Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 34




Thân Văn Duệ nước mắt rưng rưng vò vò đầu mình: “Từ sau khi đến công ty giải trí Tiên Phàm, tóc của tôi xui xẻo đến tám đời.”

Lý Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn trên đầu Thân Văn Duệ, trách không được vì sao kiểu tóc lúc đầu của Thân Văn Duệ lại y như vua sư tử lông vàng, thì ra đó không chỉ đơn giản là tóc, mà là từng sợi râu nhân sâm giá trị xa xỉ nha.

Nhìn thấy ánh mắt bao hàm đồng tình của Lý Tiểu Tiểu, Thân Văn Duệ lau nước mắt xót xa, bạch bạch bạch chạy đến bên người Trần Đại Hà đã té xỉu, nhấc râu nhân sâm trong tay lên: “Chỗ tôi có râu sâm dại.”

Nghe thấy ba chữ râu sâm dại, tất cả mọi người dời ánh mắt lại đây hết cả, ngắm nhìn sợi râu sâm trên tay Thân Văn Duệ kia, đều lộ ra thần sắc hoài nghi: “Có râu sâm dại thô như vậy sao? Nhân sâm này bao nhiêu tuổi vậy hả?”

“Để tôi nghĩ, nhân sâm này hẳn là có 2863 tuổi 103 ngày đi.” Thân Văn Duệ đưa râu sâm trong tay cho trợ lý của ông Trần, nghiêm túc nói: “Mau mau cho Trần lão ngậm, nhân sâm này trân quý lắm.”

Trợ lý Vương Thánh Hạ của Trần Đại Hà nhìn nhân sâm trong tay Thân Văn Duệ có chút chần chờ, anh ta ở bên người Trần lão 5 năm rồi, đối với hình thái lớn nhỏ của nhân sâm dại mà Trần lão ăn hằng ngày đều rất hiểu biết. Nhìn hình thái của râu sâm này xác thật giống như nhân sâm dại, vị sâm cũng đậm, nhưng mà không thể không nói, râu nhân sâm lớn như vậy mà nói là hoang dại, anh ta thật sự là không quá tin tưởng, xem như có là trồng thì cũng rất khó nhìn thấy cọng lớn như vậy.

Theo lý mà nói, dưới tình huống hiện tại này đây có đã tốt hơn so với không có rồi, nhưng con người Vương Thánh Hạ này quá mức cẩn thận, không quá dám muốn cho Trần Đại Hà ăn nhân sâm lai lịch không rõ, sợ Trần lão ăn rồi có gì sai sót, chính anh ta phải đến gánh trách nhiệm.

Thân Văn Duệ tuy tư tưởng đơn thuần nhưng mà cũng không ngốc, vừa thấy Vương Thánh Hạ ấp a ấp úng rút tay về sau là liền biết gã này không đáng tin cậy. Cậu tiến lên đưa tay đẩy Vương Thánh Hạ ra, chính mình thì đưa một tay mở hàm dưới của Trần Đại Hà ra, tay kia thì nắm chặt sợi râu sâm dại kia, nhỏ nước của râu sâm dại vào miệng Trần Đại Hà.

Tuy chỉ có vài giọt ít ỏi không có mấy, nhưng hương vị nhân sâm nồng đậm vẫn phiêu tán ra, người vây bên cạnh đều không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, đều có cảm giác tinh thần chấn động, tai rõ mắt sáng.

Thân Văn Duệ thả lỏng cằm Trần Đại Hà ra, lại nhẹ nhàng ấn vài cái chỗ mấy cái huyệt. Theo động tác ấn huyệt của Thân Văn Duệ, ngón tay Trần Đại Hà giật giật, tiếp đó chậm rãi mở mắt.

Thấy Trần Đại Hà tỉnh, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Đạo diễn càng là mất sức dựa vào tường, nâng cánh tay lên lau mồ hôi trên trán xuống, cảm thấy cả người mình đều ướt nhẹp.

