Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 125




Huyền Phinh lộ một tay chấn động ba người Chu Hạc Minh, Thành Ninh lại càng đề cao địa vị của Huyền Phinh trong lòng mình đến cao không thể cao nữa, không chỉ là nữ thần, quả thật là thần tiên, thậm chí trong lòng còn cho rằng Huyền Phinh chắc chắn là thần tiên hạ phàm, bởi vì phàm nhân không có hoàn mỹ như nữ thần vậy.

Mặc kệ nói như nào, ba người đều cảm thấy bùa hộ mệnh mình đặt là đáng đồng tiền bát gạo, giá 2-3 triệu ai cũng không cảm thấy đắt, vào thời khắc mấu chốt thì đây chính là bảo bối cứu mạng.

Huyền Phinh hỏi ngày sinh tháng đẻ của ba người, sau đó giấu bát tự vận thế này vào luôn trong bùa hộ mệnh, Tiến Bảo ở cạnh nhìn xem mà đều muốn thêm tiền.

Rất nhanh, bùa hộ mệnh liền làm tốt rồi, Huyền Phinh đưa từng cái một cho bọn họ, người khác còn bình tĩnh một tí, Thành Ninh thì cầm bùa hộ mệnh trên cổ hạnh phúc tới quả thật muốn ngất đi. Bùa hộ mệnh nữ tay tự tay làm được mang bên mình, ổng chỉ muốn hỏi chút coi fan nào truy tinh mà truy hạnh phúc như ổng!!!

Nhìn trên cổ ba người họ cũng đeo lấy bùa hộ mệnh cùng kiểu với mình, Lý Tiểu Tiểu không nhịn được mà cảm thán một câu: “Mấy ông thật sự kiếm lời, có thể được Huyền tỷ tự tay làm bùa hộ mệnh, nói thiệt ra luận giá trị mà nói thì đừng nói 3 triệu, 300 triệu cũng đáng. Mấy ông lúc nào cũng đeo, có thể bảo đảm cả đời mấy ông không bệnh không tai, về sau còn có thể lấy làm đồ gia truyền mà truyền xuống.”

Thành Ninh vui rạo rực sờ bùa hộ mệnh: “Tôi nhất định sẽ đeo cả đời, cho dù chết cũng không gỡ.”

***

Huyền Phinh tuy không có việc gì, nhưng mà ở đoàn phim quá lâu thì vẫn là sẽ ảnh hưởng quay phim, nhất là quay phim Thành Ninh, tâm tư của ổng đều ở trên người Huyền Phinh hết, phỏng chừng cũng chẳng có tâm tư mà làm việc cho tốt.

Có điều mục đích Huyền Phinh đến đoàn phim không chỉ là vì khắc bùa hộ mệnh, càng chủ yếu là xem tình huống ở chung của Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu.

Trước mắt thì xem ra, dưới pha làm phép trắng trợn của Tiến Bảo, tiến triển của hai người hẳn là nhanh hơn rất nhiều.

Huyền Phinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lý Tiểu Tiểu ôm cánh tay Huyền Phinh lưu luyến tiễn cô ra ngoài, Phạm Vô Cữu nhìn theo bóng lưng Lý Tiểu Tiểu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.

Tiến Bảo giơ tay vỗ vỗ bả vai Phạm Vô Cữu: “Quý thứ 2 của «Nhân viên công vụ Địa Phủ» cũng chỉ còn có 2 tháng, trong lúc này anh có thể theo đuổi được cô chủ nhỏ hay không nha.”

Phạm Vô Cữu cười cười: “Không nóng nảy, tôi cho cô ấy thời gian thích ứng. Cô yên tâm, mấy bộ phim kế tiếp tôi sẽ không để cô ấy hủy hợp đồng, về sau tôi chỉ diễn tình lữ với cô ấy.”

Trong công ty giải trí Tiên Phàm, Phạm Vô Cữu cũng xem như sự tồn tại đặc thù, mục đích đến công ty giải trí Tiên Phàm của thần tiên yêu quỷ khác đều là vì đỏ, vì có nhân khí cùng tín ngưỡng, chỉ có Phạm Vô Cữu là vì Mạnh Bà mới vào công ty.

Hiện tại anh tìm được Lý Tiểu Tiểu, chuyển thế của Mạnh Bà rồi, có đỏ hay không với anh mà nói đã chẳng phải chuyện quan trọng nhất, vui vui vẻ vẻ mà sống thật tốt mỗi một ngày trên thế gian với Tiểu Tiểu, mới là mục đích chuyển thế làm người của bọn họ.

Tiến Bảo vỗ vỗ vai Phạm Vô Cữu, nhỏ giọng hứa hẹn nói: “Chờ tui về trên trời đi thăm điện Nguyệt Lão dùm anh, bảo hồng nương dùng thêm mấy sợi tơ hồng buộc chặt anh với Mạnh Bà.”

