share, hận không thể liếm màn hình lưu tấm ảnh này của Huyền Phinh làm ảnh màn hình.

Rất nhanh, tấm ảnh chụp với độ phân giải cao này nhanh chóng lan truyền khắp internet, rất nhanh, #Ảnh tạo hình của Huyền Phinh ở 《 Cuộc chiến thượng cổ 》 # lên hotsearch.

Trên đời này không thiếu sự tồn tại của giang tinh*, trong lúc đại bộ phận netizen cảm thán giá trị nhan sắc thần tiên của Huyền Phinh thì thế nào cũng có anti kiếm cảm giác tồn tại thề son sắt kết luận rằng Huyền Phinh bảo đảm là phẫu thuật thẩm mỹ; cũng có kẻ nói ảnh này pts quá đáng, phỏng chừng ngay cả mẹ ruột Huyền Phinh nhìn cũng không nhận ra; thậm chí có kẻ chỉ nhìn ảnh chụp thôi đã liền một mực chắc chắn khẳng định rằng đạo diễn chọn Huyền Phinh là vì mặt, tướng mạo như vậy vừa thấy chính là bình hoa, nói không chừng cả một bộ phim đều bị hủy vì cô.

*: cái chữ giang trong giang tinh này ý là nâng đòn bẩy lên, giang tinh ý chỉ những kẻ hay thích tranh luận vô bổ, chặn họng người khác, không đúng lúc, khiến người khác cứng họng, cơ bản ra là mấy mẹ này có thể thành công “chọc tức” mọi người trong mọi trường hợp (hầu hết là thế). Ví dụ như, mình nói món mỳ ý mẹ mình làm ngon lắm, và đột nhiên có mẹ nhảy ra nói rằng – ối chời! Vẫn là nhà hàng làm ngon đúng chuẩn hơn, cậu cảm thấy vậy nhưng tui hổng có hà! —– kiểu vậy đó, vừa nói một phát là hiện trường hóa đá luôn, hết nói luôn, vì có thể nói mịa gì? Gặp người nóng tính đụng một phát chắc đánh nhau cãi lộn tại chỗ luôn.

Nhìn thấy bình luận như thế, chúng Tiên fan nhất thời nổi máu, cả đám xắn tay áo lên xuống sàn đấu, dám phun thần tiên tỷ tỷ nhà tao? Thế nào cũng phải mắng cho mẹ ruột mày cũng không nhận ra mày!

Vào lúc fan với anti chém giết thành một mảnh, càng nhiều bạn bè lại tò mò thân phận của Huyền Phinh, vì thế video lên gameshow xuất sắc của Huyền Phinh lại lần nữa bị lục ra, làm cho lần người lần đầu tiên xem video về Huyền Phinh xem như mở tầm mắt rồi.

Thấy độ đề tài của Huyền Phinh cao như vậy, trong lòng Lưu Hạo rất cao hứng, cũng muốn nhân cơ hội xào nhân khí cho 《 Cuộc chiến thượng cổ 》 một phen, làm một đợt tuyên truyền. Vì thế Lưu Hạo cố ý share video Huyền Phinh với Hồ Linh Lung đánh nhau ở đoàn phim trên weibo mà Lý Tiểu Tiểu đăng lần trước một đợt, còn cố ý cường điệu một câu: Chỉ đạo võ thuật Huyền Phinh, Hồ Linh Lung làm mẫu cảnh đánh nhau ở《 Cuộc chiến thượng cổ 》.

So với gameshow vượt ải, video này chính là giao thủ rõ ràng chính xác, Huyền Phinh giá trị nhan sắc nghịch thiên, Hồ Linh Lung thiên kiều bá mị, hai người chung khung hình vốn đã là sự tồn tại đẹp mắt nhất rồi, ai ngờ so với vẻ ngoài của các cô, thân thủ của các cô càng làm người ta kinh thán thêm.

Trong video, chỉ thấy thân thủ hai cô nhanh nhẹn, lúc nhảy lên đài cao giống như biết khinh công vậy, động tác đánh nhau kia phải nói là sạch sẽ nhanh nhẹn. Đều nói người trong nghề xem môn đạo, người ngoài nghề xem náo nhiệt, nhưng cảnh đánh nhau này, mặc kệ là người trong nghề hay là người ngoài nghề đều có cảm giác chấn động.

Lúc này khu bình luận càng hỗn loạn, có người đơn thuần kinh thán giá trị nhan sắc với thân thủ của hai cô, có kẻ lại chất vấn hai cô có đủ tư cách làm chỉ đạo võ thuật không, cũng có người lại phát hiện điểm mù: “Cho nên sau chi mắt xích tài chính của 《 Cuộc chiến thượng cổ 》 bị gãy, công ty chỗ Huyền Phinh động thân đi ra bỏ vốn cho cổ đóng phim, đây rốt cuộc là công ty thần tiên gì thế hở?”

Chúng fan công ty giải trí Tiên Phàm nhìn thấy những lời này mới hậu tri hậu giác nhớ tới vụ Lý Tiểu Tiểu từng nói muốn bán đấu giá ruby cho Huyền Phinh đóng phim trong phát sóng trực tiếp, về sau ông Thổ luyến tiếc đá quý, cống hiến ra một chậu hoa lan hiếm có, cũng bán đấu giá ra được giá cao 145 triệu. Lần này công ty giải trí Tiên Phàm vừa vặn đầu tư 130 triệu cho 《 Cuộc chiến thượng cổ 》, như vậy xem ra, lúc trước bán đấu giá hoa lan là vì trù bị tiền cho bộ phim này nha.

Chúng fan của công ty giải trí Tiên Phàm hỏa tốc làm video, cắt nối biên tập đoạn video phát sóng trực tiếp lúc trước ra, lại thêm nội dung weibo hôm nay, quả thực là logic rõ ràng, manh mối minh xác, cảm thiên động địa, làm người rơi lệ. Rất nhanh, toàn internet đều biết công ty giải trí Tiên Phàm vì đầu tư cho 《 Cuộc chiến thượng cổ 》mà không tiếc bán đi một chậu hoa lan tuyệt thế.

Biết được giải trí Tiên Phàm là bán một chậu hoa mới có tiền đầu tư từ chỗ Lý Tiểu Tiểu, nhưng Lưu Hạo xem video vẫn cứ thiệt cảm động. Nhưng cảm động rồi cảm động, Lưu Hạo liền cảm thấy có chút chỗ nào không đúng, không nhịn được mà trôi đến trước mặt Lý Tiểu Tiểu với Huyền Phinh hỏi: “Các cô sớm đã biết tôi sẽ bị gãy mắt xích tài chính sao?”

Lý Tiểu Tiểu khẽ thở dài: “Ông không hiểu rồi, bọn tôi đây phải gọi là phòng ngừa chu đáo, lúc biết đoàn phim mấy ông không đủ tài chính kế hoạch quay phim thì bọn tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cũng không thể làm cho nghệ sĩ nhà tôi tốn sức lãng phí thời gian với ông chứ, ông chủ nhà người khác cũng không có nhọc lòng như tôi đâu.”

Lưu Hạo nhìn Lý Tiểu Tiểu, trong ánh mắt mang theo thần sắc cảm ơn.

Huyền Phinh yên lặng mà dựng ngón cái lên, thuận tiện gửi một câu khích lệ trong wechat: “Cô chủ nhỏ, năng lực bịa chuyện của em thật là càng ngày càng lợi hại.”

Lý Tiểu Tiểu đắc ý mà cười: “Đa tạ, đa tạ!”