Nói thật, bắt đầu từ một khắc Trần Đại Hà té xỉu kia, đạo diễn liền có chút hối hận khi mời Trần Đại Hà tới diễn khách mời. Dù cho diễn viên gạo cội có thể thêm mấy phần vinh dự cho phim của mình đi nữa, nhưng thân thể này cũng thật làm người ta đau đầu, động một cái liền té xỉu thật sự là làm người ta sợ hãi.

Đạo diễn cảm thấy tâm tình của mình lúc cao lúc thấp y như ngồi xe qua núi ấy, nếu mà tim có chút vấn đề gì, ông ta cũng có thể cùng nhau ngất với Trần lão mất.

May thay Trần lão cát nhân có thiên tướng, tỉnh lại rồi.

Thân Văn Duệ thấy ánh mắt Trần Đại Hà khôi phục sáng sủa, liền nới tay cười với ông. Trợ lý Vương Thánh Hạ thấy thế thì nhanh chóng xáp lại, đẩy Thân Văn Duệ sang một bên, vẻ mặt lo lắng mà quạt cho Trần Đại Hà, không quá yên tâm hỏi: “Trần lão ngài thấy sao rồi?”

Đạo diễn cũng nhanh chóng lại đây hỏi han ân cần theo: “Tôi đã gọi xe cứu thương, hồi nữa ngài đến bệnh viện kiểm tra cho kỹ, như vậy bọn tôi mới có thể yên lòng.”

“Không có chuyện gì lớn, bệnh cũ thôi.” Trần Đại Hà vịn Vương Thánh Hạ ngồi dậy, chép chép lưỡi đột nhiên hỏi: “Vừa nãy cho tôi ăn gì thế? Vị sâm này cũng thật nồng! Vừa nãy tôi chính là bị hương vị nhân sâm kia đánh thức.”

Vương Thánh Hạ chột dạ nhìn nhìn Thân Văn Duệ, ấp a ấp úng nói: “Hôm nay con quên mang mảnh sâm cho ngài, cái được dùng là nhân sâm của một người mới của đoàn phim.”

Đạo diễn nhanh chóng quay đầu tìm Thân Văn Duệ, thấy cậu đã dạo tới dạo lui trở lại trong góc, vội vàng hô một tiếng với cậu ấy: “Thân Văn Duệ, lại đây!”

Trong khoảng thời gian Thân Văn Duệ quay phim này đã bị đạo diễn gọi đến thành phản xạ có điều kiện rồi, vừa nghe thấy tên mình thì lập tức chạy tới.

Đạo diễn túm lấy cánh tay Thân Văn Duệ, kéo cậu đến trước mặt Trần Đại Hà: “Vừa nãy cậu ấy đưa nhân sâm của mình cho ngài dùng, nghe nói còn là nhân sâm dại đấy. Đúng rồi, cậu ấy tên Thân Văn Duệ, là một người mới mới xuất đạo, cậu nhóc này thành thật lắm.”

Trần Đại Hà vịn bả vai trợ lý đứng lên, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Thân Văn Duệ: “Vừa nãy đa tạ cháu đã cứu tôi, nhân sâm dại mà cháu dùng mới nãy mua bao nhiêu tiền, tôi bảo người gửi tiền cho cháu.”

Vấn đề này làm cho Thân Văn Duệ có chút khó xử: “Con còn thật không biết mua bao nhiêu tiền. Thật ra thì có tiền hay không cũng chả sao cả, con cũng không có chỗ gì cần đến tiền, cần nhiều tiền quá cũng chẳng có gì hữu dụng.”

Trần Đại Hà nở nụ cười: “Vậy tôi có thể nhìn nhân sâm của cháu không.”

Thân Văn Duệ đưa râu sâm dại trong tay cho Trần Đại Hà: “Nếu ông thích thì tặng cho ông, một tấc tinh hoa trên sợi râu sâm này đã bị con nặn ra nhỏ vào miệng ông rồi, nhưng mà dược hiệu của đoạn còn lại kia vẫn còn. Ông lấy về pha nước uống đi.”