Phạm Vô Cữu ra dấu tay OK, Tiến Bảo lại dịch tới chỗ đạo diễn Chu Hạc Minh nói thầm mấy câu.

Tuy Chu Hạc Minh cảm thấy yêu cầu Tiến Bảo đưa ra có chút kỳ quái, nhưng đối với đoàn phim mà nói chỉ là điều chỉnh trình tự quay chụp chút thôi, không có gì đáng ngại, liền quay đầu đáp ứng rồi.

Tiến Bảo thừa dịp Lý Tiểu Tiểu chưa trở về, cũng không chẳng biết lấy đâu ra một cái túi gấm xinh đẹp đưa cho Phạm Vô Cữu, thấp giọng nói: “Trước lúc tôi đến cố ý biểu ông Táo làm rất nhiều món ngon, tất cả đều là món Tiểu Tiểu thích ăn. Đại Thánh còn cống hiến không ít hoa quả, mặt khác còn có mấy bình rượu hoa quế mới ủ, thơm thơm ngọt ngọt, uống đặc biệt ngon.”

Phạm Vô Cữu nhận lấy gói to mở ra nhìn vào trong, cười ha hả nói: “Cám ơn nhiều!”

“Không có chi, quay phim kiếm tiền cho tốt là được.” Tiến Bảo tiêu sái vỗ ảnh một cái: “Được rồi, tôi đi về, còn dư lại chính anh cố lên.”

Phạm Vô Cữu nhìn theo Tiến Bảo rời đi, tùy tay cất túi to vào trong túi, lúc xoay người lại vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tò mò của Chu Hạc Minh: “Người đại diện của cậu đưa thứ tốt gì cho cậu mà cậu vui vẻ như vậy thế?”

Phạm Vô Cữu bình tĩnh nhìn ông ấy một cái: “Tôi vui vẻ sao?”

“Vô nghĩa, bắt đầu từ vừa nãy tới giờ, khóe miệng cậu vẫn luôn cong lên, tươi cười trên mặt chỉ cần có mắt đều có thể nhìn thấy. Một chốc này số lần cậu cười đều vượt qua số lần cười một tuần trước của cậu, lại cười nữa thì nhân thiết cao lãnh sẽ không bảo trì được.”

Phạm Vô Cữu cười đẩy ông ấy một cái: “Tôi nào có nhân thiết cao lãnh, trước kia tôi không yêu cười là cảm thấy chẳng có gì hay mà để tôi cười.”

Chu Hạc Minh: “Vậy hiện tại có chuyện gì buồn cười sao?”

“Không có!” Phạm Vô Cữu tươi cười sáng lạn: “Tôi vui vẻ có được không?”

Chu Hạc Minh: “…… Được…………”

Lý Tiểu Tiểu tiễn Huyền Phinh về xong, lại trở nên ủ rà ủ rũ, Phạm Vô Cữu sờ vào trong túi một cái, lấy một viên kẹo sầu riêng ra nhét vào trong tay Lý Tiểu Tiểu.

Lý Tiểu Tiểu vừa mới hạ quyết tâm bảo trì khoảng cách với Phạm Vô Cữu xong, bất thình lình bị nhét một viên kẹo. Nhìn nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, còn là xuất phẩm của ông Táo, lại là vị sầu riêng mình yêu nhất, Lý Tiểu Tiểu không chịu nổi dụ hoặc mà bóc giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo sữa sầu riêng vào miệng.

Trong mắt Phạm Vô Cữu lóe qua ý cười, thuận thế ngồi cạnh bên người cô, phảng phất như không có việc gì mà cầm kịch bản đọc. Lý Tiểu Tiểu ngậm kẹo không nhịn được mà chăm chú nhìn về phía Phạm Vô Cữu, Phạm Vô Cữu lập tức quay đầu nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lý Tiểu Tiểu xoay đầu trở về, ý cười trong mắt Phạm Vô Cữu sâu một chút, cũng giống như không có việc gì mà xoay đầu trở về.

Lý Tiểu Tiểu ngậm kẹo càng nghĩ càng buồn bực, trước đó hai người họ quả thật là thường xuyên ngồi cùng nhau xem kịch bản, dù sao hai người là một công ty, Phạm Vô Cữu lại là một người tính cách quái gở, trong đoàn phim cũng chỉ nói chuyện với Lý Tiểu Tiểu nhiều hơn một ít, cho nên hai người thường xuyên ngồi cùng nhau, có đôi khi đối diễn, có đôi khi tâm sự chuyện trong công ty, có đôi khi Phạm Vô Cữu cũng sẽ vụng trộm nói chuyện trong Địa Phủ cho Lý Tiểu Tiểu nghe.