Trần Đại Hà vươn hai tay nhận lấy, đương lúc nhìn thấy râu sâm thì vẻ mặt chấn động, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Bảy năm trước Trần Đại Hà có làm phẫu thuật ung thư, sau đó thân thể ông vẫn luôn rất suy yếu. Vì thế nên Trần Đại Hà tìm rất nhiều bác sĩ, uống vô số thuốc đông y, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Cuối cùng Trần Đại Hà tìm được một lão thầy thuốc nổi tiếng, lão thầy thuốc nổi tiếng bắt mạch cho ông xong liền khai một phương thuốc, mỗi ngày dùng nhân sâm pha nước để bổ khí.

Trần Đại Hà diễn kịch cả đời, không thiếu nhất chính là tiền. Nếu đã cần dùng nhân sâm bổ khí, vậy thì chắc chắn sẽ mua tốt nhất. Ông không chỉ nhờ người đến núi Trường Bạch mua nhân sâm dại, trong hiệu thuốc đông y quen thuộc đúng lúc mua được nhân sâm tốt cũng sẽ để ông chọn trước. Dần dà, đến giờ Trần Đại Hà rất là quen thuộc với nhân sâm, đưa một củ nhân sâm vào tay chỉ cần nhìn một cái rồi nếm thử là ông có thể nói ra được là hoang dại hay là nuôi trồng, cũng có thể phán đoán được số năm xêm xêm, đã được xem như chuyên gia giám định trên phương diện nhân sâm này rồi.

Trần Đại Hà tự nhận là cũng từng thấy không ít nhân sâm tốt, nhưng sau khi nhận lấy nhân sâm trong tay Thân Văn Duệ lại rất là khiếp sợ, cái này vừa nhìn chính là râu sâm dại, xem phần bị bẻ gãy thì hẳn là vừa bẻ xuống không lâu, dược tính đủ, vị sâm cũng nồng, quan trọng là râu sâm thô thế này nói là hơn một ngàn năm cũng có người tin.

“Thân Văn Duệ, cháu thật đúng là bỏ được mà, nếu mà là tôi thì chưa hẳn là có thể nguyện ý lấy nhân sâm tốt như vậy ra cứu người.” Trần lão cảm thán nói: “Đa tạ cháu nguyện ý dùng nhân sâm trân quý thế này cứu tôi.”

Đạo diễn ở cạnh nhìn hiếu kỳ: “Trần lão, râu sâm này rất đắt sao?”

“Cái này không phải là vấn đề đắt hay không, mà là có bao nhiêu tiền cũng không mua được.” Trần lão nhìn Thân Văn Duệ, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cháu xác định là tặng râu sâm này cho tôi?”

Thân Văn Duệ giơ tay lên sờ gốc tóc trên đỉnh đầu mình: “Con thấy thân thể ông rất cần nhân sâm, nhân sâm bình thường với ông mà nói thì có khả năng không đủ dược hiệu, cọng này của con cũng đủ gọi lại sinh cơ của ông.”

Trần Đại Hà gật gật đầu: “Nói thật, tôi đúng thật là cần cọng nhân sâm này, cho nên tôi cũng liền không khách sáo với cháu. Có điều tôi không thể lấy không nhân sâm của cháu, tuổi nhân sâm này của cháu nói ít đi cũng phải mấy trăm hơn một ngàn năm, không cách nào dùng tiền cân nhắc. Như vầy đi, tôi cho cháu 1 triệu, sau đó tôi lại giới thiệu một chút tài nguyên cho cháu, thế nào?”

Thân Văn Duệ không có khái niệm gì với tiền, tùy ý gật gật đầu: “Có thể ạ!”

Đạo diễn ở kế bên cười nói: “Thân Văn Duệ tuy là người mới mới xuất đạo, nhưng mà vận khí rất tốt, có thể được Trần lão thưởng thức, về sau liền không sầu tài nguyên.”

Trần lão cười lắc lắc đầu: “Phải nói là vận khí tôi tốt, gặp Thân Văn Duệ, bằng không thì hôm nay tôi còn chưa biết thế nào đâu.”

Khi nói chuyện, xe cứu thương cũng đến nơi, nhân viên cứu hộ nâng cáng vọt vào. Trần Đại Hà đứng lên đi hai bước bảo: “Tôi cảm thấy hiện tại tinh khí thần của tôi còn tốt hơn bình thường, không cần đi bệnh viện.”

Nhưng đạo diễn với trợ lý ai cũng không dám gánh cái phiêu lưu này, một trái một phải đỡ ông lên xe cứu thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiến bước Trần Đại Hà, đạo diễn hoãn thần lại, cho nhân viên công tác chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo. Thân Văn Duệ đã kết thúc toàn bộ phần diễn thấy thế thì vội vàng chạy tới chào hỏi với đạo diễn, vui tươi hớn hở hỏi: “Đạo diễn, có phải tôi có thể về nhà rồi không?”

Đạo diễn có chút ngoài ý muốn nhìn cậu: “Cậu không đợi Trần lão trở lại sao?”

Thân Văn Duệ thoạt nhìn còn ngoài ý muốn hơn cả đạo diễn: “Tôi chờ ông ấy làm gì? Không phải phần diễn của tôi đóng máy rồi sao?”

Đạo diễn đưa tay vỗ vỗ bả vai Thân Văn Duệ, thần sắc có chút bất đắc dĩ.

Vào lúc quay phim ông đã liền phát hiện, đứa nhỏ Thân Văn Duệ này đặc biệt đơn thuần, không rành thế sự, ở trong giới giải trí nhiều năm, đã rất lâu rồi ông không gặp được nghệ sĩ tâm tư đơn giản như vậy.

Đối với loại nghệ sĩ đơn thuần thế này, đạo diễn không nhịn được mà muốn chiếu cố cậu vài phần, thế nên cố ý đề điểm nói: “Trần lão là diễn viên gạo cội nổi tiếng trong nước, không chỉ là diễn viên cấp 1 quốc gia, còn là lão giáo sư của học viện điện ảnh nữa. Rất nhiều đạo diễn, diễn viên nổi tiếng trong nước hiện tại đều là học sinh của ông ấy, tài nguyên trong tay ông ấy cậu không tưởng tượng được đâu.”

Thân Văn Duệ trong giới nghệ sĩ thật là người mới thuần, đừng có thấy cậu ta sống lâu, nhưng số năm đến nhân gian ít, mấy đường lối chỗ này cậu đúng thật là không hiểu.

Nhìn ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê của Thân Văn Duệ, đạo diễn kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Nói thế nào đi nữa, nhân sâm mà cậu lấy ra mới nãy đúng thật là đã cứu tỉnh Trần lão, ông ấy đúng là cũng rất thích sợi râu sâm kia của cậu, trên chuyện này ông ấy thiếu cậu một nhân tình lớn như trời. Tôi đề nghị cậu rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội đi bệnh viện thăm Trần lão nhiều vào, lúc ông ấy diễn nhắc đến đề điểm cậu một chút, lại giới thiệu vài đạo diễn tốt cho cậu thì cậu sẽ mau chóng đứng vững gót chân ở vòng giải trí.”

“Thật vậy hở!” Thân Văn Duệ lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, ánh mắt sáng ngời nhìn đạo diễn: “Vậy thì chẳng phải là rất nhanh thôi tôi có thể đỏ?

Đạo diễn dừng một chút, không nghĩ tới ngay cả loại vấn đề này Thân Văn Duệ cũng hỏi ra, huỵch toẹt đến có chút đáng yêu.

“Đúng, chỉ cần cậu dụng tâm diễn tốt mỗi nhân vật, cậu chắc chắn có thể đỏ lên.”