Nhưng bắt đầu từ cảnh diễn ôm kia, hai người phát hiện mình thế mà lại có cảm tình vượt quá tình bạn với đối phương, hai người lập tức tự giác bảo trì khoảng cách, chờ quay cảnh hôn xong, hai người hận không thể cách đối phương xa 10m, sợ ngọn lửa nhỏ vừa mới ngoi đầu sẽ một không cẩn thận liền cháy lan tràn đồng cỏ.

Hai người đều là người thông minh, từ hành vi cử chỉ của nhau đều nhìn ra được đối phương cũng không phải không có cảm giác với mình, cho nên chuyện bảo trì khoảng cách này là ăn ý giữa hai người.

Nhưng ăn ý này còn chưa quá nửa ngày đâu, Phạm Vô Cữu sao liền quên mất nhỉ? Lý Tiểu Tiểu lại vụng trộm mà liếc mắt nhìn Phạm Vô Cữu một cái, cân nhắc rằng nếu anh ấy đã quên, vậy thì ta tự giác một chút đi.

Lý Tiểu Tiểu đứng lên, nhưng giây tiếp theo Phạm Vô Cữu liền ngẩng lên nhìn cô: “Em muốn đi đâu?”

Lý Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười khách sáo: “Anh ở đây xem kịch bản đi, tôi qua bên kia ngồi.”

Phạm Vô Cữu theo hướng chỉ của cô nhìn thoáng qua, lập tức đứng dậy theo: “Ánh nắng bên kia tốt hơn chút, anh với em cùng nhau đi qua đi.”

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Anh hai à, có phải anh đã quên chút chuyện gì đó không? Nếu anh đi qua với tui, vậy tui đây không phải phí sức sao?

“Vậy anh đi qua ngồi đi.” Lý Tiểu Tiểu cười giả lả: “Tôi đi phòng hóa trang nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy anh đi phòng hóa trang với em.” Phạm Vô Cữu dọn dẹp kịch bản một chút, đi được hai bước rồi lại quay đầu nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Đi nào!”

Lý Tiểu Tiểu bị tư thái đương nhiên của Phạm Vô Cữu làm cho một chút tính tình cũng không có, trước mặt rất nhiều nhân viên công tác cô lại ngại ngùng nói quá trắng ra, chỉ có thể uyển chuyển tỏ vẻ: “Tôi muốn yên tĩnh ở một mình chút.”

“Anh xem kịch bản, sẽ không quấy rầy em.” Phạm Vô Cữu thấy cô bất động, liền lấy tiếp một viên kẹo trong túi ra nhét vào trong tay cô: “Giờ có thể đi rồi chứ.”

Lý Tiểu Tiểu vô lực mà nhìn Phạm Vô Cữu: “Anh hai à, em cũng hổng phải đứa bé 3 tuổi, cần dùng kẹo để dỗ.”

Phạm Vô Cữu nghĩ nghĩ, đi đến bên người Lý Tiểu Tiểu thì thầm: “Chỗ anh còn có bàn đào Hoa Quả Sơn, em có muốn ăn không?”

Lý Tiểu Tiểu rất muốn có cốt khí mà nói không muốn, nhưng sau khi vào đoàn chạy show, không phải thôn hoang thì chính là bệnh viện bỏ đi, cô đã hơn 1 tuần chưa ăn hoa quả. Huống hồ là bàn đào thịt mềm vị ngọt mọng nước của Hoa Quả Sơn, ăn một miếng liền không quên được, bình thường Đại Thánh cũng không phải cung ứng hoa quả không hạn chế cho mọi người ăn, thường thường là ngày hội gì hoặc là lúc tâm tình Đại Thánh tốt mới có thể lấy bàn đào ra.

Nghe thấy Phạm Vô Cữu nói về bàn đào, nước miếng Lý Tiểu Tiểu liền không nhịn được mà phân bố, nội tâm kiên định cũng bắt đầu dao động.

Thấy Lý Tiểu Tiểu rối rắm bắt đầu cắn môi, Phạm Vô Cữu lấy một mảnh lá đào trong túi ra quơ quơ trước mũi Lý Tiểu Tiểu, hương đào nồng đậm chui vào trong mũi Lý Tiểu Tiểu, đánh tan một đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Lý Tiểu Tiểu.

Phạm Vô Cữu: “Ăn không?”

Lý Tiểu Tiểu: “Ăn!”

Khóe môi Phạm Vô Cữu lộ ra một chút ý cười, quay đầu đi về phía phòng hóa trang: “Vậy đi thôi.”

Khóe mắt đảo qua trên người Lý Tiểu Tiểu, thấy cô ngoan ngoãn mà đi theo đằng sau, trên mặt Phạm Vô Cữu lộ ra ôn nhu, dù là Mạnh Bà hay là Lý Tiểu Tiểu, hồn phách đều là đồ ăn hàng không chịu nổi mỹ thực dụ hoặc kia.