Thân Văn Duệ nghe được đáp án như thế thì nụ cười trên mặt càng sáng lạn: “Được, vậy ngày mai tôi liền đi thăm Trần lão với tiểu Lý tổng của công ty bọn tôi.”

Lúc này đạo diễn mới chú ý tới cô gái vẫn luôn đứng ở trong góc, vừa nãy ông còn tưởng là bạn gái của Thân Văn Duệ, không ngờ thế mà lại là chủ của công ty giải trí Tiên Phàm.

Lý Tiểu Tiểu thấy đạo diễn với Thân Văn Duệ đồng thời nhìn về phía mình thì liền xách túi đi qua đó, vươn tay rảnh với đạo diễn: “Chào đạo diễn, đa tạ ngài đã chiếu cố Văn Duệ nhà chúng tôi trong khoảng thời gian này.”

Đạo diễn khách sáo cười cười: “Con người Thân Văn Duệ rất tốt, chỉ là trải đời có chút cạn, kỹ thuật diễn cũng còn cần tôi luyện. Tôi đề nghị quý công ty thay cậu ấy mời hai giáo viên về hệ thống lại giảng cho cậu ấy về môn biểu diễn này, để cậu ấy tăng kỹ thuật diễn lên một chút. Dù sao thì Thân Văn Duệ đã hạ quyết tâm ăn bát cơm này, cũng không thể cứ mãi nhận nhân vật ngốc bạch ngọt chứ, vẫn là học tập thêm nhiều mới có thể đi xa hơn trên con đường này.”

Trước đó Lý Tiểu Tiểu còn thật không nghĩ tới điểm này, vội vàng nói lời cảm tạ với đạo diễn, thuận tiện hỏi chút xem có giáo viên thích hợp để đề cử không.

Đạo diễn hơi khẽ cười, lấy một tờ giấy ra viết số điện thoại Trần lão xuống: “Các cô cậu có thể nhờ Trần lão đề cử, rất nhiều học sinh của ông ấy đều nhận nghiệp vụ tại phương diện này.”

Lý Tiểu Tiểu nhận lấy giấy nói cảm ơn, chuẩn bị mang Thân Văn Duệ rời đi. Lúc này đạo diễn bỗng nhiên gọi Thân Văn Duệ lại, do dự một chút vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Tôi có thể hỏi chút không, sâm dại của cậu là từ đâu đến vậy?”

Hai người Lý Tiểu Tiểu cùng Thân Văn Duệ liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời đáp: “Đặc sản quê nhà!”

****

Chuyện của Trần lão giải quyết rồi, nhưng về vụ Thân Văn Duệ là nhân sâm thành tinh này hai người vẫn chưa tán gẫu xong.

Trở lại khách sạn, Lý Tiểu Tiểu trực tiếp theo Thân Văn Duệ đi phòng cậu ấy, cửa phòng vừa đóng lại liền đánh giá cao thấp cậu ta một lượt, nhìn thế nào cũng là diện mạo của một tiểu thịt tươi trắng trẻo non mềm, một chút cũng không giống với nhân sâm nếp nhăn đầy mình râu sâm ngang dọc trong ấn tượng.

“Cậu thật sự là nhân sâm thành tinh?” Lý Tiểu Tiểu nhớ lại hai bộ phim 《 Em bé nhân sâm 》 cùng 《 Tân Bạch nương tử truyền kỳ 》 xem hồi nhỏ, không nhịn được hỏi: “Nhân sâm tinh mấy cậu không phải trừ bỏ trẻ con ra chính là người già sao? Sao cậu lại nhìn trẻ tuổi vậy.”

“Hóa thân thành trẻ con là vì tinh khí không đủ, nên chỉ có thể duy trì bộ dáng đứa bé mông cởi trần, nhân sâm tu vi cao thâm giống tôi đây, tất nhiên sẽ không biến thành cái bộ dáng kia. Về phần biến thành người già, đó là bởi vì mấy người bọn họ quá mức lớn tuổi, hơn nữa linh khí không đủ, không duy trì bộ dáng trẻ tuổi được.”

“Tôi thì không giống thế.” Thân Văn Duệ dương dương tự đắc nói: “Hồi nhỏ tộc trưởng tôi từng nói, lúc tôi vừa sinh ra đã được thiên thần dùng mồ hôi tưới, cho nên linh khí của tôi đầy đủ hơn so với nhân sâm khác. Tuổi tôi nhỏ, linh khí đủ, tất nhiên có thể biến hóa thành tiểu soái ca nhẹ nhàng đáng yêu.”

Lý Tiểu Tiểu câm nín nhìn cậu ấy: “Sao cậu lại không biết xấu hổ mà nói mấy lời như tuổi mình không lớn vậy?”

Thân Văn Duệ phồng má tức giận nói: “Tôi còn chưa đến 3000 tuổi, sao lại lớn tuổi?”

Lý Tiểu Tiểu che kín tim, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu ta: “Nghe chút xem, đây mà là tiếng người sao? Gì mà bảo còn chưa đến 3000 tuổi, năm công nguyên đến năm nay mới có 2020 năm, cậu đã là sản vật trước công nguyên rồi.”

Thân Văn Duệ ấm ức chọt chọt lòng bàn tay: “Tuổi của tộc trưởng bọn tôi còn lớn hơn tôi.”

Lý Tiểu Tiểu không nghĩ tới nhân sâm tinh cũng có bầy đàn, không nhịn được mà tò mò hỏi một câu: “Trong tộc các cậu có nhiều sâm tinh biến thành người không?”

“Lúc 1000 năm trước vẫn là rất nhiều, về sau tam giới mất cân bằng, linh khí của nhân gian chợt giảm, nhân sâm có thể biến hóa liền càng ngày càng ít. Không chỉ nhân sâm thôi, các tộc đàn khác cũng giống vậy. Nhất là gần năm trăm năm qua, rất hiếm nghe thấy có yêu tộc biến hóa.”

“Không nghĩ tới trên thế giới này trừ quỷ, thần tiên còn có yêu quái……” Lý Tiểu Tiểu che mặt hét to một tiếng: “Cửa lớn thế giới quan của tôi đều bị mấy người làm vỡ nát hết rồi!”

Thân Văn Duệ sờ sờ cái mũi không dám hé răng, Lý Tiểu Tiểu mạnh mẽ thả tay xuống dưới, đôi mắt thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm Thân Văn Duệ: “Ông Thổ là Ông Địa, ông Táo thì tuy không thừa nhận nhưng mà tôi cảm thấy ông ấy chắc chắn là Táo Quân, cậu là nhân sâm tinh, mấy nghệ sĩ còn dư lại sẽ không phải cũng kỳ kỳ quái quái không phải người chớ?”

Thân Văn Duệ bịt kín miệng: “Tôi không thể nói cho cô!”

Lý Tiểu Tiểu bẻ tay cậu ấy xuống, hỏi: “Vì sao không nói cho tôi?”

Thân Văn Duệ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Bởi vì bọn tôi đánh cược nha, xem cô sẽ nhận ra được thân phận ai trước. Dù sao thì ai bại lộ trước người đó liền thua.”

“À, tôi nói sao ông Táo vừa thấy tôi liền lập tức giấu di động chứ, không ngờ mấy người lại lén đánh cược sau lưng tôi như thế!” Lý Tiểu Tiểu vỗ bàn: “Là ai lập ván cược này?”

Thân Văn Duệ: “Huyền tỷ!”

Lý Tiểu Tiểu: “………………”

Thân Văn Duệ thật cẩn thận mà hỏi: “Cô tức giận?”

“Không hổ là Huyền tỷ của tôi!” Lý Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười chân thành tha thiết: “Chính là biết chơi hơn so với người thường!”

Thân Văn Duệ: “…………”

Bất công!!!

***

Hai người đang nói, điện thoại của Trần Đại Hà chủ động gọi tới, muốn hẹn gặp mặt Thân Văn Duệ nhờ một chút.

Thân Văn Duệ khó được mà thông minh một lần, chủ động hỏi: “Ông gặp con là muốn tán gẫu chuyện nhân sâm sao?”

Trần lão hơi có chút xấu hỏi nói: “Đúng vậy, tôi nghĩ nhân sâm như vậy dùng để treo mệnh thế là đủ rồi, nếu mà tôi còn lấy nó làm nhân sâm dại trước kia mà cắt miếng pha nước liền có hơi lãng phí. Tôi tính đem nhánh nhân sâm này đi ngâm rượu thuốc, mỗi ngày một lạng, ngâm một bình cũng đủ để tôi uống 5 năm, mà tôi lại sợ 5 năm sau rượu uống hết rồi mà còn muốn mua sâm dại như thế liền khó khăn, liền muốn thừa cơ hội này hỏi cháu chút xem có còn nhiều sâm dại hay không, nếu mà có thì lại bán cho tôi một cây, nếu mà có thể sống thêm 10 năm thì tôi đã biết đủ.”

Thân Văn Duệ được đạo diễn đề điểm qua đã hiểu một ít đạo lý đối nhân xử thế hơn trước kia, nghe thấy yêu cầu của Trần Đại Hà thì thập phần khách khí mà đáp: “Vừa khéo còn một cây, vốn là giữ làm đồ gia truyền, nếu Trần lão cần, con có thể cho ông.”

Trần Đại Hà vừa nghe thì vô cùng cảm kích, chủ động hỏi Thân Văn Duệ có yêu cầu gì không, chỉ cần có thể làm được, đều sẽ tận lực thỏa mãn cậu.

Thân Văn Duệ không có ý tưởng phức tạp gì, Trần Đại Hà hỏi cậu, cậu liền thành thành thật thật nói muốn nhờ Trần Đại Hà đề giáo viên dạy cậu ấy biểu diễn, cậu muốn tăng kỹ thuật diễn của mình lên thêm, về sau có thể càng chạy càng xa trên con đường nghệ thuật.

Trần Đại Hà có chút ngoài ý muốn rằng yêu cầu Thân Văn Duệ nhắc tới không phải tài nguyên, mà là nhờ ông hỗ trợ tìm thầy.

Nghĩ đến ánh mắt trong suốt của Thân Văn Duệ, Trần Đại Hà đáp ứng ngay luôn, thậm nửa đùa mà nói: “Nếu mà không tìm được giáo viên thích hợp, tôi liền tự mình dạy cháu.”

Cúp điện thoại, Thân Văn Duệ sâu kín thở dài: “Lại phải nhổ tóc, tôi phát hiện từ khi tôi tới công ty giải trí Tiên Phàm này, vận mệnh của tóc tôi lắm chông gai, chiếu thế này mà xuống thì sớm muộn gì tôi cũng phải nhổ trọc tóc mình mất.”

Lý Tiểu Tiểu nhìn lông tơ trên cánh tay Thân Văn Duệ, có chút buồn bực hỏi: “Lông tơ cậu không phải râu sâm sao? Vì sao phải túm lấy tóc không thôi vậy?”

Thân Văn Duệ khiếp sợ nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Chết tiệt!”

Lý Tiểu Tiểu: “???”

Thân Văn Duệ: “Tôi thế mà lại quên lông cũng là râu sâm!!”

Lý Tiểu Tiểu: “!!!”

Thân Văn Duệ: “Cô nói xem sao tôi lại không nghĩ tới chứ?!!”

Lý Tiểu Tiểu vô lực hỏi: “Văn Duệ à, trong tộc các cậu có nhân sâm tinh thông minh chút không vậy, tôi muốn bắt cậu đổi một người về.”

“Cô chết cái tâm này đi!” Thân Văn Duệ kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Tôi chính là nhóc nhân sâm đầu óc thông minh nhất, lớn lên soái nhất, số mệnh đủ nhất trong tộc bọn tôi!”

Lý Tiểu Tiểu: “………………”